Mục lục
[Dịch] Vạn Cổ Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nổ, nổ tung sao?

Toàn thân Luật Thực Nguyên run lên, chỉ vào cửa động vẫn còn đang không ngừng mở rộng ở sau lưng, thất thanh nói:

Ngươi nói thứ này sẽ nổ tung sao?

Tất cả mọi người đều rùng mình, một cổ dự cảm bất hảo xông lên đầu

“Ầm ầm”

Cửa động kia đột nhiên nổ bung, một cổ kình lực tản khắp bốn phương tám hướng, tất cả mọi người thoáng cái đều bị cuốn vào trong đó.

“Ah ah”

Có tiếng kêu thảm thiết liên tiếp, rất nhiều người trực tiếp bị hút vào trong hư vô, bị lực lượng khủng bố đánh chết.

Chỉ có rải rác mấy người liều mạng vọt ra, thoáng cái bay ra mấy trăm trượng, mới bảo trụ được một mạng.

Nhưng mỗi người đều cảm thấy hoảng sợ, dưới ánh mặt trời nhưng lại không cảm nhận được chút ấm áp nào cả, toàn thân run rẩy lợi hại.

Lý Vân Tiêu sau khi nhảy vào thông đạo, lập tức liền bị không gian chi lực cường đại hấp dẫn ngay lập tức đã vọt đi vạn dặm.

Hắn tạm thời dùng Truyền Tống Trận cỡ trung phối hợp với tàn phù của thông đạo mở ra trước kia, cũng không biết thông tới đâu.

Đột nhiên phía trước có một đạo ánh sáng truyền đến, dùng nhãn lực của hắn lập tức đã thấy rõ, dĩ nhiên là một tàu chiến hạm, tuy rằng hình thể không lớn, lại lộ ra một cổ tinh xảo và đại khí.

Chiến hạm này là..

Hắn thoáng cái đã nhận ra được, đây chính là Linh Thần chiến hạm đặc biệt của Hóa Thần Hải.

Phía trước tại saocó thể có người Hóa Thần Hải chứ?

Trong đầu hắn thiên tư bách chuyển, tuy có suy đoán, lại không thể kết luận. Nhưng có thể khẳng định chính là, đối phương tất nhiên là từ chỗ khác truyền tống đến thành Phong Linh.

Phía trước người phương nào? Dừng lại.

Trên chiến hạm kia tựa hồ cũng có người phát hiện hắn, truyền đến tiếng quát lạnh, các loại trận pháp trên thân hạm đột nhiên mở ra, trở nên sáng trưng, tựa hồ tiến nhập vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu.

Lý Vân Tiêu kinh sợ nói:

Ngừng con em ngươi à, nơi này là trong thông đạo không gian, một khi kháng cự truyền tống chi lực, tùy thời đều có thể bị cuốn vào trong thời không loạn lưu đấy.

Đã như vậy, vậy thì đi chết đi.

Người trên chiến hạm không hỏi xanh đỏ đen trắng liền trực tiếp hạ mệnh lệnh, trận pháp công kích trên chiến hạm thoáng cái mở ra, sau đó hơn mười chùm tia sáng đánh qua.

Con em ngươi.

Lý Vân Tiêu kinh sợ không thôi, dưới tình thế cấp bách phát hung ác, cả giận nói:

Muốn ta chết, thì mọi người cùng chết đi.

Hắn lấy ra Tam Sắc Đâu Suất Thiên, nện mạnh tới.

Thứ này vốn hội tụ sức nặng cực lớn, chất lượng vô cùng cường đại, căn bản không cần đập trúng chiến hạm, vừa bị tế ra, lập tức đã ép tới khiến toàn bộ không gian thông đạo đều bắt đầu vặn vẹo, thậm chí có dấu hiệu tan vỡ mất.

“Rầm rầm rầm”

Mấy chùm tia sáng kia trực tiếp đánh lên Đâu Suất Thiên, cả thông đạo lập tức liền bị sụp đổ mất.

Cái gì?

Trên chiến hạm kia truyền đến thanh âm kinh hoảng, thoáng cái liền rối loạn, các loại thanh âm nổi lên khắp nơi:

Ổn định ổn định.

Nhưng đã quá muộn, thông đạo đột nhiên nứt vỡ, Lý Vân Tiêu và chiến hạm kia cùng bị cuốn vào vòng xoáy không gian, bị cuốn tới một mảnh ánh sáng.

Ở trong vòng xoáy không gian, tuy rằng thân bất do kỷ, nhưng Lý Vân Tiêu cũng không bối rối.

Dù sao mình thân mang Giới Thần Bi, còn có Diệp Phàm thân mang Nặc Á chi chu ở đây, mặc dù rơi vào bất luận khốn cảnh gì cũng đều có nắm chắc có thể thoát khốn được.

Đây cũng là át chủ bài khiến hắn dám nện vào thông đạo không chút kiêng nể như thế, một khi bị cuốn vào không gian loạn lưu, không may tuyệt đối là đối phương.

Không biết qua bao lâu, Lý Vân Tiêu mới cảm thấy bốn phía sáng ngời, đồng thời thân thể chợt nhẹ lại, lực cuốn tới kia đã biến mất không thấy đâu nữa.

Mà cả người hắn cũng trực tiếp rơi xuống từ không trung.

Đúng là bị quăng ra từ trong không gian loạn lưu, hắn động thân một cái, liền ngừng xu thế ngã xuống, im im lặng lặng đứng trên không trung, nhìn lại khắp mọi nơi.

Chỉ thấy khắp nơi đều là hoang nguyên và đồi núi vô biên vô hạn, đúng là đặc thù Đông Vực điển hình, xem ra cũng không bị quăng đến vực khác.

Lý Vân Tiêu lấy ra một khối tinh bàn, bắt đầu định vị vị trí của mình.

Một lát sau, hắn mới ngạc nhiên nói:

Ồ, vậy mà cách thành Hồng Nguyệt không xa.

Nhưng vào lúc này, phía trước cách đó không xa truyền đến nổ vang cực lớn, không gian như bị vật gì đó trùng kích lấy vậy.

“Oanh”

“Oanh”

Thanh âm kia sau khi vang lên vài tiếng, rốt cục “Ầm ầm” thoáng cái chấn khai.

Bầu trời lập tức phá thành mảnh nhỏ, Linh Thần chiến hạm màu bạc kia vọt ra, trực tiếp rơi xuông mặt đất. Đâm mạnh xuống mấy ngàn thước thân hạm mới có thể điều chỉnh lại, im im lặng lặng lơ lửng giữa không trung.

Hừ, may mắn kịp thời mở ra không gian pháp trận, lúc này mới khong xảy ra việc gì.

Trên chiến hạm truyền đến âm thanh lạnh như băng, sau đó lạnh giọng nói:

Tiểu tử ngươi xông ra đại họa rồi.

Chiến hạm kia im im lặng lặng ngừng ở phía xa, trận pháp che đậy thần thức mở ra, không thể cảm nhận được cảnh tượng trong đó.

Lý Vân Tiêu phục dụng một ít đan dược và thiên tài địa bảo, sắc mặt hơi chút chuyển biến tốt đẹp, dù sao đánh một trận với Khâu Mục Kiệt cũng tiêu hao quá lớn, lúc này mới lạnh lùng nói:

Có rắm tranh thủ thời gian phóng đi, kế tiếp bình thường đều nói là ngươi nhất định phải chết, trên trời dưới đất không ai cứu được ngươi nữa rồi. Không biết ta nói có đúng không?

Thanh âm trên chiến hạm kia: “…”

Ha ha, tiểu tử rất có ý tứ, hơn nữa tựa hồ thực lực rất không tồi đấy.

Mặt đạo thanh âm già nua khác truyền đến.

Sau đó trên chiến hạm bay lên một đạo hoa quang, như ánh trăng mọc lên trên biển cả.

Hư không phía trước lóe lên, vậy mà xuất hiện hơn mười đạo bóng người.

Lý Vân Tiêu trong lòng cả kinh, có vài chục người trên chiến hạm cũng không có gì kỳ lạ cả, kỳ lạ chính là thực lực của những người này đều không thấp

Lý Vân Tiêu, ngươi là Lý Vân Tiêu.

Đột nhiên một gã lão giả v kinh hô lên, mặt mũi tràn đầy khiếp sợ, sau đó khí tức trên thân ngưng tụ, tràn đầy địch ý.

Ánh mắt Lý Vân Tiêu quét qua, có chút ngạc nhiên, lão giả kia đúng là Phó Nghi Xuân.

Còn có hai người khác cũng đã gặp qua, đều là một trong các thành viên nghị hội tối cao của thành Hồng Nguyệt ngày xưa, Khương Nhược Tích và Nguyễn Nguyên Võ.

Người còn lại hắn cũng nhận ra hai người, một người chính là Thuật Luyện Sư cửu giai La Thiên đại biểu Hóa Thần Hải đến Ma Thiên Đại Thành, cùng một chỗ chống lại Hải tộc lúc trước.

Còn có một người gặp qua ở thành Hồng Nguyệt, chính là Thuật Luyện Sư cửu giai Ung Thiên Vận nói ra năm điểm đáng ngờ trên người hắn lúc trước.

Cái gì? Lý Vân Tiêu.

Trong mọi người, một vị nam tử khuôn mặt khô héo, xương gò má nhô cao sắc mạnh lạnh xuống, ánh mắt ngưng tụ nhân tiện nói:

Quả nhiên ta trước kia còn không nhận ra, thật sự là mắt mù rồi.

Nghe thanh âm, người này chính là người đã trực tiếp hạ lệnh ra tay lúc trong thông đạo, lộ ra có chút lạ lẫm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK