Thiên địa trong phút chốc chìm trong yên lặng như chết, mọi người hoảng sợ nhìn lạch trời đột nhiên xuất hiện, hoàn toàn không chuẩn bị tư tưởng gì được, đầu óc ù đặc.
Lỗ máu trước ngực Lý Vân Tiêu nhanh chóng khép lại, người hắn đẫm máu, mặt trắng bệch nhưng tràn đầy vui mừng.
Một kiếm vừa rồi bay ra khỏi người tuy rằng tổn thương thân thể nhưng Lý Vân Tiêu không mất công sức gì đã tổn thương Trụ thật nặng.
Nếu dựa vào sức Lý Vân Tiêu vận dụng kiếm lực thì lúc này hắn đã dầu hết đèn tắt.
Lý Vân Tiêu dã mạo hiểm rất lớn, mượn lực lượng của Trụ khiến gã mua dây buộc mình, chơi với lửa có ngày chết cháy.
Lý Vân Tiêu hơi điều tức nguyên lực, vết thương nhỏ trước ngực khép lại, mắt hắn bắn ra sát khí lạnh lẽo. Lý Vân Tiêu lắc người thuấn di.
Chớp mắt Lý Vân Tiêu đến trước mặt Trụ, mắt hắn lạnh băng.
Trụ giữ tư thế tung nắm đấm, biểu tình kinh hoàng sợ hãi.
Mãi khi Lý Vân Tiêu xuất hiện gã mới tỉnh táo lại, hét to:
– A!
Khắp người Trụ nổ tung, một đống kiếm khí bay ra khỏi người.
Cũng may Trụ khá mạnh, hàng ngàn kiếm khí nổ chỉ làm gã thụt lùi mấy chục bước trên trời nhưng còn giữ được thân hình, không hàng giải.
Trụ khó khăn giơ tay lên bắt ấn, không ngừng ổn định thân hình, gã sợ bị hàng giải.
Trán Trụ toát mồ hôi hột hét to cầu cứu:
– Tranh đại nhân mau cứu ta!
Tranh cũng tràn đầy hoảng sợ, lấy lại tinh thần từ nhát kiếm kia, lắc người biến mất tại chỗ.
Tuy Tranh không xen vào cuộc chiến của hai người nhưng gã tuyệt đối không ngồi xem Trụ chết ở địa bàn của mình, nếu không thì rắc rối to.
Lý Vân Tiêu biến sắc mặt, lăng không chộp, A Ma Luân Bảo xuất hiện trong tay chém qua.
Bùm!
Kiếm mới chém xuống vài thước đã bị lực lượng đánh trúng bật ra.
Tranh chắn trước mặt Trụ, bảo vệ gã.
Tranh lạnh nhạt nói:
– Ngươi không thể giết hắn.
Lý Vân Tiêu nhận một kích lùi lại vài bước, lạnh lùng nhìn.
Trụ cười phá lên:
– Ha, ha ha ha ha ha ha!
Mặt Trụ đầy oán hận nhe răng cười nói:
– Ngươi thắng thì sao? Vẫn không làm gì ta được, ha ha ha ha ha ha!
Trụ đột nhiên biến sắc, tiếng cười ngừng bặt như bị ai bóp cổ họng.
Tranh biến sắc đang định nhìn lại thì thấy Trụ đấm vào sau gáy gã.
Tranh trợn mắt nhìn nạt Trụ:
– Có chuyện gì? Ngươi bị điên sao?
Tranh vỗ chưởng đánh vào nắm tay Trụ.
Bùm!
Nắm tay Trụ nổ tung háo thành mười con Ma Sát bay đi. Như nổi lên phản ứng dây chuyền, nguyên cánh tay Trụ hàng giải.
Trụ rùng mình, tỉnh táo từ trạng thái lơ mơ, tức giận quát:
– Tranh, ngươi…!
Trụ chợt phản ứng lại, vừa kinh vừa giận nhìn Lý Vân Tiêu, lạc giọng quát:
– Ngươi…!
Tranh nét mặt sa sầm nói:
– Đồng thuật?
Lý Vân Tiêu cười nhạt, lạnh băng nhìn Trụ như xem người chết.
Lý Vân Tiêu lợi dụng trạng thái của Trụ không ổn định, cảm xúc kích đọng nên nhiếp tâm thần xúi gã công kích Tranh.
Quả nhiên Tranh phản kích dù chỉ là động tác nhẹ cũng phá vỡ cân bằng trạng thái của Trụ. Nhận lực lượng trùng kích từ Tranh khiến Trụ tiếp đi vào hàng giải!
Trụ kinh khủng kêu to:
– Không, đừng, đừng mà!
Trụ nhìn từng con ma vật chui ra khỏi thân thể mình bay tứ tán, biểu tình của gã kinh hoàng tuyệt vọng.
– Tranh đại nhân, cứu ta, cứu ta với!
Trụ kêu gào:
– Ai có thể cứu ta? Ai cứu…!
Cuối cùng hàng giải tới thân thể, đầu, nửa cái đầu của Trụ thành Thập Phương Hung Hồn Sát, gã không nói được nữa. Mãi khi Trụ hàng giải đến cuối cùng, hoàn toàn biến mất trên thế gian.
Tranh biểu tình cực kỳ khó xem.
Không phải Tranh không muốn cứu Trụ mà vì quá trình hàng giải không cách nào nghịch chuyển, một khi đi vào quá trình này thì chỉ có chờ chết.
Trụ chết trong địa bàn của Tranh, sự việc trở nên rắc rối, gã nhức cái đầu.
Tranh tức giận hung hăng trừng Lý Vân Tiêu, mắt thay đổi sát khí và lạnh lẽo nói lên nỗi lòng phức tạp của gã.
Tuy Lý Vân Tiêu không đánh lại Tranh nhưng hắn không e sợ, lạnh lùng ứng đối.
– Chậc chậc chậc chậc, thật là cuộc chiến cực kỳ ngoạn mục!
Lỗ Thông Tử vỗ tay cười to, khen:
– Trụ đại nhân vì lấy về ma đản mà hy sinh vì nghĩa, giết người thành nhân, tinh thần đáng giá chúng ta khen ngợi và học tập. Tuy Trụ đại nhân ngã xuống nhưng sẽ có ngàn vạn Trụ đại nhân đứng lên.
Tranh vốn đang lòng rối như tơ vò nghe câu đó càng chóng mặt, gã hung tợn trừng Lỗ Thông Tử.
Lỗ Thông Tử cười nói:
– Tranh đại nhân, giờ là cơ hội tuyệt vời, giết Lý Vân Tiêu thì ma đản và thành quả nghiên cứu của lão phu sẽ thuộc về đại nhân hết.
Tranh lạnh lùng nói:
– Ngươi nghĩ ta ngu xuẩn như Trụ sao? Bổn tọa chỉ muốn thành quả nghiên cứu, ma đản và mạng của Lý Vân Tiêu nếu ngươi muốn thì tự đi lấy.
Tranh vươn tay ra đòi:
– Thành quả nghiên cứu Long Tượng Trí Mang đâu?
Lỗ Thông Tử kinh ngạc hỏi:
– Đại nhân thật sự không suy xét đánh chết Lý Vân Tiêu sao? Với trạng thái hiện tại của Lý Vân Tiêu thì chết chắc, đại nhân nhúc nhích ngón tay một cái là chẳng những có ma đản, ma nguyên Ma Chủ Đế trong người Lý Vân Tiêu, và nhiều huyền khí đỉnh giai khác.
Tranh cười khẩy nói:
– Nói làm ta rất động lòng, nhưng giao dịch thì nên từng món mới làm người yên tâm. Trước tiên dùng thành quả nghiên cứ mua mạng của ngươi đi, còn về có muốn giao dịch lần thứ hai hay không thì ta xem tình huống rồi quyết định.
Cơ mặt Lỗ Thông Tử co giật, thế mới phát hiện Tranh rất không đơn giản, hơi khó chơi, không như Trụ đầu óc đơn giản, cẩu thả sơ ý.
Lỗ Thông Tử nhăn nhó lấy một ngọc giản ra ném cho Tranh:
– Thứ đại nhân muốn đều ở bên trong.
Tranh nhận lấy ngọc giản, dùng thần thức quét qua, lộ nét vui mừng. Tranh liếc sơ, biết đúng là hàng thật rồi mới cẩn thận cất đi.
– Đúng rồi, ta rất vừa lòng với nó, bây giờ ngươi đi được rồi.
Lỗ Thông Tử kinh ngạc hỏi:
– Còn ma đản và Lý Vân Tiêu?
Tranh lạnh lùng cười:
– Ma đản là Thánh Sử mang ra từ cổ vực, liên quan gì ta? Ta không quen biết Lý Vân Tiêu, sự sống chết của hắn liên quan gì đến ta? Hai thứ này ngươi muốn xử lý thế nào thì tùy ngươi.
Lỗ Thông Tử không ngờ Tranh lựa chọn như vậy, con ngươi co rút hỏi:
– Nói vậy là ta mang ma đản đi, đánh chết Lý Vân Tiêu thì Tranh đại nhân sẽ không phản đối?
Tranh khoanh tay đứng:
– Không phản đối.
Lỗ Thông Tử trầm tư một lúc:
– Tốt, vậy xin đại nhân hãy triệu bộ hạ đi, để trống chiến trường, ta tự tay lấy mạng sống của hắn!
Tranh gật đầu, cao giọng nói:
– Các vị hãy tán đi, thích làm gì thì làm nấy. Khoan thay đứng nhìn cũng tốt, tham gia chiến đấu cũng được, tùy ý các ngươi, không liên quan đến Tranh bộ ta.
Tranh thốt lời làm Lỗ Thông Tử biến sắc mặt, lão nhận ra điều gì.
Quả nhiên Nguyệt đứng phía xa lắc người đáp xuống bên cạnh Lý Vân Tiêu, hét to:
– Người Nguyệt bộ nghe lệnh, cùng ta tru sát Lỗ Thông Tử này!
Mấy chúc ánh sáng lập tức bay nhanh đến quay quanh sau lưng Nguyệt.
Bảo khẽ thở dài:
– Nguyệt đại nhân suy xét kỹ chưa? Với lực lượng đám người các ngươi không ngăn được những ma thú này.
Mặt Nguyệt nghiêm túc nói:
– Đã nghĩ kỹ rồi. Lý đại nhân là bằng hữu của ta, ta tuyệt đối không ngồi xem được.
Nguyệt quay đầu nhìn Lý Vân Tiêu, mỉm cười.