Chương 1122: Phủ khố. (2)
Chỗ đứt gãy phát ra khí tức ăn mòn và một cổ mùi máu tươi, độc trên thân người này không ngờ nặng như vậy, Hạ Hầu Nghiệp ngốc trệ thoáng một phát, liền thấy một đôi bàn tay lớn huyết sắc chụp xuống chỗ mình.
- Nhị đệ.
Hạ Hầu Thành kinh hô một tiếng, vội vàng chấn khai người dây dưa bên người, phi thân tới nghĩ cách cứu viện, khóe miệng tên Huyết Thần Cung kia lộ ra một tia cười lạnh, chưởng thế ngưng tụ trên không, lập tức biến hóa phương hướng, đập tới người Hạ Hầu Thành, không ngờ lại là kế giương đông kích tây
Hạ Hầu Thành cả kinh, ngay khi huyết chưởng rơi xuống thì khí tức người ở sau lưng cũng tăng vọt, cũng đánh tới một chiêu lăng lệ ác liệt đến cực điểm.
Dưới hai đại tuyệt chiếu, Hạ Hầu Thành vốn là nguyên lực chống đỡ hết nổi, trong lòng bối rối một hồi, vội vàng tăng lên lực lượng phòng ngự ngăn cản, nhưng chỉ được một lát, lực phòng ngự của hắn liền bị phá vỡ, hai đạo lực lượng bá đạo đến cực điểm nhảy vào trong cơ thể, chấn vỡ kinh mạch toàn thân hắn, cả người phun ra một miệng lớn máu tươi bị đánh bay ra ngoài.
- Hô, thứ khó giải quyết rốt cục đã được giải quyết.
Một trong hai người đột nhiên vươn tay ra, trên không trung hiện ra một cái huyết thủ hóa ảnh cực lớn, lâm không trảo xuống, nhấc cả người Hạ Hầu Thành đã hoàn toàn mất đi chiến lực lên, ánh mắt tỏa ra bốn phía, lạnh lùng nói:
- Đều dừng tay.
Lần này tất cả mọi người Hạ Hầu gia đều kinh hãi ngừng lại, không dám tự ý động nữa.
- Ha ha, cha, đối nghịch với Huyết Thần Cung không có kết cục tốt đâu.
Hạ Hầu Kiếm cười lớn tiến lên, nói:
- Cấm chế chi pháp của phủ khố này, kính xin cha giao ra đây đi.
Hạ Hầu Thành yếu ớt mở hai mắt ra, vô lực mắng:
- Súc sinh lão tử thực hận lúc trước ham muốn sảng khoái nhất thời, lại không xuất ngươi lên trên tường.
- Ha ha, lão già kia miệng thật cứng rắng.
Huyết sắc đại thủ do người Huyết Thần Cung lâm không hóa ra dùng sức bóp lấy, Hạ Hầu Thành lập tức nhổ ra một miệng lớn máu tươi, trong đó còn pha lấy đại lượng mảnh vỡ nội tạng, khí tức lập tức suy yếu xuống.
- Đừng giết hắn.
Hạ Hầu Kiếm đột nhiên cả kinh nói:
- Nếu hắn chết, cấm chế chi pháp cũng chỉ còn lão gia tử biết thôi.
Ánh mắt hắn lộ ra một tia tàn nhẫn, lạnh giọng nói:
- Hạ Hầu Thành, nếu ngươi đã không lo cho nhi tử ta, vậy ta cũng không coi ngươi là cha nữa, ta biết rõ ngươi anh hùng hảo hán, rất giỏi, nhưng người Hạ Hầu gia không biết có phải tất cả đều anh hùng hảo hán như ngươi không? Ở đây cơ hồ tụ tập tất cả tinh nhuệ Hạ Hầu gia, ngươi không muốn bọn hắn chết trước mặt ngươi đấy chứ? Còn Nhị đệ Hạ Hầu Nghiệp của ngươi nữa, ngươi cũng không muốn hắn còn mạng sao?
- Mơ tưởng lấy ta ra uy hiếp đại ca.
Hạ Hầu Nghiệp bi phẫn giơ lên kiếm gãy muốn tự vận.
- Sinh tử của con sâu cái kiến há có thể do mình định đoạt?
Người Huyết Thần Cung nhẹ nhàng cong ngón búng ra, liền đánh rớt kiếm gãy trong tay hắn, sau đó lại hiển hóa ra một cái đại thủ, cũng trảo Hạ Hầu Nghiệp lên trên không.
- Tốt, tốt, ta nói.
Hạ Hầu Thành lộ vẻ sầu thảm nói. Hắn tự biết hôm nay đã vô pháp may mắn thoát khỏi, sao có thể nhìn tinh nhuệ gia tộc và huynh đệ tiêu vong như vậy chứ, hắn lập tức giao ra cấm chế chi pháp.
Người Huyết Thần Cung sau khi lưu vào trí nhớ liền bắt đầu thi triển ra nguyên một đám linh quyết, cấm chế trước phủ khố liền vỡ tan ra như gương, đều cởi bỏ.
- Ha ha, quả nhiên thức thời, chờ chúng ta lấy được huyền khí cửu giai, lại đến hảo hảo thương lượng xem xử lý đám con sâu cái kiến các ngươi thế nào
Người Huyết Thần Cung cười to, một tay đẩy văng đại môn phủ khố, đang lúc đại hỉ, đột nhiên một cổ khí tức từ bên trong truyền ra, bành trướng như biển, theo đó còn có dị quang chớp động, loại cảm giác khác thường này đúng là lĩnh vực chi lực.
- Chuyện gì xảy ra? Đây là. . . Tấn cấp Võ Tôn sao?
Mọi người đều giật mình, vội vàng vọt vào, cảnh tượng trước mắt lập tức khiến tất cả mọi người ngạc nhiên, vẻ khiếp sợ và nổi giận đều hiện rõ trên mặt hai người Huyết Thần Cung, một người trong đó cả giận nói:
- Đây là có chuyện gì.
Trong toàn bộ phủ khố một mảnh trống rỗng, một khối nguyên thạch cũng không thấy, chỉ có một gã thiếu niên ngồi xếp bằng ở đó, trên người tản mát ra khí tức Bát Hoang cảnh, biểu hiện là vừa mới tiến giai đến Võ Tôn không lâu.
Lý Vân Tiêu mở hai mắt ra, đảo qua tất cả mọi người, mỉm cười lẩm bẩm:
- Cuối cùng đã khôi phục tu vị Bát Hoang cảnh, có chút cảm giác lực lượng rồi.
Hạ Hầu Kiếm cũng không hiểu ra sao, kinh sợ nói:
- Ngươi là người phương nào? Sao lại ở chỗ này?
Lý Vân Tiêu cười nói:
- Nếu như ta nói ta cũng không biết vì sao lại ở đây, ngươi tin không?
Hạ Hầu Kiếm sắc mặt âm trầm như nước, lạnh giọng nói:
- Quả nhiên không thành thật, xem ra phải khiến ngươi trung thực nôn ra bảo vật trong bảo khố này rồi.
Lý Vân Tiêu sờ lên sống mũi, không có ý tứ nói:
- Tuy rằng phẩm giai bảo vật ở đây đều không cao, nhưng cũng không thể tùy tiện ném khắp nơi vậy chứ, ta cũng chỉ là hảo tâm, giúp các ngươi thu nhặt thôi.
- Ngươi. . . Đạo tặc, lại dám trộm vật của Hạ Hầu gia ta, đáng chết.
Hạ Hầu Kiếm vội hỏi:
- Hai vị đại nhân, huyền khí cửu giai nhất định đã bị tiểu tử này trộm đi
Khí tức trên người Lý Vân Tiêu là Bát Hoang cảnh Võ Tôn, hơn xa hắn, cho nên bản thân hắn cũng không dám động thủ.
- Ah? Kiến trúc bảo khố này của các ngươi nghiêm mật như thế, cấm chế cũng không giống bình thường, hắn là vào bằng cách nào?
Một người Huyết Thần Cung ném cả Hạ Hầu Thành và Hạ Hầu Nghiệp ra ngoài, ngã trên mặt đất chấn ra miệng lớn máu tưoi, Hạ Hầu Nghiệp bi thương chạy tới chữa thương cho Hạ Hầu Thành, nước mắt nhịn không được rớt xuống.
Hạ Hầu Thành chống cự thân thể bị thương, kinh hãi nhìn Lý Vân Tiêu, hắn cũng thật sự không nghĩ ra người này rốt cuộc vào bằng cách nào.
Lý Vân Tiêu cười khổ nói:
- Đầu năm nay, nói thật đều bị người nghĩ là nói dối, khi ngươi nói láo thì người ta nghĩ ngươi nói rất buồn cười, chỉ có khi ngươi nói đùa thì mới bị người cho rằng là thật thôi.
Một người của Huyết Thần Cung lạnh lùng nói:
- Tiểu tử còn rất ẩn dấu đấy, bất quá ta rất chán ghét người dối trá.
Hắn giơ tay lên lâm không trảo xuống, giống như trước ngưng ra một huyết thủ trên không trung, đột nhiên ôm đồm xuống, trực tiếp cầm chặt nửa người Lý Vân Tiêu, nâng hắn lên không trung.
Lý Vân Tiêu không có chút phản kháng, chỉ là đồng tử hơi co lại, cả kinh nói:
- Công pháp này. . . Chẳng lẽ các ngươi là người Huyết Thần Cung? Nơi này là Huyết Thần Cung?
Hạ Hầu Kiếm cười lạnh nói:
- Ha ha, hiện giờ mới nhận ra thân phận của chúng ta, muốn cầu xin sao? Không biết đã hơi trễ sao?
Lý Vân Tiêu đáp:
- Nói như vậy nơi này là Đông Vực rồi sao? Huyết Thần Cung dường như cũng là môn phái được xếp thượng đẳng a, sao trong bảo khố chỉ có chút đồ vật như vậy, thật sự quá nghèo a?