Ma ảnh lộ biểu tình quái dị nói:
- Tiên sinh luôn cơ trí mà sao hôm nay cảm xúc kích động vậy? Chẳng qua bị té ngã một lần.
- Ừm!
Lỗ Thông Tử bình tĩnh lại, ổn định tinh thần nói:
- E rằng ma thân của ta sẽ bị bọn họ luyện hóa, rất có thể sẽ tìm đến đây. Man đại nhân có đối sách gì không?
Ma ảnh khôi ngô trước mắt là một trong tám Ma tôn, Man.
Man trầm giọng nói:
- Đúng là hơi rắc rối, nếu bị Thánh Sử biết là ta giở trò sau lưng việc này sẽ rất tệ cho toàn Man bộ. Bây giờ gã thiếu thốn thời gian nhất, ma thân của tiên sinh có thể chống đỡ được bao lâu?
Lỗ Thông Tử rầu lo nói:
- Phải xem thuật pháp của bọn họ thế nào, ta ước chừng không chống qua bảy ngày sẽ tìm ra chỗ chúng ta ẩn thân.
- Bảy ngày sao . . .
Đôi mắt hẹp dài của Man bắn ra tia sáng, gã vươn tay vuốt ve ma đản, nét mặt si mê nói:
- Bây giờ chỉ có hai con đường, một là bây giờ ta rút đi lực lượng ma đản, dựa vào sức mạnh của chúng ta đủ giết ra. Cách này rất ổn thỏa, nhưng sẽ lãng phí nhiều lực lượng Thái Cổ ma Viên. Cách thứ hai là thừa dịp bọn họ thi thuật ma thân của tiên sinh thì chúng ta che chở ma đản giết ra, nhưng xác suất mang ma đản đi không cao, ta cũng sẽ bị lộ thân phận.
Lòng Lỗ Thông Tử máy động hỏi:
- Đại nhân phỏng đoán như vậy là muón chọn cách thứ nhất?
Man gật đầu, thở dài:
- Dù lãng phí cũng không còn cách nào, ta còn chưa muốn ngay mặt đối kháng với người cổ vực. Hấp thu những lực lượng Thái Cổ ma Viên này ta có thể che giấu tung tích lao ra khỏi thành Xạ Tinh này, sau đó tiên snh ẩn núp một thời gian. Dù Tranh bộ, cổ vực tạo áp lực với ta thì ta tuyệt đối không thừa nhận.
Lỗ Thông Tử sắc mặt âm trầm nghiến răng nói:
- Bây giờ chỉ đành làm vậy.
Man gật đầu, giang hai tay ra thuấn di đến bên trên ma đản, nhanh chóng kết ấn.
Dường như ma đản nhận được cảm ứng, lắc lư một chút, trở nên hơi trong suốt, bên trong có cái bóng to lớn rung rung.
Mắt Lỗ Thông Tử âm trầm, không biết trong lòng lão nghĩ gì.
Mấy ngày sau, cấm chế nguyên thành Xạ Tinh không hề thả lỏng ngược lại thắt chặt hơn, có cơn bão mãnh liệt đang uấn nhưỡng.
Nhiều người ngửi được mùi đó, trở nên cẩn thận cảnh giác hơn, ít khi đi ra ngoài.
Trong Diêu Quang điện, trong một trận pháp to lớn. Lỗ Thông Tử ngồi xếp bằng trong trận, mặt không biểu tình, đôi mắt luôn nhắm.
Bốn phía trận pháp có mấy con ma thú kỳ lạ ngồ iếp bằng, hình dạng như ếch, da mọc đầy cục u, hai má phồng, miệng phun ra khói vàng táo khắp trận pháp.
Trụ luôn đứng sau lưng Lỗ Thông Tử vươn hai tay ra, năm ngón đâm xuống đỉh đầu lão làm ma quang trên người lão cuồn cuộn, như mỗi chỗ ma nguyên đều bị khuấy động.
Từ khi Lỗ Thông Tử nhắm mắt ngậm miệng, trực tiếp phong ngũ giác lục thức của mình thì Trụ và Tranh cực kỳ tức giận.
Hai người theo cổ pháp bày ra bí thuật này luyện hóa ma thân, hòng tìm ra bản thể.
Âm dương giao hoán, qua sáu ngày.
Trong sáu ngày này Lý Vân Tiêu chưa từng rời đi, Lý Vân Tiêu ngồi xếp bằng, tu luyện thổ nạp cách trận pháp trăm trượng.
Hôm nay, Lỗ Thông Tử luôn không hé răng chợt mở mắt ra, miệng phun ra tiếng hét thê thảm.
- A!!!
Tiếng gòa hấp dnã mọi người nhìn chăm chú, sáu, bảy người hiện ra bốn phía trận pháp, căng thẳng nhìn tỏngtrận.
Mặt Trụ lộ nét mừng như điên, tay trái vội vàng bắt ấn không ngừng đánh vào người Lỗ Thông Tử, từng đợt ma quang bắn ra.
Ma thân Lỗ Thông Tử trong phút chốc run rẩy kịch liệt, mặt mày vặn vẹo cuối cùng hoàn toàn biến hình. Đầu và toàn thân hình thành một thể xoắn vào nhau hóa thành một đoàn ma khí bị Trụ hút vào người.
Mọi người nhìn Trụ chằm chằm, khuôn mặt của gã trở nên quái dị, trướng to mấy phần, mắt trợn trừng phát ra ánh sáng.
Tranh mất kiên nhẫn hỏi:
- Như thế nào?
Đợi sáu ngày mới chờ tới cảnh luyện hóa, đã ượt qua mức kiên nhẫn của Tranh.
Nét mặt và ánh sáng trên người Trụ không ngừng thay đổi, một lúc sau gã từ từ mở mắt ra, thở phào một hơi, ánh mắt uaí dị.
Mấy con ma thú như ếch ở bốn phía trận pháp đột nhiên bật ngửa ra sau, chổng vó chết hết.
Tranh nhíu mày hỏi:
- Rốt cuộc tình huống gì?
Trụ chớp chớp mắt rồi vận chuyển ma công kiểm tra toàn thân một lần, vui vẻ nói:
- Không ngờ ma thân bổ như vậy, ta cảm giác mình còn kém một chút là có thể đột phá đến Ma tôn cảnh.
Mặt Trụ mừng như điên cười to bảo:
- Ha ha ha! Đúng thật, không ngờ nó bổ dưỡng như vậy.
Đám người Nguyệt rất ngạc nhiên, mấy Ma Quân mắt lóe tia hâm mộ ghen ghen tỵ, chỉ có Lý Vân Tiêu là mặt không đổi sắc.
Tranh nóng nảy nói:
- Ai hỏi ngươi cái đó? Có tìm được bản thể của hắn chưa? Làm lỡ sáu ngày, Lỗ Thông Tử vì phục hồi lực lượng không chừng đã chưng ma đản ăn luôn.
Toàn thân Trụ run rẩy, gã nhảy cẫng lên kinh kêu:
- Có lẽ thật sự có khả năng đó, đi theo ta!
Trụ nhướng mày,sau khi nuốt ma thân Lỗ Thông Tử thì gã mơ hồ cảm ứng được cái gì, bỗng nhiên phóng lên cao thẳng tới một hướng.
Tuy thành Xạ Tinh to lớn nhưng mấy người độn thuật cực nhanh, khoảng một chung trà là đến trên một căn nhà đá cũ nát.
Phòng ốc rất bình thường, không khác gì cư dân xung quanh.
Nhưng Trụ biến sắc mặt chỉ vào căn nhà, nói:
- Ở bên dưới!
Con ngươi Tranh co rút quát to:
- Mọi người trong phạm vi lập tức lui ra, trong vòng mười giây mà còn ở lại thì bất launạ sinh tử!
Ma âm khuếch tán, quanh nhà đá náo động, nhiều tộc nhân hoảng hốt bay ra khỏi nhà, biểu tình tức giận.
Nhưng khi bọn họ thấy rõ người đến thì lửa giận nháy mắt biến băng sương, sợ đến mặt trắng bệch xoay người hóa thành ánh sáng chạy trốn.
Tranh đợi mười giây, đa số Ma tộc xung quanh đều chạy mất, gã giơ tay lên năm ngón chộp.
Bầu trời nhăn nhúm, ma khí trong vòng mấy ngàn trượng cuồn cuộn điên cuồng hóa thành hình dạng các loại cự thú tuôn hướng năm ngón tay Tranh.
Trong khoảnh khắc bên trên lòng bàn tay Tranh ngưng tụ quả cầu ánh sáng đen đường kính bảy, tám trượng, tỏa ra uy năng khủng bố.
Trụ giật mình kêu lên:
- Nhớ cẩn thận, đừng tổn thương ma đản!
Lý Vân Tiêu lạnh lùng nói:
- Yên tâm, có thời gian sáu ngày đủ để bọn họ chuyển ma đản đi. Hiện tại ta không cảm ứng được vấn đề gì, người bên dưới hơn phân nửa đã rút đi.
Trụ nhíu mày nói:
- Chưa chắc, ta mơ hồ có ấn tượng chỗ này, hình như bên dưới bày hơn mười cấm chế cường đại ngăn cách mọi điều tra, ngươi ở bên ngoài không phát hiện được.
Lý Vân Tiêu luôn khoanh tay trước ngực, lạnh lùng xem:
- Chỉ mong như vậy.
Trong những người có mặt không ai hy vọng Lỗ Thông Tử chết nhiều hơn Lý Vân Tiêu.
Quả cầu màu đen trên lòng bàn tay Tranh không ngừng biến to cho đến hơn mười trượng, che hết mọi ánh sáng.
Tranh cười gằn, năm ngón tay chộp đánh xuống dưới.
Ma cầu hơn mười trượng ầm ầm giáng xuống như một thiên thạch to lớn chậm rãi rơi xuống nhà đá.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Căn nhà nháy mắt sụp đổ, ma cầu nổ mặt đất, khí thế khủng bố xuyên suốt thiên địa, nghiền áp bốn phương tám hướng.