Mục lục
[Dịch] Vạn Cổ Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Vân Tiêu nghe vậy, cũng có chút tâm động, nói:

- Là ta thiển cận, mấy vị đại nhân đề nghị phi thường có đạo lý. Nếu như chỉ tìm hiểu chút tin tức, thu thập các loại tình báo, tính khả thi rất cao. Hơn nữa còn có trợ giúp với chúng ta thật lớn. Không biết các vị đại nhân có an bài cụ thể không?

Linh Mục Địch nói:

- Người không cần nhiều, cho nên ta có ý định chỉ ta và Mang Sơn địa nhân cùng đi, tiến vào Ma giới điều tra một phen.

Lý Vân Tiêu cả kinh nói:

- Hai người các ngươi thôi sao? Phải chăng cân nhắc không chu toàn, nếu hai vị lâm vào nguy hiểm, cả Thiên Võ Minh và Huyền Ly đảo đều lâm vào bị động.

Linh Mục Địch cười nói:

- Đa tạ Vân thiếu quan tâm, nếu như chỉ tìm hiểu tin tức, chúng ta lâm vào nguy hiểm khả năng cũng không lớn.

Hắn nói rất thật sự, nếu không phải cân nhắc lực ảnh hưởng giới lực, Ma Tôn chưa chắc đã làm gì bọn họ.

Lý Vân Tiêu trầm tư nói:

- Ta nhớ ma phổ từng nói qua, bởi vì ta là người mang ma nguyên lực, cho nên mặc dù tiến vào Ma giới cũng không bị giới lực áp chế. Nếu như nhất định phải đi thì ta là người lựa chọn tốt nhất.

- Không thể!

Linh Mục Địch lúc này phản đối nói:

- Ngươi bây giờ là minh chủ Thiên Võ Minh, mọi cử động quan hệ tới an nguy thiên hạ. Nếu thật sự xảy ra chuyện, hậu quả không tưởng tượng nổi.

Lý Vân Tiêu cười nói:

- Đại nhân không phải nói khả năng gặp chuyện không may không lớn sao?

Linh Mục Địch nói:

- Là không lớn, nhưng cho dù chỉ là một phần vạn khả năng, chúng ta cũng không thừa nhận nổi.

Lý Vân Tiêu tràn đầy tự tin, nói:

- Nếu có ma nguyên tỏa, tăng thêm thần thông của ta, như vậy không có khả năng gặp chuyện không may rồi. Trừ phi ở Ma giới gặp gỡ Thánh Ma, nếu không cho dù là Ma Tôn cũng không làm gì được ta.

Khúc Hồng Nhan lo lắng nên nói:

- Phi Dương nên nghe lời Mục Địch đại nhân đi, huống hồ ngươi bây giờ còn có tổn thương, tinh khí thần chưa khôi phục hoàn toàn đâu.

Lý Vân Tiêu nói:

- Tiến vào Ma giới cũng không nóng nảy, chờ ta khôi phục nói sau.

Thấy mọi người còn muốn ngăn cản, Lý Vân Tiêu không kiên khoát tay, nói:

- Không cần phải nói, việc này không thể thiếu ta. Mục Địch đại nhân ngươi nên làm kế hoạch tường tận đi, chờ ta khôi phục hoàn toàn sẽ đi Ma giới.

Hắn trầm ngâm, lại nói:

- Nhưng thành Viêm Vũ không thể không có người trấn thủ, chỉ có ta và Lý Mang Sơn đại nhân đi thôi.

Linh Mục Địch phiền muộn, tự biết không thể ngăn cản Lý Vân Tiêu, thở dài:

- Vân thiếu cẩn thận, ta trong vài ngày tới sẽ làm bản kế hoạch cho người xem.

Lý Mang Sơn cười thầm:

- Ha ha, như vậy an toàn của bổn vương càng đảm bảo. Vân minh chủ có Thùy Chủ Trầm Phù trong tay, sợ là Thánh Ma cũng bị chém thành hai nữa, hắc hắc...

Lý Vân Tiêu cười khổ nói:

- Ta còn trông cậy vào đại nhân chiếu cố ta đấy.

Lý Mang Sơn cười gật đầu nói: - Chiếu cố lẫn nhau, chiếu cố lẫn nhau, phải còn sống quay về mới tốt.

Sau khi thương định công việc, sau khi không còn nghi vấn gì, mọi người rời đi.

Thiên Chiếu Tử nói:

- Trong khoảng thời gian này chúng ta sẽ chế tạo ra hai bộ ma nguyên tỏa, Ngự Ma Khải cùng Phá Ma Nhận, dùng nguyên liệu cao cấp nhất, chỉ cung cấp cho hai đại nhân dùng trong Ma giới. Tuy những thứ này trợ lực không lớn, nhưng có thể đảm bảo chút phần thắng cũng tốt.

Lý Vân Tiêu vội nói:

- Không, để đại nhân tốn tâm tư rồi. Tình thế trước mắt cực kỳ nghiêm trọng. Ba kiện Huyền khí nhất định có thể phát huy tác dụng cực lớn.

- Như thế cũng tốt.

Chuyện quan trọng liên quan tới bản thân, đám người Thiên Chiếu Tử cũng không dám trì hoãn, sau khi nói một tiếng toàn bộ đều rời đi.

Tam vương cũng lần lượt cáo từ rời đi, tiếp tục bế quan.

Rất nhanh trong đại điện trở nên vắng vẻ, chỉ còn lại mấy vị nhân vật trọng yếu của Thiên Vũ minh.

Lý Vân Tiêu lúc này mới nói:

- Trước khi đi Ma giới còn có một việc phải xử lý, đó chính là pháp thân trên Bắc Hải kia.

Linh Mục Địch gật đầu nói:

- Đúng vậy, ta cũng đang muốn nói chuyện này với người. Nếu như để cho Ác Linh bám vào trên người Pháp thân, khi đó chẳng khác nào Thiên Vũ minh lại có thêm một vị cường giả Tạo Hóa cảnh, đây chính là chỗ tốt từ trên trời rơi xuống a.

Lý Vân Tiêu nói:

- Trước đó ta đã để Ngạc Ngư trông chừng Pháp thân kia, tránh xảy ra vấn đề. Thế nhưng dù sao khoảng cách cũng quá xa, lại nói liên hệ với Ngạc Ngư trước đó đã đứt, cho nên hiện tại nên đi tới Bắc Hải a, có lẽ có thể cảm ứng được chỗ của Ngạc Ngư.

Linh Mục Địch ngăn lại, nói:

- Việc này không cần Vân thiếu tự thân xuất mã, người cứ ở trong Viêm Vũ thành tu dưỡng, ta cùng với huynh muội Đoan Mộc cùng với vài cao thủ cùng nhau đi tới đó là được rồi. Dù sao trạng thái của người bây giờ cũng vô cùng yếu ớt.

Lý Vân Tiêu lại nói:

- Hay là cứ để ta đi xem một chút, dù sao các ngươi cũng không có cách nào cảm ứng được sự tồn tại của Ngạc Ngưu. Huynh muội Đoan Mộc tuy rằng suy tính thần diệu, nhưng càng chuẩn lại càng phải trả giá càng lớn, cho nên cố gắng không để cho bọn họ suy diễn là tốt nhất. Về phần Mục Địch đại nhân vẫn nên trấn thủ ở Viêm Vũ thành thì tốt hơn. Dù sao trong hai người ta và đại nhân, ít nhất phải có một người ở lại trong Viêm Vũ thành.

Linh Mục Địch đành phải thỏa hiệp, nói:

- Vậy được, ta đi chuẩn bị một chiến hạm, như vậy Vân thiếu ở trên chiến hạm có thể tu dưỡng, tuy rằng thời gian có thể sẽ dài hơn, thế nhưng hiện tại cũng không vội.

Lý Vân Tiêu gật đầu cười nói:

- Như thế cũng tốt.

Sau khi thương lượng, rất nhiều nòng cốt của Thiên Vũ minh cũng rời đi.

Lý Vân Tiêu để cho Bắc Quyến Nam đi thông báo cho Ác Linh, chuẩn bị cho tốt, còn bản thân hắn thì tiếp tục bế quan.

Chư bao giờ hắn luyện chế Thùy Chủ trầm phù lại như vậy, tinh khí thần tiêu hao khó có thể khôi phục, giống như lực lượng cả đời, thiên phú,... đều hao tổn trong lúc luyện chế.

Trước kia mỗi một lần tiêu hao, chỉ cần mấy ngày là hắn có thể khôi phục, phục sinh tại chỗ, thế nhưng lúc này lại vô cùng chậm chạm, vô cùng khó gặp, hơn nữa trong lòng hắn còn mơ hồ sinh ra cảm giác lo lắng, dường như bản thân hắn vĩnh viễn không có cách nào khôi phục.

Lý Vân Tiêu tĩnh tâm, bắt đầu tu luyện Đại Diễn thần quyết, tu dưỡng tinh khí thần đã bị hao tổn của bản thân, từng vòng kim quang từ trong ngón tay hắn lan tràn ra.

Mấy thời thần sau, Lý Vân Tiêu chậm rãi mở mắt ra, trong mắt tràn ngập vẻ lo lắng.

Quá trình tu luyện cũng không có gì không đúng, đều giống như lúc trước. Nếu như đổi lại là lúc trước hắn đã sớm khôi phục hơn phân nửa, thế nhưng hiện tại tinh khí thần trong người hắn lại tăng lên cực ít, cơ hồ không thể nhìn thấy rõ ràng.

- Chẳng lẽ vĩnh viễn không thể khôi phục sao?

Lý Vân Tiêu âm thầm giật mình, đầu ngón tay lạnh buốt, cái gọi là tinh khí thần chính là thứ quyết định lớn nhất tới linh hồn lực của một người, cũng chính là căn bản của Luyện thuật sư.

Nếu như tinh khí thần không thể khôi phục, đời này nếu như không thể tiếp tục luyện khí mà nói...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK