Nam nhân râu cá trê nổi giận:
– Chết tiệt!
Lý Vân Tiêu lại đâm trúng tim nam nhân râu cá trê, mắt gã dâng lên sát khí.
Vốn năm người đều là cường giả từ các thời đại, sau khi vào Vĩnh Sinh chi giới nghe về Thiên Phượng chân linh liền rốt cuộc chạy tới.
Với thân phận cường giả đỉnh cao bây giờ rơi vào tình cảnh trông cửa, năm người kiềm nén cục tức đã lâu, tính tình cũng trở nên cực kỳ thô bạo.
Nhưng danh tiếng Phạn Yêu quá lớn, nhiều năm qua không ai dám vào cấm địa nên bọn họ không tìm được chỗ trút giận.
Bây giờ không chỉ có người đến còn chọt trúng chỗ đau của họ, đối trượng chỉ là một tên nít ranh quy chân cảnh hỉ mũi chưa sạch.
Nam nhân râu cá trê hét to mấy tiếng:
– A a a!!!
Nam nhân râu cá trê biến ra bảy đao ảnh từ các hướng khác nhau chém vào Lý Vân Tiêu như thể bảy người cùng múa đao.
Đầu, vai, ngực, dưới chân, tất cả đều bị đại đao chém.
Mặt Lý Vân Tiêu lạnh băng, một tay bắt ấn. ánh sáng vàng chợt lóe biến ra ba đầu sáu tay đều bấm kiếm quyết điểm vào ánh sáng vàng kia.
Nam nhân râu cá trê giật mình kêu lên:
– Cái gì?
Nam nhân râu cá trê bị thần thông pháp tướng kim thân hù giật mình.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Sau đó cánh tay nam nhân râu cá trê trầm xuống, đao bị bảy luồng kiếm quang điểm trúng, thân đao lung lay phát ra âm rung.
Nam nhân râu cá trê vừa kinh vừa giận, đối phương chỉ có cảnh giới quy cân nhưng có thể cứng rắn đỡ đao quang của gã.
Nam nhân râu cá trê gầm lên, hai tay giơ đao trước mặt. Nhiều phù văn màu vàng bay lên từ thân đao ngưng tụ thành thú ảnh màu vàng.
Nam nhân râu cá trê hét to một tiếng:
– Thông Linh Cổ Đao Trảm!
Thú ảnh như hóa thân của đao gầm rống xông lên, nam nhân cũng lắc người lao theo thú ảnh gần như dán sát vào nhau, người đao hợp nhất.
Sáu tay Lý Vân Tiêu bắt ấn, tự kết ấn riêng, đôi mắt cực kỳ trong trẻo tốc độ nhìn đao thú chém tới, không chút dao động.
Kiếp trước tu vi của Lý Vân Tiêu kẹt trước chưởng thiên cảnh, hắn cho rằng vượt qua ngưỡng cửa này liền đi tới tận cùng.
Trong cuộc chiến Ngũ Hà sơn Lý Vân Tiêu mới biết trên đời còn có cảnh giới hư cực, là cảnh giới đỉnh dưới vòm trời này.
Sau khi gặp Lam Nham Chủ rồi mới biết trên hư cực có tạo hóa, trên thập phương cảnh có bách kiếp giới vương.
Giờ phút này, mắt Lý Vân Tiêu đã nhìn hướng giới vương cảnh xa xôi, đạo tâm cứng rắn, lực lượng dưới chưởng thiên cảnh không thể dao động chút tinh thần nào của hắn.
Lý Vân Tiêu cực tĩnh khiến Mạch liếc mắt nhìn, trong mắt gã lộ tia giật mình, gợn sóng.
Nhiều kim quang và phù văn bay lên từ sáu tay Lý Vân Tiêu. Khi đao thú lao tới gần mấy chục trượng thì ba đại thủ ấn tự kết thành, lăng không hợp nhất.
“Phù sinh ấn”, “Trần thế ấn”, “Thiên địa ấn”, ba ấn hợp nhất, một mảnh ánh sáng vàng khuếch tán phạm vi mấy mẫu bao phủ đao thú vào trong.
Tim nam nhân râu cá trê rung lên, nhận ra ngay uy lực của chiêu này:
– Cái gì?!
Nhưng nam nhân râu cá trê tự phụ rằng tu vi đè đối phương một bậc, bản thân gã là cường giả tuyệt thế, hiếm khi thua trận, gã không tin mình sẽ thua.
Nam nhân râu cá trê gầm lên, rót toàn bộ lực lượng vào trong đao. Đao thú biến to mấy phần, tiếng rống càng lớn hơn, được ăn cả ngã về không lao qua.
Nhưng rồi một tiếng rồng ngầm kinh thiên nhấn chìm tiếng gầm gừ kia.
Ba ấn hợp nhất, ngàn vạn phù văn bay đầy trời ngưng tụ thành hình rồng, thanh hàng cửu thiên!
Hình rồng xoay người, thân hình xoay quanh, cực kỳ có linh tính lao hướng đao thú.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Ánh sáng vàng nổ tung, ánh sáng chói lòa che lấp tầm mắt phía trước. Đao thú hét thảm bị hủy diệt dưới hình rồng.
Thân rồng đánh vào sống đao, nam nhân râu cá trê phun ra ngụm máu, trùng kích ánh sáng vàng khuếch tán chiếu rọi bầu trời diện tích mấy trăm mẫu, nuốt hết tầm mắt.
Một bên khác, bốn người kia cũng rơi vào khổ chiến.
Cùng với ánh sáng vàng nổ tung, bốn người cực kỳ giật mình, bị giết trở tay không kịp. Bọn họ vội thụt lùi mấy trăm trượng mới trốn thoát khỏi vòng chiến.
– Chuyện gì xảy ra?
– Là Thông Linh Cổ Đao Trảm!
– Tiểu tử kia chỉ có tu vi quy chân cảnh đúng không? Buộc Chu lão thi triển ra tuyệt chiêu át chủ bài được hay thật.
– Ha ha ha, dù thế nào thì chưởng thiên cảnh bình thường cũng không đỡ nổi đao trảm kia. Chu lão giết một tên trước thì áp lực phía chúng ta sẽ nhẹ nhàng hơn chút, bọn họ tiêu đời rồi.
– Ừm! Dám xông vào cấm địa, còn dám nói năng lỗ mãng, bọn họ chết là đáng!
Bốn người cách mấy trăm trượng thi nhau trào phúng mỉa mai, nhe răng cười, cứ liếc qua đám người Khúc Hồng Nhan như đang nói tiếp theo sẽ đến lượt các ngươi.
Tiếng gầm rú trong ánh sáng vàng kéo dài giây lát rồi dần tan biến. ánh sáng vàng chói mắt từ từ nhạt nhòa lộ ra cảnh tượng bên trong.
Nam nhân râu cá trê vẫn giữ tư thế cầm đao nhưng yếu đuối, nhẹ run trong gió.
Phụt!
Máu đọng trong ngực bắn ra, nam nhân râu cá trê như diều đứt dây bay ra sau nhẹ tựa trang giấy.
Bốn nam nhân khác ngây người giây lát rồi giật mình biến sắc mặt:
– A? Chu lão!
Một người bay theo nâng Chu lão bay trở về.
Bốn người khó tin nhìn vết thương trên người nam nhân râu cá trê, gần như bị thương đầy mình, mấy khiếu huyệt, kinh mạch chủ đều chảy máu.
Nam nhân râu cá trê còn cầm đại đao nhưng đã mết hết linh tính, tối tăm không ánh sáng.
Lý Vân Tiêu đã phục hồi lại thân thể bình thường, hai cánh tay hơi tê, gân xanh mạch máu nhô lên trên lớp da, thấm đầy mồ hôi.
Một kích vừa ròi Lý Vân Tiêu cũng dốc hết sức ra, đánh rất là sung sướng lâm li. Tất cả thần dịch lực rót vào ấn quyết, cả người Lý Vân Tiêu bị hình rồng rút sạch, hắn càng kiên định quyết tâm nhanh chóng tiến lên trước hơn.
Mấy người Khúc Hồng Nhan thuấn di tới bên cạnh Lý Vân Tiêu ngay, bảo vệ an toàn cho hắn.
Lý Vân Tiêu tránh cho các nữ nhân lo lắng, trấn an bảo:
– Ta không sao.
Lý Vân Tiêu nhìn bốn người phía xa:
– Chúng ta chỉ đến cầu kiến Lâm đại nhân, có một vị quen biết cũ với Lâm đại nhân, làm phiền bốn vị thông báo giúp cho.
Trong đó một người nổi giận nói:
– Ngươi đánh Chu lão bị thương nặng, chúng ta cũng có vết thương trong người, còn muốn chúng ta đi thông báo? Ngươi không cảm thấy đây là nằm mơ giữa ban ngày sao?
Lý Vân Tiêu lạnh lùng nói:
– Mấy vị cũng xem như cường giả từng tung hoành Thiên Vũ giới, tại sao nói ra lời con nít quá vậy? Nếu mới rồi lời ta nói là mơ giữa ban ngày thì bốn vị đã gặp nguy hiểm!
Bốn người giật nảy mình, tỉnh táo lại. Bọn họ phát hiện cả nhóm đã bị đối phương tỏa định, phật lòng một cái là họ sẽ hứng lấy công kích như bão tố mưa sa.
– Khụ khụ, có gì từ từ nói đàng hoàng.
Bốn người mở mang đầu óc ra, ai cũng từng là cáo già gừng cây, chẳng qua cô đơn quá lâu, tức mụ người nên mới hành động theo cảm tình.
Lý Vân Tiêu nói:
– Lời đàng hoàng đã nói hết, chỉ còn lại khó nghe .
Một cường giả chưởng thiên cảnh chịu thua, chắp tay hành lễ xem như xin lỗi:
– Ha ha ha, lời hay luôn khó nghe, là chúng ta hồ đồ.