Dận Vũ đột nhiên đổi ý:
– Nếu ngươi muốn chiến đấu với hắn như vậy thì ta giao cho ngươi.
Dận Vũ nói xong định mang mọi người đi vào.
Lý Vân Tiêu lạnh lùng nói:
– Ai cũng đừng hòng đi.
Lý Vân Tiêu lật tay ném ra. Lục Đinh Lục Giáp biến to cỡ người thật, bộ dạng cầm binh khí che trước động thiên.
Con ngươi Dận Vũ co rút:
– Khôi lỗi!
Dường như Dận Vũ cảm nhận được cái gì, giật mình kêu lên:
– Tâm luyện khôi lỗi?
Lý Vân Tiêu khen thật lòng:
– Không ngờ còn có người biết hàng.-
Dận Vũ đúng là kiến thức rộng rãi, kiến thức phi phàm.
Dận Vũ không để bụng:
– Mặc dù là tâm luyện khôi lỗi thì sao?
Trong năm tháng dài dòng Dận Vũ hiểu biết bất cứ thần thông gì, cơ bản đều từng thấy qua.
Lý Vân Tiêu cười tữ giễu:
– Ha ha ha, đúng là không có sao.
Lý Vân Tiêu thuấn di vào giữa Lục Đinh Lục Giáp, hai tay liên tục bắt ấn.
Mười hai cự linh hiện ra sau lưng khôi lỗi, tự cầm binh khí quang nhẫn, tư thế giống với khôi lỗi.
Trong đó ba cự linh tiến lên một bước, vũ khí gồm đao, kiếm, kích đột nhiên chém mạnh vào đám người.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Ba luồng sáng chói lòa xé gió chém vào đám đông.
Mọi người sớm có đề phòng, lùi nhanh ra tứ phía. Ba công kích đánh hụt.
Hơn mười người rậm rạp như sao trên trời rải rác trên trời cao, lấp lóe xông tới trước.
Mười hai 2Vi Thanh tự bắt ấn một tay vỗ tới trước.
Trận quang hiện ra lan nhanh tới trước nhốt đám người Dận Vũ lại. Thoáng chốc phong vân dâng lên, thiên địa biến sắc, không gian hoán đổi.
– Hóa ra là trận pháp?
Dận Vũ bình tĩnh nói:
– Tâm luyện khôi lỗi hoặc là ngưng tụ thần thông, hoặc là ngưng tụ trận pháp. Tổ khôi lỗi này có mười hai con, đúng là trận pháp rồi. Cần nhiều khôi lỗi bày trận tất nhiên không đơn giản, mọi người hãy cẩn thận một chút.
Lý Vân Tiêu lắc người xuất hiện trên bầu trời trận pháp, lạnh lùng quan sát mọi người.
– Đã vào trận rồi còn dặn cẩn thận cái gì? Không thấy đãm uộn sao?
Vẻ mặt Dận Vũ mỉa mai nói:
– Hừ, muộn? Ngươi thật đúng là giỏi mơ mộng. Trên đời này chưa bao giờ tồn tại chuyện dựa vào ngoại lực có thể nghịch thiên.
Tuy tuy rằng trận thế cuồn cuộn nhưng sắc mặt Dận Vũa vẫn bình tĩnh như nước:
– Giống như việc tuy ngươi có Giới Thần Bi, là người thiên đạo lựa chọn nhưng bị giới hạn bởi tư chất, thực lực của mình nên không thể phát huy ra lực lượng Giới Thần Bi được. Cái này giống như dựa vào khôi lỗi thuật, thật bi ai.
Lý Vân Tiêu lặng im, Dận Vũ nói rất chính xác. Ngoại vật không phải chính đạo, chỉ có thực lực bản thân mới là đạo vĩnh hằng.
– Mới có mười hai khôi lỗi, chúng ta có mười bảy người, chia nhau tấn công đi.
Diêu Kim Lương và Táng Vân Thú đi đầu vọt tới mép trận pháp lao hướng khôi lỗi kia.
Diêu Kim Lương cho rằng thực lực của Lý Vân Tiêu và gã ngang nhau, dù có trận pháp khôi lỗi giúp đỡ cũng không chống nổi mười bảy người công kích, một kích liền gục.
Sắc mặt Lý Vân Tiêu lạnh lẽo. Mười hai cự linh hiện ra. Một khôi lỗi cầm chiến kích chém xuống, một khôi lỗi khác một tay ngưng chưởng hóa thành ngọn núi giáng xuống.
Hai công kích như sao băng xẹt qua không trung nhằm vào Diêu Kim Lương cùng Táng Vân Thú.
Tim Diêu Kim Lương rung lên, khó tin nhìn hai luồng sáng rực rỡ giáng xuống:
– Sao lại mạnh như vậy?
Mỗi luồng sáng uy thế không thua gì gã, lòng Diêu Kim Lương từ dậy sóng dần biến thành nước đằng.
Vốn cùng là mười Vũ Đế nhưng từ khi thực lực đột phá đỉnh vũ đạo thì tư chất, cơ duyên của mọi người chênh lệch lộ rõ ra, tu vi bbị phân hóa dữ dội.
Lúc hơn hai mươi năm trước thực lực của hai người cách biệt không lớn, Diêu Kim Lương luôn khổ tu, đối phương thì phá ro làm lại lần nữa. Nhưng kết quả khiến Diêu Kim Lương trợn mắt há hốc mồm. Hai mươi năm ngắn ngủi không chỉ phục hồi tất cả thực lực mà càng mạnh hơn trước kia.
Tâm trạng Diêu Kim Lương bị suy sụp, cảm giác thất bại não nề sinh ra trong lòng.
– Không được, ta nhất định phải đạt được lông chim Thiên Phượng, vượt qua bình chướng này!
Trong lòng Diêu Kim Lương dâng trào khát vọng mãnh liệt, từng màn chuyện cũ lướt qua não. Cường giả có thể đi đến bây giờ có ai không phải là trải qua ngàn hiểm vạn khó mới được đến thành tựu, địa vị như thế? Có ai dễ dàng chịu thua trước khó khăn?
Đầu óc xoay chuyển nhanh, Diêu Kim Lương giơ Quỷ Lăng Giảo lên.
Keng!
Giải phong rạch một vệt sáng trắng chém hướng luồng sáng.
Táng Vân Thú thì thay đổi thân thể, toàn thân dựng đứng lông tơ, rống to vài tiếng, hất đầu, khí thế biến thành thực chất gầm rống xông lên.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Bốn lực lượng va chạm vào nhau như pháo hoa nổ tung, nổ ra vô số ánh sáng rơi xuống.
Mắt Diêu Kim Lương bắn ra tia tàn nhẫn, xúc động làm liều lại nổi lên:
– Tuy mạnh thật nhưng bổn tọa còn chịu được!
Diêu Kim Lương cùng Táng Vân Thú chạy nhanh như điên trong trận pháp.
Dận Vũ hơi biến sắc mặt, kinh kêu:
– Mười hai khôi lỗi này đều có năng lực qu ychân cảnh? Sao có thể? Bản thân ngươi cũng chỉ có tu vi quy chân cảnh!
Lý Vân Tiêu lạnh nhạt nói:
– Trên đời này không có cái gì là không thể nào. Chẳng qua ngươi không tin.
Hai cự linh đuổi theo Diêu Kim Lương, Táng Vân Thú. Bốn cự linh khác lại hiện ra trên bầu trời, , mắt lạnh nhìn mọi người.
Với thực lực hiện tại của Lý Vân Tiêu tối đa điều khiển được sáu cự linh, nếu nhiều hơn nữa sẽ tổn thương thân thể rất lớn.
Đám người Lý Dật hết sức kinh sợ, bắt đầu luống cuống.
Dận Vũ khịt mũi:
– Hừ! Dù tâm luynẹ khôi lỗi này lợi hại đến mấy cũng bị cực hạn bởi tu vi của chính ngươi, cho nên ngươi không cần phô trương thanh thế làm gì.
Lý Dật lớn tiếng phụ họa:
– Đúng! Đại nhân nói rất đúng, nếu hắn có nắm chắc hơn hẳn chúng ta thì đã sớm ra tay, không đến mức bị buộc tới bây giờ.
Lý Dật nói thế để bơm can đảm cho mình, cũng cho đồng bạn.
Lý Vân Tiêu cười lạnh một tiếng, tay giơ lên trực tiếp ngưng tụ một tia chớp đánh hướng Lý Dật.
Xẹt đùng!
Lý Dật giật nảy mình, vội vàng cầm kiếm múa một mảnh kiếm cương trước người, kín không kẽ hở như kiếm thuẫn.
Tia chớp đánh vào kiếm thuẫn bắn lên tia lửa, chấn động người Lý Dật run bần bật. Chân Lý Dật đạp hư không liên tục thụt lùi ra sau. Lông tơ toàn thân bị điện dựng đứng, tóc xù ra cực kỳ buồn cười.
Có mấy người nhịn không được cười lén, cố chịu đựng không ra tiếng.
Lý Vân Tiêu lạnh lùng nhìn Lý Dật:
– Đã qua vài năm mà ngươi chẳng có chút tiến bộ, Bát Ngũ Nhị Thất.
Lý Vân Tiêu rũ mí mắt lười biếng cho cảm giác như đang nhìn bùn đất.
Lý Dật tức điên. Bát Ngũ Nhị Thất là đánh số ngày xưa gã làm nô tài cho Lý gia, sau này nô tài làm việc tốt mới được ban cho họ Lý. Mấy năm nay Lý Dật cố gắng quên đi, nhưng Lý Vân Tiêu cứ nhắc tới nhắc luiđánh trúng lòng tự ái của gã.
– Lý Vân Tiêu, ta nhất định không để yên cho ngươi!
Ánh mắt Lý Vân Tiêu lạnh lùng nói:
– Nhưng ta lại muốn tính sổ xong với ngươi!
Tim Lý Dật rớt cái bịch, bị ánh mắt Lý Vân Tiêu làm sợ hãi lùi nửa bước. Lý Dật biết rõ với thực lực hiện tại của Lý Vân Tiêu muốn giết gã thì rất dễ dàng, liền ngậm miệng cố gắng im lặng, để người khác ra mũi nhọn còn mình thì chực chờ hành động.