Mục lục
[Dịch] Vạn Cổ Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1254: Trình Vĩnh. (1)

Nghe đồn có mấy người trẻ tuổi tuấn kiệt đã đột phá đến Cửu Thiên Vũ Đế. Cho dù là một ít người có danh tiếng lâu năm và bá chủ cũng không có bao nhiêu người đạt được. Nếu như có thể gả cho một nam tử như vậy, cuộc đời này thật không còn cầu mong gì nữa.

Khương Nhược Băng hừ một tiếng nói:

Vậy Chỉ Tuyền tỷ tỷ cũng nhanh chuẩn bị một chút. Lấy diện mạo tư sắc của tỷ tỷ, còn có thể chất nguyên âm như vậy, sợ rằng còn gây ra khí thế lớn hơn thành Hồng Nguyệt nhiều. Đến lúc đó không chỉ có những người trẻ tuổi đi ra, cho dù là những người có danh tiếng lâu năm ẩn trong núi sâu rừng thẳm cũng muốn xuất sơn. Làm không tốt còn có thể dẫn tới chưởng môn bảy thế lực lớn siêu cấp chém giết lẫn nhau. Cuối cùng bị lão đầu Thánh Vực cưới đi. Ha ha.

Nàng đang tự nhạo báng mình, nhìn Nạp Lan Chỉ Tuyền không nói gì nở nụ cười.

Lý Vân Tiêu đột nhiên nói:

La huynh, bên trong số đồ cưới lại có một Long Chi Bí Bảo. Lấy Chân Long Pháp Thân của La huynh nếu như nhận được nó, sợ là có thể trực tiếp đột phá xiềng xích của Vũ Tôn, một lần hành động bước vào Cửu Thiên cảnh đi? Lẽ nào La huynh không vì vậy mà động tâm hay sao?

La Thanh Vân đổ rượu vào miệng, cười khổ nói:

Nếu như chỉ là chiến đấu giành thứ hạng, lấy một trong mười vị trí đứng đầu, ta còn có lòng tin tham gia tranh thủ một chút. Nhưng đánh bại hào kiệt trong thiên hạ, trở thành người đứng đầu trong đám trẻ tuổi, ta là không trông mong gì. Trừ khi hiện tại để ta nắm giữ được Long Chi Bí Bảo đồng thời luyện hóa vào trong cơ thể. Như vậy mặc dù ta không phải là Vũ Đế, cũng có đủ lòng tin đánh với Vũ Đế một trận.

Trong mắt hắn chớp động tinh quang. Hiển nhiên trong lòng hắn cũng để ý tới Long Chi Bí Bảo. Chỉ là điều kiến để cướp đoạt được quá mức hà khắc. Hắn căn bản hoàn toàn không có lòng tin.

Tỳ nữ Tiểu Tuyết kia đột nhiên che miệng cười nói:

La đại ca muốn đột phá Vũ Đế thật ra không phải là việc khó. Chỉ cần Nạp Lan tiểu thư đồng ý hỗ trợ, dĩ nhiên là nước chảy thành sông.

Nạp Lan Chỉ Tuyền lập tức hiểu rõ ý tứ trong đó, thoáng e thẹn hiện lên ở trên mặt. Nàng cáu giận nói:

Binh đệ đệ, thư đồng này của đệ đệ cũng học được cách trêu đùa người khác. Ta thấy đệ đệ cũng bị hắn làm hư rồi.

Khương Nhược Băng tất nhiên biết về công pháp của Nạp Lan Chỉ Tuyền và tình huống của Ngân Nguyệt Tông. Nàng cười ha hả nói:

Tuyết đệ đệ nói không sai. Nếu như Nạp Lan tỷ tỷ đồng ý giúp La đại ca, như vậy La đại ca chỉ cần một lần hành động sẽ đột phá đến Vũ Đế. Chuyện tham gia thi đấu trên lôi đài, rất có khả năng thu được vị trí đứng đầu.

Nạp Lan Chỉ Tuyền xấu hổ mắng:

Binh đệ đệ là có ý tứ muốn để ta và Khương nhị tiểu thư kia cùng chung một chồng hay sao?

Khương Nhược Băng ngẩn người ra. Nàng không ngờ lòng vòng một hồi lại tới trên người mình, Nàng lập tức thẹn thùng, trên mặt đỏ bừng, vội la lên:

Thắng được lại không nhất định phải lấy Khương Nhược Băng. La đại ca có thể cầm đồ cưới nở mặt nở mày trực tiếp rời đi.

Tiểu Tuyết cười nói:

Binh ca ca, nếu làm vậy La đại ca dù đi khắp thiên hạ cũng sẽ bị thành Hồng Nguyệt truy sát. Hơn nữa Khương nhị tiểu thư có thể nói là tuyệt sắc. Nếu làm hỏng danh tiếng của nàng như vậy, sau này còn ai chịu lấy nàng. Cuối cùng chỉ có một kết cục “Thảm” muốn chết.

Khương Nhược Băng ngượng ngùng, đánh khẽ một cái vào đầu Tiểu Tuyết, không coi ai ra gì, vui vẻ chạy quanh.

Lý Vân Tiêu cười nói:

Đề nghị này rất hay. Ta tán thành. Hi vọng sau khi La huynh đoạt được vị trí đứng đầu, có thể đem Đông Hải Nguyệt Minh Châu trong số đồ cưới đó tặng lại cho ta.

La Thanh Vân trừng mắt nhìn hắn, hừ lạnh nói:

Nếu như ta nhận được đồ cưới, chuyện đầu tiên chính là mài mười tám hạt châu đó thành bột, ăn hết.

Lý Vân Tiêu:

Lúc này, một tiếng thở dài khe khẽ truyền đến, nói:

Binh đệ, nên theo ta về nhà thôi. Ca ta và cô đều đang rất lo lắng.

Mọi người thoáng cái liền biến sắc. Chỉ thấy bên trong tửu lâu đột nhiên xuất hiện thêm mấy người, đứng ở cửa lẳng lặng nhìn Khương Nhược Băng

Bọn họ đều là bộ dạng mặt mày trẻ tuổi, ăn mặc hoa lệ, anh khí ép người.

Trong khoảng thời gian này, thiếu niên anh tuấn xuất hiện thật sự quá nhiều. Nhưng mấy người này tư thế oai hùng không tầm thường, dáng vẻ hiên ngang, mọi người vẫn không nhìn được, nhìn thêm mấy lần. Trong lòng bọn họ đều biết, những người đó hắn là con cháu thế gia tới tham gia thi đấu.

Khương Nhược Băng vừa thấy người dẫn đầu, mặt thoáng biến sắc, cả giận nói:

Ngươi là ai? Mau chóng rời khỏi đây. Ta có trở về hay không thì liên quan gì tới ngươi?

Nạp Lan Chỉ Tuyền ngẩn người ra, cười khổ nói:

Hóa ra là Tử Lăng công tử.

Nàng thầm nghĩ, cuối cùng vẫn tìm tới tận đây. Nhưng mình vốn chưa từng nghĩ sẽ có thể thật sự dẫn Khương Nhược Băng rời khỏi thành Hồng Nguyệt. Chẳng qua là theo nàng làm ầm ĩ, cho rằng để nàng giải sầu mà thôi.

Nguyễn Tử Lăng gật đầu nói:

Đa tạ Nạp Lan tiểu thư thay ta chiếu cố cho Binh đệ.

Hắn đưa mắt nhìn La Thanh Vân và Lý Vân Tiêu đang ngồi bên cạnh một chút, lộ vẻ chán ghét và khinh bỉ, nói:

Chỉ có điều, Nạp Lan tiểu thư thân là bạn tốt của Binh đệ, vẫn không nên để hắn tiếp xúc với một vài người vô vị thối nát. Dù sao thân phận khác biệt, địa vị cách xa. Để tránh cho vài con cóc không biết trời cao đất rộng, vẫn tự cho rằng có cơ hội, xuất hiện một vài ảo tưởng không thực tế và nảy sinh ra ý đồ không tốt.

Sắc mặt Nạp Lan Chỉ Tuyền lạnh đi, giọng điệu lạnh lùng nói:

Chỉ Tuyền khác với Tử Lăng công tử cao quý, quen biết đều là một vài người vô vị thối nát. Thật không có cách nào.

Nguyễn Tử Lăng không chút phật lòng, thản nhiên nói:

Nếu đã như vậy, mong Chỉ Tuyền cô nương sau này cố gắng ít lui tới với Binh đệ.

Nguyễn Tử Lăng, ngươi và đám bạn xấu của ngươi cút xéo ngay cho ta.

Khương Nhược Băng cả giận nói:

Ta lui tới với ai còn cần ngươi tới quản hay sao? La đại ca và Vân Tiêu đại ca đều là bằng hữu của ta. Mong ngươi khép cái miệng thối của mình lại.

Mặt Nguyễn Tử Lăng hơi biến sắc, nhưng không tức giận, chỉ liếc mắt nhìn Lý Vân Tiêu và La Thanh Vân. Trong ánh mắt hắn chớp động hàn quang, hình như nhớ kỹ tướng mạo của hai người này. Lúc này hắn mới mỉm cười nói:

Được rồi, xem như ta nói sai. Binh đệ, mời theo ta trở về. Đại ca ta và cô đều lo lắng đệ.

Khương Nhược Băng lạnh lùng nói:

Bọn họ quan tâm ta thì liên quan gì đến ngươi? Bảo ngươi cút đi, ngươi không nghe thấy sao?

Ha ha, Tử Lăng huynh, Binh đệ này bị các huynh chiều tới hỏng rồi.

Một vị công tử mặc trường bào đứng bên cạnh Nguyễn Tử Lăng khẽ cười đi ra, nói:

Nếu như không ngại, vậy để ta đưa nàng trở lại là được rồi.

Khương Nhược Băng quay người lại, trực tiếp ném chén rượu trong tay ra. Chén rượu bay trên không trung. Rượu dường như ngọn núi bay tản ra, sau đó ngưng tụ ở trên không trung, không rơi xuống, bất ngờ nở ra thành một đóa hoa sen.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK