Lý Vân Tiêu gật đầu nói:
- Như thế đã đủ rồi, Ma Quân này giao cho hai vị đấy.
Xán nói:
- Được, không thể tưởng mười vạn năm trôi qua, chúng ta còn có cơ hội giao thủ với Ma tộc.
Trong mắt của hắn hàn mang chớp động, quát:
- Trác, lên! Cũng không nên để đám hậu bối Thiên Võ Giới xem nhẹ chúng ta được.
- Tốt! Chờ hai ta xé tên Ma Quân này, lại tới thu nạp đám cặn bã này sau.
Trác cũng hét lớn, khí tức trên người bạo phát, hai tay cầm lưỡi búa thô to, Xán hóa thành lưu tinh lao thẳng tới phía trước.
- Khặc khặc, muốn xé bổn quân, thật sự đánh giá cao đám đồ đần các ngươi.
Ma Cát vui cười không dứt, trong ánh mắt lại mang theo cảnh giác và đề phòng, không dám có chút chủ quan, thân ảnh lóe lên lao vào hai người đối diện.
Lý Vân Tiêu nhìn qua ba người triền đấu, trong thời gian ngắn khó phân ra thắng bại. Ánh mắt lúc này nhìn qua bảy người khác, lạnh lùng nói:
- Mục Địch đại nhân, bảy người này...
Linh Mục Địch nói:
- Cứ giao cho chúng ta.
Một gã Hư Cực Cảnh, sáu gã Chưởng Thiên Cảnh, Mạch là người mạnh nhất trong đối phuong, vừa vặn chống đỡ, nhưng về sau Linh Mục Địch, Khúc Hồng Nhan, Phi Nghê là Chưởng Thiên Cảnh, mà Bắc Quyến Nam, Lạc Vân Thường, tuần thiên đấu ngưu chỉ có thực lực Quy Chân Cảnh.
Lý Vân Tiêu nhìn về phía La Thanh Vân, nói:
- Lâm đại nhân giúp ngươi đột phá cửa ải, ngươi lưu lại báo ân sao?
La Thanh Vân mặt không biểu tình, nói:
- Lưu lại chơi một chút, vừa đột phá đến Chưởng Thiên Cảnh, vừa vặn nghiệm chứng một ít thực lực.
Lý Vân Tiêu vui vẻ nói:
- Đa tạ!
La Thanh Vân phức tạp liếc hắn một cái, nói:
- Ngươi đừng tự mình đa tình, ta chỉ muốn báo ân với Lâm đại nhân mà thôi, không có quan hệ tới ngươi. Huống hồ, ta và ngươi còn một trận quyết đấu. Nhưng hiện tại ta biết mình không phải đối thủ của ngươi, nhưng chênh lệch này ta nhất định sẽ đuổi theo, đến lúc đó cúi đầu chịu chết đi.
Lý Vân Tiêu cười nói:
- Tốt, bất cứ lúc nào, chỉ cần ngươi cảm thấy không kém bao nhiêu cứ tìm ta, ta sẽ phụng bồi.
La Thanh Vân gật đầu nói:
- Ta sẽ.
Kim quang trong tay hắn lóe lên, Hoang Thần Minh Nguyệt Thương cầm trong tay, lao thẳng vào bảy người.
Lý Vân Tiêu tay giơ lên, một cơn gió lốc thổi qua, hóa thành cá sấu, nói:
- Ngươi cũng đi trợ bọn họ."
Cá sấu cộng thêm La Thanh Vân, lực lượng hai bên lúc này ngang nhau.
Bạc Vũ Kình nhíu mày, nói:
- Ngươi muốn một mình chiến ta?
Lý Vân Tiêu nói:
- Không được sao?
Bạc Vũ Kình gật gật đầu, nói:
- Đương nhiên có thể. Cả đời ngươi rất cẩn thận, tính toán không lộ chút sơ hở, ngươi chính là cường địch hiếm thấy của ta. Năm đó cùng luân hãm trên đảo, cho dù như thế nào cũng không nghĩ tới ngày hôm nay, đúng là nhân sinh như mộng.
Lý Vân Tiêu nói:
- Năm đó ta và ngươi đồng sanh cộng tử, thật sự là đoạn thời gian khó quên.
Bạc Vũ Kình lãnh đạm nhìn qua hắn, nói:- Nhưng do lợi ích thúc đẩy, tất cả đều bỏ đi, giống như hôm nay, tất cả đã khác biệt.
Lý Vân Tiêu lắc đầu nói:
- Ngươi nói vậy làm ta thương tâm, phàm là trộm cũng có đạo, cho dù là lợi ích thúc đẩy cũng phải yên tâm thoải mái. Ngươi giết Kỳ Thắng Phong ta không nói lời nào, nhưng hiện tại ngươi và Lỗ Thông Tử thông đồng làm bậy, cấu kết với Ma giới, đây là tội ác tày trời. Nếu Kỳ Thắng Phong vẫn còn, chắc hẳn sẽ đích thân trừ hại.
Sắc mặt Bạc Vũ Kình vô cùng khó coi, lạnh giọng nói:
- Đừng vội nhắc tới hắn! Ngươi đừng quên, nhất mạch chúng ta chính mà ma bộc truyền thừa, lại nói tiếp chúng ta cũng xem như truyền nhân của ma đấy.
Lý Vân Tiêu lạnh lùng nói:
- Ma bộc truyền thừa chỉ là một loại vũ kỹ mà thôi, cũng không phải là nô tính. Mặc dù là tiền bối của Kỳ Thắng Phong đại nhân cũng không cam tâm bị Ma tộc xâm lấn, lúc này mới chế tạo ra Ma Nguyên Tỏa, để tương lai khắc chế Ma tộc, không thể ngờ xuất hiện hai đồ đệ khi sư diệt tổ như các ngươi.
- Câm miệng!
Sắc mặt Bạc Vũ Kình càng trở nên khó coi, Cổ Trần đại kiếm lóe lên, chém ra một đạo kiếm quang lăng lệ.
Tổn thương của Lý Vân Tiêu chỉ khôi phục non nửa, không dám đón đở, cười lạnh nói:
- Ngươi không bằng Lỗ Thông Tử, hắn làm chuyện xấu rất thoải mái, mà ngươi lại còn có lương tri, chỉ là do ngươi trốn tránh mà thôi, quay đầu lại đi!
- Quay đầu lại? Nếu như ngươi có bản lĩnh giúp ta quay đầu lại, ta ngược lại sẽ nguyện ý, nhưng ngươi có sao?
Bạc Vũ Kình cười lạnh, Cổ Trần kiếm sáng lên, biến hóa thành rồng, giống như tán hoa bao phủ ngàn dặm.
- Bi Minh Kiếm Vũ Phong!
Kiếm long cường đại hóa thành phong bạo quét qua không gian, thôn phệ tất cả.
Lý Vân Tiêu lên tiếng, hắn muốn liều mạng.
Ánh mắt Bạc Vũ Kình lạnh như băng, nói:
- Ta biết rõ ngươi có thương tích trên người, thắng không võ. Nhưng đây là chém giết liều mạng, cũng không phải tỷ thí công bằng gì đó, cho nên ngươi không nên trách ta.
Kiếm thế của hắn xoay chuyển, lao tới chém Lý Vân Tiêu.
Trong kiếm ẩn chứa phong lôi, lại có khí phách cương mãnh của Kỳ Thắng Phong trong đó, lại còn kèm theo ma khí của nghê thạch.
Nội tâm Lý Vân Tiêu hơi cả kinh, Bạc Vũ Kình đúng là kỳ tài ngút trời, không chỉ có kiếm ý biến hóa ngàn vạn, hơn nữa luyện hóa nghê thạch, tu thành Cực Âm thân thể, hơn nữa dùng ma nguyên tôi thể, thực lực đã không dưới Kỳ Thắng Phong.
Kiếm ý ngàn vạn, tùy ý hắn né tránh thế nào cũng khó trốn được.
Bất đắc dĩ nên hắn đã lấy Pháp Thụ Kim Luân ra, nó xoay tròn trong bàn tay.
Lập tức ngàn vạn kim quang bắn ra ngoài, hóa thành bóng cây đại thụ, hào quang chập chờn, cành lá rậm rạp nối thành một mảnh, ngưng tụ thành màn sáng thế giới, bao phủ toàn bộ vĩnh sinh chi giới vào trong.
- Đó là...
Bạc Vũ Kình cả kinh, cảnh tượng trước mặt mặt dù kinh người nhưng uy lực chưa đủ. Lý Vân Tiêu tu luyện huyền khí không lâu, tăng thêm thương thế rất nặng cho nên huyền khí không đủ.
- Bi Minh Kiếm Vũ Phong —— kiếm giới!
Kiếm ý thiên biến vạn hóa ngưng tụ thành một kiếm, kiếm này đâm thẳng vào màn sáng thế giới, kiếm cương hóa phong hoá vũ xé rách cả màn sáng.
Vô số kiếm ý quét qua, vô số bóng cây xuất hiện, lập tức vỡ thành vô số kim quang.
Tay phải Lý Vân Tiêu lật một cái, thu hồi kim luân, thân ảnh trở thành nhạt, biến mất tại chỗ.
Lập tức, vô số kiếm quang bị đánh nát.
Thần thức Bạc Vũ Kình quét qua, ánh mắt nhìn qua phía trước mấy trăm trượng, thân ảnh Lý Vân Tiêu dần dần hiện ra.
- Pháp Thụ Kim Luân! Đây là thánh khí thất truyền ở Ma giới đã lâu.
Lúc Ma Khương đang chém giết với Hạo Phong đã nhìn qua chỗ hai người, nhịn không được kinh hô lên:
- Bạc Vũ Kình, mau giết hắn đi!
Hạo Phong nổi giận nói:
- Ứng chiến với bổn vương còn có thể phân thần, ngươi đang miệt thị ta sao?
Đao khí vốn đang yếu đột nhiên tăng mạnh lên, Ma Khương cảm thấy bạch quang trước mặt biến thành lợi hại, một đao mang lớn vài thước hiện ra, nó chém xuống như thái sơn áp đỉnh.
Ma Khương hừ lạnh một tiếng, gương mặt bị đại lượng ma vân bao trùm, động đao nghênh đón.
Thân đao cũng biến thành ngăm đen, hô ứng với các ký hiệu trên đó.