Chi!
Một đám trưởng lão phủ Thiên Nhạc hít khí lạnh, sắc mặt trắng bệch.
Phi Thành cũng là run rẩy lợi hại, mà ngay cả đào tẩu đều quên, đứng tại trời cao bên trên phát run, liền liền nói:
– Tha mạng, Yêu Hoàng đại nhân tha mạng ah!
Hoang lắc đầu nói:
– Bổn hoàng chưa bao giờ lưu phế vật.
Phi Thành khóc tang nói:
– Tại hạ tự hỏi còn có chút thực lực, nguyện ý đầu nhập vào đại nhân, đi theo làm tùy tùng, xông pha khói lửa không chối từ.
Hoang mỉa mai nói:
– Ta không cần ngươi xông pha khói lửa, chỉ cần quy thiên là tốt rồi.
Phi Thành chỉ cảm thấy thân thể trì trệ, nguy hiểm tử vong lan tràn khắp toàn thân, thần sắc tuyệt vọng hiện ra trên mặt, ngay cả giọng nói cũng không phát ra được.
Vào lúc hắn phải chết không nghi ngờ, đột nhiên trên bầu trời có tinh quang hiện ra, xẹt qua trời cao, tia sáng thật dài bay xuống.
Ánh mắt Hoang ngưng tụ, một trảo đánh tới đã dừng lại, nhìn chằm chằm vào ánh sáng lao tới.
Lý Vân Tiêu cả kinh, thầm nghĩ không tốt, tại sao là hắn tới, làm hỏng đại sự của ta!
Ánh sáng thật dài đó chính là mũi tên, nó mang theo lực lượng không gì so sánh nổi, mũi tên như thiên thạch rơi lao thẳng vào Hoang!
– Người Thánh Vực sao? Tới tốt!
Năm ngón tay của Hoang đánh ra một trảo, trực tiếp dùng thân thể đánh vào mũi tên.
“Ầm ầm” một tiếng, cả mũi tên dài vỡ vụn trên không trung, vỡ thành từng đám hỏa diễm thiêu đốt phạm vi mấy trăm trượng.
Phi Thành tìm được đường sống trong chỗ chết, sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, hắn cắn răng một cái sau đó quay người rời đi.
Hỏa diễm thiêu đốt đầy trời, phía trên bầu trời xuất hiện một thân ảnh, tay có có hình huyền vân, trong tay cầm Toái Tinh Cung, đúng là Huyền Hoa, ung dung nói:
– Ơ, đúng là Yêu Hoàng đích thân tới, hù chết ta đấy!
Không gian bên cạnh Huyền Hoa không ngừng xoay tròn, hóa thành hình dáng đinh ốc, chậm rãi xuất hiện một người, một thân áo xám, đầu tóc hoa râm, nếp nhăn rậm rạp nhưng hai mắt sáng ngời có thần.
Người này Lý Vân Tiêu nhận ra, chính là trưởng lão Hóa Thần Hải, thuật võ song tu, tên là Chân Vũ.
Hai người cường thế xuất hiện làm cho người Yêu tộc cảnh giác, sát khí trùng thiên.
Hoang ngưng trọng nói:
– Thánh Vực?
– Im đi!
Huyền Hoa khinh thường cười lạnh một tiếng, nói:
– Hai người Thánh Vực không phải vừa chết một đúng không?
Sắc mặt Phi Thành đỏ bừng, nhưng mà nội tâm vẫn vui mừng, dù thế nào cũng bảo vệ đươc tính mạng, nói:
– Huền Hoa nhân, Chân Vũ đại nhân, đa tạ hai vị đại nhân cứu giúp!
Ngả nói:
– Thì ra là phong hào Võ Đế, hai vị có lẽ đến từ Hóa Thần Hải, vì sao Hóa Thần Hải cũng chạy tới?
Huyền Hoa lườm hắn một cái, nói:
– Ngươi cho rằng ta muốn tới sao? Thu được bí thuật đưa tin của đại tế tự các ngươi, Hóa Thần Hải không cho phân trần, trực tiếp phái hai chúng ta tới đay, không thể ngờ lại là thật. Chậc chậc, xem ra Yêu tộc các ngươi nội bộ cũng không phải như thùng sắt.
– Từ đáng chết!
Hoang giận dữ, xoay người sang chỗ khác, nhìn hai đạo thân ảnh đứng cách đó mấy ngàn trượng.
Sau khi Từ và Lê xuất hiện, hắn đã sớm cảm giác được hai người, nhưng vì khoảng cách xa và cũng không có nắm chắc có thể lưu hai người, cho nên hắn vẫn làm như không thấy.
Từ mỉm cười, nói:
– Làm phiền hai vị đại nhân, không thể ngờ là cường giả Hóa Thần Hải chạy tới trước tiên!
Huyền Hoa cười nói:
– Có sao? Người Thánh Vực không phải đến sớm sao, chậc chậc.
Phi Thành trực tiếp giả bộ như không nghe được, đứng sau lưng Huyền Hoa hai người, mắt điếc tai ngơ.
Trong nội tâm Lý Vân Tiêu âm thầm tính toán, nếu Huyền Hoa hai người và Từ liên thủ, sợ rằng phiền toái lớn lắm, mặc dù dùng thực lực của Yêu Hoàng cũng chưa chắc đối phó được.
Về phần Thánh Vực bên kia, giờ phút này còn không có người tới, hơn phân nửa sẽ không có phái người ra.
Hắn phải nghĩ biện pháp ngăn chặn Huyền Hoa cùng Chân Vũ, cho dù quan hệ của mình và bọn họ không cạn, nhưng dù sao quan hệ tới đại sự phong ấn Ngũ Hà Sơn, hai người chưa chắc sẽ dựa vào chính mình.
Đột nhiên sắc mặt Huyền Hoa biến hóa, nhìn chằm chằm vào Ngả một hồi, cả kinh nói:
– Ta nhận ra ngươi, ngươi là Ngả tiên sinh!
Ngả mỉm cười nói:
– Ngân Nguyệt đại nhân, nhiều năm không gặp, từ khi chia tay đến giờ vẫn khỏe chứ.
Huyền Hoa nói:
– Ai nha, thật sự là đã lâu không gặp, thành tựu của Ngả tiên sinh sợ rằng đã vượt xa năm đó, thiên hạ hôm nay chỉ sợ không ai có thể địch nổi rồi.
Ngả khiêm tốn nói:
– Thiên hạ năng nhân bối xuất, Ngân Nguyệt đại nhân quá khen ta rồi.
Huyền Hoa nói:
– Các vị đại nhân Hóa Thần Hải đều rất nhớ tiên sinh đấy, không bằng tiên sinh theo ta đi Hóa Thần Hải một chuyến, chuyện phá phong ấn đừng có quản.
Ngả nói:
– Ta cũng thật lâu không có đi đi lại lại ở đại lục, rất hoài niệm phong quang của Hóa Thần Hải, chờ xong chuyện ở đây sẽ tới đó.
Huyền Hoa đại hỉ nói:
– Ha ha, vậy thì quá tốt. Thực hy vọng ngươi có thể lại giương thần kỹ, hảo hảo nhục nhã đám lão đầu tự cho là siêu phàm kia một hồi.
Ngả mỉm cười, không hề nói gì.
Huyền Hoa nói:
– Yêu Hoàng đại nhân, chuyện phong ấn Ngũ Hà Sơn ta không quản, nhưng đã đến, tất nhiên không thể tay không mà quay về, các ngươi rút lui đi, mọi người giải tán sớm bớt việc.
Hoang lạnh lùng nói:
– Ngươi nói lui là lui, đúng là cho rằng mình có quyền này sao?
Huyền Hoa cười nói:
– Bằng không thì sao?
Hoang nói:
– Đã dám nhúng tay, vậy đi chết đi!
Hắn ra lệnh một tiếng, quát:
– Ta giết Ngân Nguyệt, các ngươi giết những người khác, Ngả tiên sinh, chuyện phong ấn giao cho các ngươi
Nói xong hắn lao đi, tốc độ cực nhanh.
Sắc mặt Huyền Hoa đại biến, Toái Tinh Cung đặt ngang trước người, cơ hồ còn chưa phốc bắt được đối phương động tác, tay của hắn đã đặt lên dây cung.
Dây cung lập tức đứt đoạn, hóa thành đao hình, bị ép tới biến hình.
Bành!
Thân thể Huyền Hoa bị đánh bay ra ngoài, khóe miệng chảy máu tươi, hoảng sợ cả kinh nói:
– Đăng phong tạo cực?
Hắn không kịp nghĩ nhiều, thân ảnh Hoang lóe lên, hắn hoảng sợ bay ngược ra sau.
Lực lượng tuyệt cường lại đánh ra lần nữa, hắn kinh sợ biến sắc, mất đi thần thái thong dong của bản thân, ánh đao lóe lên chém xuống.
Bành!
Lực lượng to lớn chấn động thân đao, Huyền Hoa cảm thấy hổ khẩu vỡ toang, Toái Tinh Đao cũng rời tay.
Chân Vũ cũng hoảng hốt, trực tiếp thuấn di đi xa, hai tay kết ấn đánh vào hư ảnh đó.
Oanh!
Hai người liên thủ đối địch với Hoang, kết quả hai người vẫn bị đánh bay ra ngoài.
Chân Vũ cũng hoảng sợ thất thanh nói:
– Tại sao lại mạnh như vậy? Đăng phong tạo cực sao?
Huyền Hoa khổ sở nói:
– Quỷ mới hiểu được, đi mau!
Hai người cũng dứt khoát, nhanh chóng trốn đi.
– A?
Tất cả mọi người sửng sốt, cảnh này quá không phong độ.
Phi Thành cũng cả kinh nói:
– Hai vị đại nhân, không thể đi nha, phong ấn Ngũ Hà Sơn này…
Giọng của Huyền Hoa từ xa truyền trở về, nói:
– Mạng của mình quan trọng nhất, còn quản cái gì phong ấn, đi con mẹ nó phong ấn đi!
Mọi người: “…”
Hai người cũng không có thật sự bỏ chạy, mà là đứng ở xa xa, cũng như Từ và Lê trông xem thế nào.