Mục lục
[Dịch] Vạn Cổ Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Vân Tiêu tiến lên kéo tay Hoa Thiên Thụ:

- Đi cùng ta!

Hoa Thiên Thụ vung tay giật ra, lạnh lùng nói:

- Muốn đi thì sư phụ đi một mình, ta là ma phó của Đế Già đại nhân, sao có thể rời khỏi đại nhân?

Lòng Lý Vân Tiêu run rẩy, hắn biết rõ lực lượng cấm chế ma phó. Làm phó một ngày thì suốt đời là phó, trừ phi Đế Già thả Hoa Thiên Thụ.

Chỉ rống to:

- Ai cũng đừng hòng đi!

Chỉ bay lên. Bị một ma phó Chưởng Thiên cảnh chặn đường khiến Chỉ cực kỳ xấu hổ tức tối.

Chỉ tức giận quát:

- Chết hết cho bổn tọa!

Song chưởng hóa quyền, khí lạnh vô biên đổ pậ uống, thời không như đóng băng. Lực lượng huyền âm màu xanh thẳm như bão táp mưa sa đổ xuống.

Hoa Thiên Thụ giật nảy mình hét to:

- Sư tôn chạy nhanh!

Hoa Thiên Thụ tiến lên trước một bước che Lý Vân Tiêu, Tiểu Hồng sau lưng mình, hai tay bắt ấn kết ra Thiên Địa Ấn bắn tới.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Hai người bốn chưởng va chạm. Hoa Thiên Thụ phun búng máu, bị lực lượng huyền âm đông kết, hai cánh tay kết thành băng tinh.

Hoa Thiên Thụ hét lớn một tiếng, phượng hoàng màu đen trên trán chợt lóe bay ra mang theo ma viêm vô bên lao tới trước.

Hoa Thiên Thụ ngoái đầu, ánh mắt sốt ruột nhìn Lý Vân Tiêu:

- Sư tôn chạy mau!

Có vẻ Hoa Thiên Thụ không tự tin khi đối diện cường địch như vậy.

Lý Vân Tiêu cũng nóng nảy, hắn chộp hướng Hoa Thiên Thụ:

- Ngươi đi theo ta!

Cảnh Thất ở bên cạnh vươn tay qua kéo tay Lý Vân Tiêu lại, trầm giọng nói:

- Đừng dây dưa nữa, tiếp tục dông dài thế này đừng ai đi được.

Ầm!

Hắc phượng bị một chưởng đánh nát, lực lượng huyền âm thuận thế công kích. Hoa Thiên Thụ lại hét to, lửa đen vô biên quanh thân hóa hiện dốc sức đánh một kích.

Khi Hoa Thiên Thụ ra tay liền xoay người hóa viêm muốn trốn khỏi lực lượng huyền âm.

85e

Lửa đen lại bị Chỉ đánh nát, bàn tay huyền âm thế như chẻ tre đâm vào lưng Hoa Thiên Thụ, xuyên qua khỏi lồng ngực.

- Phụt!

Hoa Thiên Thụ phun búng máu dính vào người Lý Vân Tiêu, làm mặt hắn đầy máu.

Lý Vân Tiêu thẫn thờ ngây người.

- Máu . . .

Hoa Thiên Thụ cúi đầu nhìn bàn tay huyền âm thò ra khỏi ngực, máu chảy ồ ạt. Máu đen thui dần biến màu đỏ.

Tim Lý Vân Tiêu run rẩy:

- Thiên Thụ!

Lý Vân Tiêu vùng thoát cánh tay Cảnh Thất kiềm chế, run lẩy bẩy chộp tay Hoa Thiên Thụ.

Hoa Thiên Thụ nhếch môi cười:

- Sư tôn . . . thật ấm áp . . .

Hoa Thiên Thụ ngẩng đầu lên, hai hàng nước mắt chảy dọc theo gò má. Hoa Thiên Thụ bật khóc, tầm mắt nhòe đi.

Đôi mắt Lý Vân Tiêu đỏ ngầu:

- Đi! Đi theo ta! Chúng ta trở lại!

Lý Vân Tiêu muốn mang Hoa Thiên Thụ đi nhưng bàn tay huyền âm còn cắm trong ngực gã, cơ thể Hoa Thiên Thụ không ngừng bị đóng băng.

Hai hàng lệ rơi, bốn bàn tay siết chặt nhau, Hoa Thiên Thụ nức nở:

- Đa tạ sư tôn, ta rốt cuộc . . . Trở lại.

Sự sống không ngừng trôi đi nhưng Hoa Thiên Thụ đã quay về bản tâm.

Máu đen ngòm dần đỏ thắm như trái tim xích tử trước giờ của Hoa Thiên Thụ.

Tiểu Hồng ở đằng sau sốt ruột thúc giục:

- Vân Tiêu ca ca, chạy mau đi!

Tiểu Hồng xoay người túm Lý Vân Tiêu nhưng kéo mãi hắn không đi.

Cảnh Thất nóng nảy giận kêu:

- Thiên To9on Giả, kệ hắn đi! Chúng ta đi nhanh, không thì sẽ chôn tại đây!

Tiểu Hồng do dự nhìn quanh, không biết nên làm sao.

Cảnh Thất bắt tay Tiểu Hồng kéo vào khe hở:

- Nếu Thiên Tôn Giả đại nhân thích Lý Vân Tiêu thì chúng ta trở về tiềm tâm tu luyện, hôm khác báo thù cho hắn là được.

- Báo thù cho hắn?

Lòng Tiểu Hồng run rẩy bị Cảnh Thất kéo đi, mắt nhìn Lý Vân Tiêu và Hoa Thiên Thụ quỳ dưới đất. Tiểu Hồng chỉ thấy bóng lưng Lý Vân Tiêu xa dần.

Lòng Tiểu Hồng khó chịu rồi lại tràn đầy mờ mịt.

- Ta thật sự thích hắn sao?

Trước mắt Tiểu Hồng hiện ra cảnh lúc ở trấn Hải Thiên, đại quân Đông hải đến gần, Lý Vân Tiêu đứng ra bảo vệ nàng.

Có lẽ nàng thật sự thích Lý Vân Tiêu nhưng chưa từng phát hiện.

Tiểu Hồng vung tay thoát khỏi Cảnh Thất, không quay đầu lại nói:

- Ngươi đi trước đi!

Tiểu Hồng nói xong lao lên trước vỗ chưởng đập vào gáy Lý Vân Tiêu, đánh xỉu hắn.

Sau gáy Lý Vân Tiêu đầy máu té xuống đất, trán chảy máu ồ ạt.

Tiểu Hồng ngước đầu lên lạnh lùng nhìn Hoa Thiên Thụ:

- Thả ra.

Mắt Hoa Thiên Thụ ướt lệ không thấy rõ Tiểu Hồng nhưng lại cười, thả bàn tay nắm chặt ra. Thế nhưng dù Lý Vân Tiêu đã hôn mê lại nắm chặt tay Hoa Thiên Thụ không rời, có kéo thế nào cũng không được.

- Không có thời gian, xin lỗi.

Mắt Tiểu Hồng lóe tia tàn nhẫn:

- Ta chỉ vì cứu hắn, đừng trách ta!

Ánh sáng lạnh xẹt qua, ngón tay Tiểu Hồng như đao chặt đôi tay Hoa Thiên Thụ, máu phun tung tóe.

Hoa Thiên Thụ không hề thấy đau, gật đầu nói:

- Đa tạ.

Tiểu Hồng cứng ngắc đáp lại:

- Không khách sáo, đa tạ ơn cứu mạng của ngươi.

Tiểu Hồng ôm Lý Vân Tiêu lao vào khe hở.

Chỉ hừ lạnh một tiếng:

- Hừ! Diễn kịch xong muốn đi?

Chỉ định rút tay về đuổi theo nhưng phát hiện bàn tay cắm vào người Hoa Thiên Thụ bị giữ chặt không thể rút ra.

Chỉ lạnh lùng quát:

- Thả ra! Súc sinh, thả ta ra!

Tay trái Chỉ vỗ vào lưng Hoa Thiên Thụ chấn vỡ vai gã phun ra mảng lớn ma viêm.

Người Hoa Thiên Thụ rực cháy, người hiện ra ảo ảnh hắc phượng giáng xuống.

- Lực lượng này . . .

Chỉ và Đế Già hết hồn, giật mình nhìn biến đổi trên người Hoa Thiên Thụ.

- Dục hỏa trọng sinh?!

Trong đầu mọi người hiện ra bốn chữ này.

Lửa cháy hừng hực khuếch tán mấy lần nuốt ma khí trong đại điện. Bóng dáng Hoa Thiên Thụ thấp thoáng trong ngọn lửa.

Chỉ hết hồn, phượng hoàng hắc viêm khiến gã cực kỳ khó chịu nhảy người ra sau trốn.

Khe hở đằng trước bị A Hàm Trảm Cốt Đao xẻ ra bị lửa đốt cháy dần khép lại.

Trong khe hở, một luồng sáng vàng chạy như bay.

Tiểu Hồng ôm Lý Vân Tiêu cùng Cảnh Thất đạp trên quan tài màu vàng. Hai người biểu tình trầm trọng.

Không biết bay bao lâu mới tìm đến điểm nối không gian phá không bay ra.

Bên ngoài trời xanh mây trắng, không khí trong lòng, chẳng biết ở đâu.

Tiểu Hồng nhìn Lý Vân Tiêu trong ngực mình, lúc ấy gấp quá nên nàng ra tay hơi nặng đập bể đầu Lý Vân Tiêu, hại hắn bị hôn mê sâu.

Tiểu Hồng nhìn đôi tay Lý Vân Tiêu còn nắm chặt bàn tay Hoa Thiên Thụ. Con ngươi Tiểu Hồng co rút, đôi tay bốc cháy chỉ còn lại tro tàn.

Cảnh Thất nhìn Tiểu Hồng, không tỏ ý kiến, hỏi:

- Thiên Tôn Giả, hiện tại chúng ta đi đâu?

Tiểu Hồng mờ mịt hỏi:

- Ngươi thấy sao?

Cảnh Thất ngạc nhiên, trước nay toàn là Tiểu Hồng ra quyết định, gã chỉ là người đi theo, không bao giờ ra ý kiến.

Cảnh Thất ngẫm nghĩ, nói:

- Hay là ra hải ngoại trước nghỉ ngơi dưỡng sức, hoặc tìm chỗ tranh thủ cứu sống Lý Vân Tiêu trước.

Tiểu Hồng nhìn Lý Vân Tiêu chằm chằm, khuôn mặt thanh tú đó loang lổ vết máu lại làm tim nàng đập nhanh.

Tiểu Hồng chưa từng nhìn thẳng lòng mình, mãi đến lúc sinh ly tử biệt mới hiểu ra.

Có lẽ lúc ở trấn Hải Thiên, đối diện đại quân Đông hải thì Tiểu Hồng bản năng yêu nam nhân bảo vệ nàng rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK