Yêu khí trên người Lý Dật lại bộc phát ra, gã lao qua trước hết, tung nắm đấm. Một vũ giả ma tu bị đánh nát.
Đám người Bá Nghiệp Minh giật mình, nhất là người thành Hồng Nguyệt như Đường Tâm. Vừa rồi khi Lý Dật bị bao vây cứ nghĩ gã chết chắc, không ngờ bị giáp công mà gã vẫn bình yên.
Đám cường giả thần cảnh như Đinh Sơn hết sức giật mình, phát hiện suy đoán thực lực Lý Dật bị chênh lệch lớn.
Trong người vũ giả ma tu bị đánh nát vươn một bàn tay ra lăng không bắt ấn điểm vào đầu Lý Dật.
Bùm!
Lý Dật bất ngờ không kịp đề phòng bị ấn điểm trúng thủng lỗ máu trên vai.
- A! Đáng chết!
Lý Dật tức điên vung ra trăm cú đâm đánh vào ma khí, đập nát tất cả.
Lý Vân Tiêu núp trong hư không nheo mắt nhìn, lộ vẻ giật mình.
Mới rồi một chỉ điểm ra tuyệt đối không phải thứ bình thường, chỉ dựa vào một luồng kình khí đã đánh bại chiến giáp hạt trên người Lý Dật, chắc là vị Ma Quân nào đó lăng không thi chiêu.
Lý Vân Tiêu lo lắng nhìn lỗ hổng, tiếc rằng Địa Lão Thiên Hoang quá lớn, không thể xem rõ tình huống bên trong được.
Giờ phút này mười mấy vũ giả ma tu bị đám người vây công tập thể nổ tung.
Nhưng không ngừng vang tiếng hét thảm, mỗi vũ giả ma tu nổ sẽ có một ma khí kình bắn ra, dưới thần cảnh đều chết không kịp ngáp.
Mặt Lý Dật trắng bệch:
- Rốt cuộc có chuyện gì?
Mắt Lý Dật lóe tia sợ hãi nhìn lỗ máu trên vai, bắt đầu hơi run.
Sắc mặt Vạn Hiên Ngang khó xem, nghi ngờ nhìn trời:
- E rằng rắc rối to, bên trong có lẽ có Ma Quân lợi hại.
- Ma Quân!?
Đinh Sơn trầm giọng nói:
- Nghe nói Ma Quân chia hai tầng đối ứng Lâm, Hư Cực cảnh. Không biết Ma Quân này thuộc tầng nào?
Trán Vạn Hiên Ngang rịn mồ hôi:
Có thể dùng lực lượng một chỉ phong ấn hơn mười vị vũ giả, bộc phát ra trước khi chết thì không phải cường giả Chưởng Thiên cảnh bình thường nữa, dù không là hư cực cũng có lực lượng đỉnh Lâm.
Lý Dật kinh kêu:
- Không phải có giới lực áp chế sao? Tại sao vẫn mạnh như vậy?
Vạn Hiên Ngang nhìn Lý Dật:
- Nếu không bị giới lực áp chế thì càng mạnh nữa.
Lý Dật ngậm miệng, trong mắt tràn đầy kinh sợ.
Tất cả người có mặt chưa từng đánh nhau với Ma tộc, cũng không muốn làm thế.
Tình huống đột ngột làm bọn họ mụ người. Đinh Sơn sắc mặt âm trầm, bề ngoài bình yên nhưng mới rồi mấy thuộc hạ đắc lực đã chết làm lòng Đinh Sơn nhỏ máu.
Đinh Sơn lên tiếng:
- Đã lúc này rồi các vị còn muốn ở lại sao? Mau đi đi, ta thấy kết giới hộ thành không chống đỡ được bao lâu, khi đó có lẽ sẽ có Ma Quân đích thân giáng lâm, vậy thì rắc rối càng lớn hơn nữa.
Lý Dật tức giận trầm giọng nói:
- Nếu rời đi thì thành Hồng Nguyệt sẽ tiêu thật, ta làm chủ thành Hồng Nguyệt còn nghĩa lý gì?
Đinh Sơn lạnh lùng cười:
- Vậy là ngươi muốn cùng tồn vong với thành Hồng Nguyệt sao?
Lý Dật sửng sốt, lặng im. Đương nhiên Lý Dật sẽ không cùng tồn vong với thành Hồng Nguyệt.
Đinh Sơn an ủi:
- Thành Hồng Nguyệt không có thì gầy dựng lại sau, dù không dựng thành Hồng Nguyệt thì có thể xây thành Bạch Nguyệt, thành Hoàng Nguyệt, thành Lam nguyệt gì đó. Mất mạng thì chẳng còn lại gì. Huống cchi hiện tại ngươi là người Bá Nghiệp Minh, có lẽ sẽ làm ra chức vụ phó minh chủ gì đó, chẳng qua càng oai hơn cái danh thành chủ minh chủ sao?
Lý Dật nhướng mày hỏi:
- Vậy ai làm minh chủ?
- Ha ha ha!
Đinh Sơn cười nói:
- Ta chỉ thuận miệng nói, ai là minh chủ thì về sau chúng ta bàn lại, có lẽ ngươi sẽ làm. Việc gấp bây giờ là rút ngay.
Lý Vân Tiêu ở giữa hư không thầm mắng Đinh Sơn cáo già, mắt hắn bắn ra sát khí. Nếu bọn họ rời đi thì Lý Vân Tiêu sẽ ra ngoài giết Đinh Sơn ngay, để người này sống tai họa vô cùng. Lý Dật bị Đinh Sơn thuyết phục, gật đầu nói:
- Nghe Đinh hội trưởng nói ta cũng cảm thấy có đạo lý. Dù sao địch mạnh ta yếu. Nhưng đối phương là Ma tộc hay Thiên Vũ Minh thì hiện tại chúng ta không thể sánh bằng, rút trước giữ thực lực chờ ngày sau tái chiến.
- Đúng đúng, thành chủ và Đinh hội trưởng đại nhân đô nói đúng.
Những tiểu môn tiểu phái sớm muốn đi ngay lập tức, không muốn ở lại lâu hơn.
Vạn Hiên Ngang leo thang xuống:
- Nếu đại nhân đồng ý rời đi thì ta không khư khư cố chấp nữa, đi thôi.
Thủ lĩnh ba đại thế lực đều lên tiếng, đám người lộ vẻ mặt mừng rỡ, lòng thầm hân hoan. Có người kích động muốn khóc.
- Chậc chậc, bây giờ muốn đi sao?
Trên bầu trời đột nhiên hiện ra một đoàn ma ảnh màu đen như mây bay, bên trong truyền ra thanh âm chậm rãi nói:
- Vậy mấy thần cảnh ở lại, đám cặn khác đi được rồi.
- Ngươi là ai?
Mọi người giật bắn người giương mắt nhìn lên. Bầu trời đã tràn ngập mây đen ngòm, không thể phân biệt thanh âm phát ra từ đâu.
- Ma tộc càng mạnh giáng lâm càng cần vật dẫn, nếu không giới lực quá mạnh thì thật là ăn không tiêu.
Thanh âm kia lại vang lên:
- Nhưng đám tôm tép thần cảnh các ngươi không có tư cách trở thành vật dẫn, nên vừa rồi bổn tọa chỉ dùng một chỉ kình khí phong ấn trong cơ thể bọn họ. Dù vậy đám cặn này không chịu nổi đã nổ tan xác.
Thanh âm hư vo ồm mtị lúc đông lúc tây, không rõ vị trí chính xác.
Mọi người nghi hoặc khó hiểu. Vũ giả dưới thần cảnh mừng thầm trong bụng, mặt dữ tợn chờ nhìn xem đám người Lý Dật chết như thế nào.
Ép buộc bọn họ nhập minh, mới rồi bắt người đi chịu chết, hoàn toàn không xem họ như con người, bọn họ sớm ôm lòng oán giận.
Lý Dật kinh kêu:
- Ta chỉ mới bước vào thần cảnh chưa được vài ngày, làm vật dẫn cũng không ý nghĩa gì.
Mọi người:
- ...
33 ktrong áng mây chất chứa giễu cợt:
- Không, không, cơ thể của ngươi cực kỳ đặc biệt, không chỉ có ý nghĩa mà còn được bổn tọa xem trọng nhất.
Lý Dật tức giận quát:
- Ma đầu đáng chết xem cường giả Thiên Vũ giới chúng ta là cái gì? Vốn định nhường lục đạo ma binh cho các ngươi, hiện tại xem ra các ngươi muốn chết!
Vạn Nhất Thiên cũng giận:
- Không ai trong chúng ta đi, sẽ quyết sinh tử với ma đầu nhà ngươi!
Lý Dật nghiêm nghị nói:
- Đúng vậy! Tất cả thành viên Bá Nghiệp Minh ở đây, tuyệt đối không lùi nửa bước!
Lý Dật lạnh lùng liếc người xung quanh.
Bị ánh mắt Lý Dật nhìn chằm chằm làm người ta lòng lạnh lẽo, thầm cầu nguyện ma đầu nhanh ra tay giết đám người thần cảnh Lý Dật cho rồi.
Trong mây đen truyền ra tiếng cười lớn:
- Ha ha ha! Nếu vậy thì đừng ai đi, ở lại hết đi!
Ma khí cuồn cuộn, trên bầu trời ngưng tụ ra các bóng người.
- Đây là...!
Mắt Lý Vân Tiêu bắn ra tia giật mình. Chớp mắt xuất hiện trăm bóng người, bộ dạng giống y như đúc.
Không chỉ thế, hơn trăm người toàn là tồn tại Thập Phương Hung Hồn Sát.
- A!?
Đám người ngây như phỗng, trăm khí thế như thần cảnh đổ ập xuống, nhiều cường giả Vũ Đế bị trọng thương hộc máu tại chỗ.
- Sao có thể như vậy?
Lý Dật luống cuống:
- Một trăm cường giả thần cảnh giống y như đúc? Quá hoang đường!
Đám người Đinh Sơn, Vạn Bảo lâu xoe tròn mắt, hóa đá.