Mục lục
[Dịch] Vạn Cổ Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cố Thanh Thanh cũng vui vẻ, nói:

- Dùng nhanh kiềm chế, những tiểu tử này đúng là có biện pháp, dùng thực lực bốn người bọn họ muốn thủ thắng quá khó, nhưng chỉ kéo dài chờ viện quân, cũng là biện pháp không tệ.

Mạch thì kinh ngạc nhìn qua, không nói một lời, dường như đang suy nghĩ gì.

Đúng vào lúc này có một giọng nói truyền ra, nói:

- Chậc chậc, nhiều hồn phách cường giả như vậy, thật sự là thịnh yến nha.

Lý Vân Tiêu đã nghe được người này là ai, nhíu mày, lạnh lùng nhìn sang.

Thương Ngô Khung đại hỉ nói:

- Hoàng Phủ Bật!

Trên bầu trời xuất hiện một đám hào quang màu xanh, lập tức càng lúc càng lớn, hơn mười đạo thân ảnh hiện ra, đều mặc áo đen.

Sắc mặt người cầm đầu tái nhợt quỷ dị, giống như bôi phấn lên mặt của mình, hai mắt nhìn chằm chằm vào chiến trường.

Thương Ngô Khung vui vẻ nói:

- Các ngươi rốt cục đã đến.

Ánh mắt Hoàng Phủ Bật đảo qua chiến trường, sắc mặt vui mừng càng ngày càng đậm, cuồng tiếu nói:

- Ha ha, Thương Ngô Khung đại nhân, có bữa ăn ngon bực này, ta làm sao không tới chứ?

Đám cường giả Phệ Hồn Tông sau lưng, ánh mắt sinh ra hào quang màu xanh, kích động không thôi, bọn họ có thể nhìn thấy hồn phách bay đây trời, hơn nữa tất cả thực lực cường đại, đều rất vui vẻ.

Thương Ngô Khung nói:

- Thỏa thích thi triển đi!

Hoàng Phủ Bật cười nói:

- Yên tâm.

Ti Đình Ngữ muốn nói lại thôi, nhưng rốt cuộc vẫn phải chọc vào một câu, nói:

- Không được thu hồn phách cường giả bổn tộc!

- Ách.

Hoàng Phủ Bật qua loa ứng một tiếng, có chút bất mãn, nói:

- Ta sẽ chú ý.

- Ha ha ha!

Những cường giả Phệ Hồn Tông lúc này hăng máu gà, lập tức lao thẳng vào trong chiến trường, thi triển các loại bí thuật phệ hồn, trắng trợn hấp thu du hồn đầy trời, đâu thèm quan tâm là hồn phách của ai.

Ti Đình Ngữ tức giận:

- Hoàng Phủ Bật đại nhân, ngươi...

Hoàng Phủ Bật vỗ cái trán nói:

- Ai nha, Ti Đình Ngữ đại nhân, đều do ta ước thúc thủ hạ bất lực, mong rằng đại nhân thứ tội. Sau khi trở về ta sẽ trừng phạt bọn họ.

Ti Đình Ngữ giận dữ, đều là cường giả Thánh Vực cùng Hóa Thần Hải, bọn họ hi sinh bản thân mình, chết còn bị bọn họ luyện hồn, tức giận suýt nữa xông lên.

Thương Ngô Khung xuất hiện trước mặt nàng, ngăn cản nàng lại, hắn lắc đầu, ý bảo không được vọng động.

Sắc mặt Ti Đình Ngữ giận tới mức tái nhợt, hừ một tiếng, liền quay người không để ý tới.

- Ha ha!

Hoàng Phủ Bật xùy cười một tiếng, thả kim sắc ngữ giả ra, cũng lập tức tiến vào chiến trường.

Có Phệ Hồn Tông gia nhập, chiến tranh càng dữ dội hơn, sinh ra không ít gợn sóng, Nhân tộc vốn yếu thế, áp lực giảm bớt thật nhiều.

Cố Thanh Thanh cũng kinh ngạc nói:

- Phệ Hồn Tông?

Trong mắt của nàng có hào quang lóe lên, không biết đang suy nghĩ gì, lập tức xoay người nói:

- Tiểu bạc phơ, cường giả nhân tộc sẽ không ngừng hàng lâm, ngươi thật có nắm chắc chiến thắng lúc cuối cùng sao?

Hai tay Mạch khoanh trước ngực, vẫn chú ý tới trạng thái của Thương, hắn không quan tâm chuyện khác, chỉ khẽ nói:

- Nếu không có biện pháp, Thương nhất định sẽ hạ lệnh rút đi. Huống hồ ngươi đừng quên, hiện tại chiến lực Yêu tộc đều là thuộc hạ của ta, thủ hạ vốn thuộc về Hoang không có bao nhiêu người, sợ rằng đang trên đường tập kết đấy.

Cố Thanh Thanh cả kinh, nói:

- Nếu thật sự là như thế, trận chiến này sẽ đánh tiếp. Nhưng mà hiện tại đều tổn thương lực lượng dòng chính của ngươi, ngươi không lo lắng sao?

Mạch cười lạnh nói:

- Có gì phải lo lắng? Qua hôm nay, lực lượng cả Yêu tộc sẽ là thủ hạ của bổn tọa.

Hắn tự nhủ:

- Thương lợi hại là ở Hồn Thiên Nghi cùng Phong Thiên Ấn, chỉ cần bức bách hắn không có sức hoàn thủ, phần thắng rất lớn.

Cố Thanh Thanh cười cười, nói:

- Ngươi còn gợi ý sao?

Mạch gật đầu nói:

- Trừ phi hắn cam nguyện trúng một chiêu của ba người, lại thi triển Phong Thiên Ấn kéo dài khoảng cách, nếu không rất khó thoát khỏi ba người khoái công. Loại chiến thuật này với kẻ khác thì rất khó làm, nhưng mà phi thường thích hợp với ta.

Thuật phân thân của hắn có thể giải thể trở thành mấy cường giả siêu phàm nhập thánh, hơn nữa huyết độn chính là một trong những thân pháp mạnh nhất thiên hạ, dùng để dây dưa Thương rất thích hợp.

Chiến thuật của Bắc Quyến Nam ba người đã dẫn dắt cho Mạch, hắn vui vẻ quan sát.

Thân ảnh của Mạch đột nhiên lóe lên, biến mất tại chô.

Cố Thanh Thanh sững sờ, lập tức kêu lên:

- Không tốt!

Chỉ thấy thân ảnh thật to của Mạch xuất hiện trên chiến trường, một đạo huyết quang hiện ra, liền có một cường giả nhân tộc bạo thể mà chết.

Hắn tự nhận đã tìm ra biện pháp đối phó Thương, liền không có sợ hãi, bắt đầu công kích nhân tộc.

Phàm nơi huyết quang đi qua sẽ có đầu người rơi xuống, máu tươi bắn lên không sau đó biến mất không thấy, một giọt máu cũng không dư thừa.

- Yêu ma quỷ quái gì đây?

Một tên trưởng lão Hóa Thần Hải tức giận quát to, đột nhiên huyết quang lao tới chỗ hắn, hắn cầm chiến đao chém xuống.

Bành!

Chiến đao đứt gãy, đầu của tên trưởng lão bay lên, máu tươi biến mất.

Võ giả nhân loại chết hơn mười người vẫn không nhìn rõ thân ảnh của Mạch.

Hoàng Phủ Bật ba phần chiến đấu, bảy phần hấp hồn, hắn nhanh chóng phát hiện huyết quang lao tới, hơn nữa đang lao về phía mình.

Hắn cười lạnh một tiếng, nói:

- Muốn chết!

Bàn Cổ Phiên liền đánh qua.

Phanh!

Huyết ảnh tới gần người của hắn hóa ra thân hình của Mạch, đột nhiên đánh ra song chưởng, đánh vào lá cờ, chấn vỡ vô số hồn phách.

Hơn nữa chưởng lực xuyên qua lá cờ truyền vào trong người của hắn.

- Cái gì?

Hoàng Phủ Bật lập tức hoảng hốt, thực lực người tới còn trên cả hắn.

Không kịp suy nghĩ nữa, kim sắc ngữ giả tiến vào trong cơ thể, song hồn hợp nhất, lực lượng thân thể tăng nhiều, toàn thân sinh ra màu vàng, thừa nhận một chưởng này.

Bành!

Chưởng lực nổ tung vang vọng cả chiến trường, khiếp sợ tất cả mọi người.

Chỉ thấy Hoàng Phủ Bật thổ huyết tại chỗ, bị lập tức đánh lui mấy trăm trượng, toàn thân run rẩy không ngừng.

- Đăng... Đăng... Đăng phong tạo cực!

Hắn gian nan nói ra bốn chữ này, hắn lại phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt xám nghét như tro tàn.

- Cái gì?

Toàn trường sợ hãi, tất cả mọi người không tự chủ nhìn sang.

Thời điểm người Yêu tộc nhìn thấy thân ảnh của Mạch, tất cả đều lớn tiếng hoan hô.

Võ giả nhân tộc sắc mặt tái nhợt, sĩ khí giảm xuống thật lớn.

Hoang đứng trong đám người, trong mắt hiện ra thần thái âm ngoan, hắn hừ lạnh một tiếng, không thèm nhìn qua.

Hắc Vũ Hộ và Thương Ngô Khung và các cường giả khác đều trợn mắt há hốc mồm, một cường đăng phong tạo cực đủ sức dời sông lấp biển, thay đổi chiến cuộc.

Sự tồn tại của Thương làm bọn họ chống đỡ rất gian nan, đã có xu thế tan tác.

May mà Hoang bị Vi Thanh chém tổn thương, lại đại chiến với Thương mấy chiêu nên thực lực giảm xuống lợi hại, bây giờ bị vài tên cường giả vây công, đánh khó phân thắng bại, cũng không xuất hiện khác thường.

Mà bây giờ trong Yêu tộc lại có tồn taị đăng phong tạo cực...

Một trong bảy đại tông chủ là Hoàng Phủ Bật bị một chiêu đánh trọng thương, võ giả nhân tộc cảm thấy nội tâm tuyệt vọng.

Mạch cười lạnh nói:

- Đám con sâu cái kiến, tất cả đều hóa thành máu cho bổn tọa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK