Lý Vân Tiêu nói:
– Chưa hẳn muốn thu phục, chỉ cần trong ma chiến bọn họ sinh ra chút năng lượng là đủ rồi, như vậy ta cho bọn họ lý do tiếp tục sống sót. Nếu vào lúc bình thường, bọn họ một lòng muốn giết ta, tuyệt đối không thể lưu mạng bọn họ.
Trong mắt Lý Vân Tiêu bắn ra sát khí, nhưng nhanh chóng mất đi.
Khúc Hồng Nhan trầm mặc một hồi, nói:
– Phi Dương, ta có mấy lời không biết có nên nói hay không?
Lý Vân Tiêu sững sờ, cười nói:
– Hồng Nhan, ta và ngươi có gì mà không thể nói sao?
Khúc Hồng Nhan gật đầu nói:
– Ta liền nói thẳng. Kỳ thật Cửu Uyên đại nhân nói cũng có đạo lý, vạn vật thịnh suy đều có mệnh số, phu quân không cần mang chuyện Thiên Võ Giới trói lên người của mình, ngược lại mất đi tính cách không bị trói buộc lúc trước, Thiên Võ Giới có thể bảo vệ thì bảo vệ, không thể bảo vệ thì cũng thôi, với thực lực của chúng ta, mặc dù chúng ta chiếm cứ một phương, Ma tộc chiếm trọn thế giới cũng không có biện pháp với chúng ta. Thiên Võ Giới là Thiên Võ Giới của người thiên hạ, cũng không phải là Thiên Võ Giới của Phi Dương ngươi, không nên ôm tất cả mọi việc vào người.
Lý Vân Tiêu trầm ngâm thoáng một phát, nhân tiện nói:
– Ngươi nói đúng, Thiên Võ Giới là Thiên Võ Giới của người trong thiên hạ. Nhưng trong mắt ngươi chỉ có ta cố gắng, liều mạng, còn có ngàn ngàn vạn vạn người cố gắng, liều mạng đấy, thậm chí đã liều tới mất mạng. Thiên Tinh Tử, Trần Đoạn Thiên, Nhị Chỉ Hàn, Tiền Sinh, Tinh Uyên Thần… Còn có Lý Mang Sơn đại nhân vừa mới hi sinh, so với bọn họ, ta lại có mặt mũi nào sĩ diện cãi láo?
Khúc Hồng Nhan sững sờ, lập tức nói ra:
– Cố gắng liều nhiều người hơn nữa…
Lý Vân Tiêu hỏi ngược lại
– Ngươi hy vọng ta làm đám người bỏ trốn sao?
Lần này Khúc Hồng Nhan hoàn toàn sửng sốt, lập tức không nói lời nào. Nếu Lý Vân Tiêu là người như vậy, mình cũng không có khả năng theo hắn đi tới ây giờ.
Nội tâm của nàng cười nhạo mình: tình cảm thật sự là quá phức tạp.
Lý Vân Tiêu cười sờ sờ đầu nàng, nói:
– Đừng nghĩ nhiều, làm hết sức là được!
– Ân.
Khúc Hồng Nhan đáp nhẹ, nói:
– Chân trời góc biển, cao thấp cổ kim, cho dù ngươi làm cái gì, ta cũng ủng hộ ngươi.
Lý Vân Tiêu mỉm cười nói:
– Chúng ta đi thôi.
Mọi người tiếp tục đi trong vạn linh chi địa vài vòng, có thể mang đi đều mang đi, ngay cả những hài cốt Chân Linh không thể phục hồi cũng mang đi. Những vật này đều là nguyên liệu tốt nhất, dùng để luyện và đan dược hoặc huyền khí đều rất tốt.
Sau khi rời khỏi long vực, mọi người đi về thành Viêm Vũ. Chỉ có La Thanh Vân tự nguyện lưu lại tìm hiểu lực lượng long vực.
Đối với hắn mà nói, điều kiện của thành Viêm Vũ mặc dù không tệ, nhưng so ra còn kém long vực hùng bá thế giới năm xưa. Mặc dù bị tàn phá không chịu nổi, nhưng đây là nơi Dận Vũ vào thời điểm đỉnh phong dùng lực lượng diễn hóa ra, diễn hóa ra quy tắc lĩnh vực, làm cho hắn được ích lợi không nhỏ.
Lý Vân Tiêu nói:
– Đã như vầy, vậy ngươi cứ lưu lại đi. Ta còn nhớ còn thiếu nợ ngươi một trận chiến, là ngươi vẫn khát vọng như vậy. Nhưng mà với thực lực của ngươi hiện tại, còn có tư cách đánh với ta sao?
Trong mắt hắn mang theo ý đùa giỡn.
La Thanh Vân xanh cả mặt, mười ngón tay bấm sâu vào thịt, không nói lời nào.
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Cố gắng lên, ngươi là hậu duệ long tộc, cũng là hậu duệ giới lực, đại biểu cho sinh vật mạnh nhất thế giới này. Dùng thiên phu của ngươi chắc chắn có thể rèn luyện huyết mạch, thậm chí đột phá huyết mạch hạn chế, tìm hiểu quy tắc rất cao, trở thành tồn tại cường đại giống như chân long.
La Thanh Vân nói:
– Ta sẽ! Một trận chiến này ta vẫn nhớ trong lòng, hy vọng ngươi cũng không nên quên, đến lúc đó đừng bị ta đánh ngã.
– Ha ha ha.
Lý Vân Tiêu nghênh ngang cười to, giơ ngón cái lên, khen:
– Ta chờ ngươi!
Ánh mắt hai người chạm nhau, trong nội tâm hơi chấn động. Lý Vân Tiêu cười nhạt, hắn khu động Giới Thần Bi phá không bay đi, lưu lại La Thanh Vân đứng đó.
– Cho tới nay đều là ta đuổi theo bước chân của ngươi, nhìn bóng lưng ngươi. Cuối cùng có một ngày ta phải đi trước, đánh bại ngươi.
Ánh mắt La Thanh Vân kiên định, hắn hóa thành độn quang, biến mất trong long vực.
Mấy ngày sau, mọi người cũng quay trở về thành Viêm Vũ.
Thần sắc mỗi người khó coi, hơn nữa phần lớn đã có thương thế, vừa vào thành đã bế quan.
Lý Vân Tiêu nói chuyện với Linh Mục Địch, lại triệu tập tất cả thành viên trung tâm trong thành Viêm Vũ vào hợp, người trong hội trường vô cùng ngưng trọng.
Chờ Lý Vân Tiêu nói rõ tình hình, hắn lại nói:
– Hiện tại triệu tập mọi người tới, chính là trao đổi làm cách nào đối phó Thánh Ma. Ma nữ này cần thời gian bao lâu giết vào Thiên Võ Giới thì không ai biết, nhưng chắc hẳn sẽ không quá lâu, thời gian của chúng ta không còn nhiều.
Lý Vân Tiêu đi tới bắc hải mang về tin tức thật sự là quá nhiều, quá mức rung động. Nhưng Thánh Ma ra đời không nghi ngờ làm mọi người khiếp sợ.
Tin tức Thánh Ma xuất thế giống như tảng đá lớn áp vào lòng mọi người, không khí cả hội trường vô cùng nặng nề.
Tuy người Yêu tộc cũng khiếp sợ tin tức Thánh Ma xuất thế, nhưng càng làm bọn họ khiếp sợ chính là tin tức của Lục Dực.
Vài tên đại yêu tập trung nhìn Mạch, sau khi được Mạch xác nhận, không có kẻ nào không sợ hãi.
Ngả nói:
– Cửu Uyên có nói tổ tiên Lục Dực đang ở nơi nào không?
Mạch lắc đầu, nói:
– Lý Vân Tiêu vừa rồi đã nói tất cả.
Hắn có chút ảo não nói:
– Cũng trách ta quá mức chủ quan, sau khi nghe tin tức này thì ngây ra đó, chuyện quan trọng như vậy lại quên hỏi.
Một đại yêu nói:
– Ngô hoàng bệ hạ không cần tự trách, Cửu Uyên không phải vẫn còn trong giới khanh sao, hơn nữa nói có việc cứ đi tìm hắn. Chúng ta lại phái người đi hỏi rõ là được.
Mạch cau mày nói:
– Cửu Uyên đại nhân chính là cường giả Giới Vương cảnh, há có thể tùy ý đi quấy rầy!”
Tên đại yêu ngượng ngùng nói:
– Có quan hệ tới tổ tiên Lục Dực, cũng không tính là tùy tiện quấy rầy a?
Ngả khẽ lắc đầu, nói:
– Ta đoán Cửu Uyên chưa chắc biết rõ, nếu không có khả năng sẽ nói cho chúng ta biết. Thậm chí, nếu như hắn biết được, có lẽ sẽ đi tìm tổ tiên rồi, cũng không cần trầm tư suy nghĩ trong giới khanh mấy chục vạn năm. Còn nữa, ngô hoàng nói thật sự có đạo lý. Chuyện của tổ tiên Lục Dực là chuyện lớn với tộc ta, nhưng đối với Cửu Uyên đại nhân mà nói chỉ là việc nhỏ, mạo muội quấy rầy, sợ rằng sẽ làm Cửu Uyên không vui.
Tên đại yêu có chút buồn bực, nói:
– Vậy làm sao bây giờ? Nếu biết được tin tức tổ tiên, không thể thờ ơ được. Phải làm chuyện gì đó.
Ngả cùng Mạch nhìn nhau, hai người cũng biết muốn biết, nhưng đã có cảm giác không biết ra tay thế nào. Dù sao thời gian quá lâu rồi.
Lý Vân Tiêu nhìn mấy người Yêu tộc, nói:
– Chư vị không cần lo lắng quá mức. Đều qua trăm vạn năm rồi, nếu Lục Dực đại nhân còn sống cũng đang bế quan. Cũng không vội trong nhất thời. Mặc dù là Cửu Uyên đại nhân cũng không quá rõ ràng chuyện vạn linh vẫn lạc, việc này còn phải bắt tay từ Dận Vũ.