Giờ phút này mặt Tiểu Hồng lạn băng, khuôn mặt tái nhợt hơi hây hồng. Tiểu Hồng đã đổi la quần đỏ rực, vải mỏng và sợi tóc bị gió thổi bay, trong cảnh núi tiêu điều đặc biệt chói mắt.
Khuôn mặt Tiểu Hồng vốn đẹp tuyệt trần, giờ với hình dáng này càng yểu điệu thướt tha.
Lý Vân Tiêu hít sâu một hơi, gồng hết can đảm định nói chuyện chợt nghe Tiểu Hồng bảo:
- Yên tâm, ta sẽ chịu trách nhiệm chuyện vừa rồi với ngươi.
- Cái gì?
Lý Vân Tiêu giật bắn người cứ nghĩ lỗ tai nghe lầm.
Tiểu Hồng ai oán trừng Lý Vân Tiêu, lạnh lùng nói:
- Ta nói rồi, ta sẽ chịu trách nhiệm với ngươi.
Lý Vân Tiêu:
- ...
Tiểu Hồng thấy Lý Vân Tiêu sững sờ nhìn mình thì đỏ mặt nạt:
- Nhìn gì mà nhìn!?
Mặt Lý Vân Tiêu nóng ran, cảm thấy không ổn vội vàng quay đầu đi, không dám nhìn Tiểu Hồng nữa. Hai người cứng ngắc đứng đối diện, không nói một câu, không khí càng lúng túng hơn.
Một lúc lâu sau Tiểu Hồng mở miệng nói trước:
- Vết thương trên người của ngươi thế nào?
Lý Vân Tiêu vội đáp:
- Tất cả đều khỏe, toàn nhờ ơn nàng.
Tiểu Hồng kinh ngạc lặp lại:
- Toàn nhờ ta?
Tiểu Hồng chợt nghĩ đến điều gì, thoáng chốc gò má nóng ran, lỗ tai và cổ đỏ bầm thành tím. Tiểu Hồng mím môi son, trong mắt tràn đầy u oán nhìn Lý Vân Tiêu đăm đăm.
Lý Vân Tiêu hiểu ngay mình nói sai, hắn lúng túng nói:
- Ta sai rồi, ta nói sai, là lỗi của ta.
Mắt Tiểu Hồng hấp háy, mở miệng nói:
- Không sao thì tốt rồi, chúng ta đi thôi.
Hai người thoát khỏi lúng túng, cúi đầu không dám nhìn đối phương, dù ngẫu nhiên ánh mắt giao nhau cũng vội vàng tách ra.
Lý Vân Tiêu lên tiếng:
- Mau nhìn xung quanh!
Tiểu Hồng ngước mí mắt lên nhìn bốn phía, thấy không xa rải rác nhiều Phệ Giới Ma tam giai, chắc là một nhóm bị đánh chết lúc chiến đấu với Dục rồi chúng bị lỗ đen cuốn tới.
Lý Vân Tiêu reo lên:
- Ha ha ha! Chúng ta nhặt của hời rồi!
Tiểu Hồng cũng hiếm khi nở nụ cười, nhưng xảy ra chuyện vừa rồi khiến khí mà hưng phấn như lúc trên hồ nước.
Lý Vân Tiêu nói:
- Nhặt xác những con Phệ Giới Ma này luyện chế thành đan dược, tương lai sẽ là vũ khí lớn trong ma chiến.
Tiểu Hồng ngây người, kinh ngạc hỏi:
- Chẳng lẽ ngươi luyện chế đan dược không phải cho chính mình dùng sao?
Lý Vân Tiêu cười nói:
- Mấy thứ này tuy rằng tăng tu vi thật nhưng thiên tài địa bảo tăng tu vi không phải chỉ có Phệ Giới Ma. Để đối kháng giới lực Ma giới thì trong thiên hạ chỉ có Phệ Giới Ma.
Tiểu Hồng lặng im một lúc nói:
- Thiên hạ hưng vong, ngươi đừng quá xem trọng, dù sao tu vi của mình mới là điều quan trọng nhất.
Lý Vân Tiêu cười khổ nói:
- Có lẽ đi, nhưng ai có chí nấy.
Tiểu Hồng lòng máy động, thấp thỏm hỏi:
- Ngươi không vui sao?
Lý Vân Tiêu lắc đầu nói:
- Không, nàng có mục đích của nàng, ta có theo đuổi của ta, không ai sai.
Tiểu Hồng lặng im một lúc, nói: - Nếu ngươi đã hy vọng khiêng chuyện trong thiên hạ lên người mình vậy ta đi cùng ngươi.
Tiểu Hồng lấy Chiến Trường Cổ Thần ra, đem hết Phệ Giới Ma đã thu được đổ tới trước mặt Lý Vân Tiêu:
- Tặng hết cho ngươi.
Lòng Lý Vân Tiêu ấm áp nói:
- Nàng có tấm lòng thế này là được. Ta sẽ thu đống Phệ Giới Ma này trước, chờ khi ta luyện chế đan dược ráẽ đưa cho nàng sau.
Lý Vân Tiêu thu đám Phệ Giới Ma vào trong bia, hai người bắt đầu chia nhau ra sưu tầm những Phệ Giới Ma tam giai bị cuốn vào.
Uy lực lỗ đen quá khổng lồ, trong phạm vi mấy chục dặm đều trong phạm vi loạn lưu không gian, khắp nơi là dấu vết cơn bão tàn phá.
Lý Vân Tiêu chợt khựng lại cảnh giác nhìn phía trước, Tiểu Hồng cũng cảm ứng được cái gì vụt ngẩng đầu nhìn.
Đằng sau là một thổ pha che mất tầm mắt, mặt đất rung nhè nhẹ.
Chấn động không từ mặt đất mà là tần suất đạp không gian khiến không gian vang tiếng bước chân.
Lý Vân Tiêu cảnh giác nói:
- Có thứ lợi hại đến, cẩn thận chút.
Thần thức của Lý Vân Tiêu thăm dò qua, cảm giác vật đằng trước cường đại.
Quả nhiên lát sau trên thổ pha xuất hiện một con thằn lằn to lớn, đầu hình tam giác, bên dưới có dù cổ, làn da như cương giáp trải đầy gai nhọn, màu đỏ xanh.
Lý Vân Tiêu và Tiểu Hồng nhướng mày, vì miệng thằn lằn đang cắn một con Phệ Giới Ma tam giai. Nó nhai vài cái nuốt cái ực, hai người nghe tiếng nuốt rõ mồn một.
Thằn lằn ăn Phệ Giới Ma xong mắt hung tợn nhìn Lý Vân Tiêu, Tiểu Hồng, dù cổ dựng lên, nó uy hiếp gầm rống.
Linh trí của thằn lằn không cao nhưng vô cùng hung ác.
Thằn lằn và Lý Vân Tiêu, Tiểu Hồng nhìn nhau một lúc, chợt chân sau nó đạp đất lao lên.
Kình khí tiến lên xé rách mặt đất, vết nứt to lớn kéo dài sau lưng thằn lằn lan tràn ra xa.
Lý Vân Tiêu sầm mặt, bước ra trước một bước che trước mặt Tiểu Hồng:
- Để ta cho.
Tiểu Hồng nhìn Lý Vân Tiêu tiến lên trước, lòng nổi lên cảm giác kỳ dị, như thể được người bảo vệ, toàn thân ấm áp.
Cảm giác này không xa lạ, Tiểu Hồng nhớ lúc ở trấn hải Thiên, khi địa quân Đông hải đến bắt nàng, không có vũ giả cả thành, chỉ có nam nhân trước mắt đứng dậy.
Năm xưa Tiểu Hồng giống như bây giờ đứng sau lưng hắn, cảm thấy vô cùng ấm áp và bình yên.
Lý Vân Tiêu một tay bắt ấn, ma khí cùng lôi quang lấp lánh trên quyền chưởng kêu đì đùng.
Lòng bàn tay Lý Vân Tiêu chạm vào thằn lằn, năm ngón xòe ra, lôi điện làm cái miệng cắn chặt đầu thằn lằn. Lực lượng lôi điện đánh vào lưng thằn lằn, cổ tay Lý Vân Tiêu xoay tròn gồng sức đẩy nó ra ngoài.
Bùm!
Thằn lằn đụng vào thổ pha, trong phút chốc đất đá bay đầy, tro bụi bốc mù mịt. Thằn lằn lăn mấy vòng đụng hủy nửa sơn cốc mới ngừng lại.
Lớp da như thiết giáp hình thành phòng ngự thiên nhiên, nên trừ bị thương ra thằn lằn không có vấn đề gì lớn.
Thằn lằn lắc cái đầu to hung hăng nhìn Lý Vân Tiêu chằm chằm, đầu lưỡi dài không ngừng phun ra liếm con mắt mình.
Lý Vân Tiêu buồn nôn, hắn không muốn dây dưa lâu với thằn lằn. Ở Ma giới lạ nước lạ cái, lỡ gây ra động tĩnh gì lớn chọc vào thứ mạnh hơn nữa thì chơi hết vui.
Nghĩ đến đây Lý Vân Tiêu quyết định tốc chiến tốc thắng, hắn lắc người chủ động tấn công.
- Gri!
Thằn lằn thè lưỡi muốn quấn cánh tay Lý Vân Tiêu nhưng bị lực lượng lôi điện ổ, trong phút chốc có Ma Sát hàng giải ra.
Thằn lằn dựng đứng dù cổ đỡ một kích của Lý Vân Tiêu, ma khí bên trân tan nát, cơ thể to lớn thụt lùi mấy bước.
- A? Da khá dày.
Mắt Lý Vân Tiêu lóe tia sắc lạnh, tay phải lăng không bóp mạnh, có lôi điện hóa mâu, thân thể hắn lộn vòng trên không trung đứng trên lưng thằn lằn.
Lý Vân Tiêu nhìn giáp xác dày cộm, hắn không biết nên làm sao bây giờ. Lý Vân Tiêu căn răng cắm lôi mâu vào đường nối giáp xác.
Lý Vân Tiêu quát to:
- Ta không tin không nạy ngươi ra được!
Thằn lằn gầm rống:
- Grao!
Cái đuôi to gợi lên đống cát đá quét qua.
Chiêu thức kia dù chưa biến ra ảo ảnh nhưng đủ khiến Lý Vân Tiêu liên tưởng Dục cũng dùng đuôi làm vũ khí, hắn bực mình.
Lý Vân Tiêu nhảy lên tránh thoát, ma quang dưới chân bừng sáng tụ thành vòng xoay mang theo lực lượng vạn quân đạp mạnh xuống lôi mâu.