Sắc mặt Vạn Nhất Thiên lập tức trầm xuống, quát lên:
– Làm sao, Tông Chủ các ngươi gặp nạn, bỏ ra chút lực lượng nhỏ bé cũng không chịu? Chẳng lẽ còn trông cậy vào ngoại nhân xuất thủ sao? Dĩ nhiên, ta nhất định sẽ giúp các ngươi, các ngươi đi trước thử uy lực của hồng quang, chúng ta sẽ hành sự tùy theo hoàn cảnh.
Mấy người kia liếc nhìn nhau, nội tâm đem tổ tiên của Vạn Nhất Thiên thăm hỏi một lần, cuối cùng kiên trì từ không trung lao xuống phía dưới.
Ầm!
Ầm!
Mấy người đều lấy ra Huyền Khí, không dám dựa vào Hồng mang quá gần, tất cả đều ở rất xa oanh kích.
Hồng quang bị chấn lên từng đạo rung động, toàn bộ bàn tay to cũng bắt đầu có chút không ổn định, hoảng động lợi hại.
Mà giờ khắc này Tuyệt Thiên Hàn phun ra một búng máu, há to mồm quát:
– Cứu… Ta…
Ầm ầm!
Bàn tay to rốt cục ép xuống, trong nháy mắt bắt Tuyệt Thiên Hàn nát bấy, băm thành vô số thịt nát cùng tiên huyết.
– A?
Tuy rằng tất cả mọi người sớm có tâm lý chuẩn bị, nhưng nhìn Tuyệt Thiên Hàn bỏ mình, vẫn không nhịn được nội tâm có xúc động.
Vài tên Long Nha trưởng lão càng tại chỗ dại ra, lập tức thấy bàn tay to kia đột nhiên chuyển hướng bọn họ chộp tới, càng sợ đến hồn phi phách tán, cũng không kịp nghĩ chuyện Tuyệt Thiên Hàn bỏ mình, liền xông lên trời.
Thình thịch!
Bàn tay to ở trên không trung đột nhiên nổ lên, thoáng cái hóa thành bảy tám bàn tay bay đi, vài tên trưởng lão tránh né không kịp, toàn bộ bị nắm, “bang bang phanh” từng cái bóp vỡ, nổ ra vô số huyết nhục.
Đám người Lý Vân Tiêu hoảng hốt, ở thời điểm bàn tay to phân liệt liền phóng lên không, lần thứ hai lên cao mấy ngàn trượng mới dừng lại.
Bảy tám bàn tay bóp nát người Long Nha Sơn Trang, ở trên không trung bay vài vòng, liền thu về đại địa.
Trên bầu trời vạn trượng, mọi người chỉ cảm thấy trận gió lăng liệt, thân thể có chút rét run.
Vạn Nhất Thiên kinh ngạc nói:
– Cái này, toàn bộ đều chết?
Hắn còn có chút không phản ứng kịp.
Sắc mặt Lý Vân Tiêu ngưng trọng nói:
– Cấm chế thật lợi hại, sợ là đã thành linh.
Hắn lập tức nghĩ đến Trận Linh trong Tam Thập Tam Thiên Phong Ấn, thực lực mạnh căn bản vô pháp chống lại, lúc này Trận Linh trong đảo mặc dù không có khoa trương như vậy, nhưng là tồn tại một chiêu liền bóp chết Siêu Phàm Nhập Thánh.
– Cái này nên làm thế nào cho phải, còn phách đảo ra không?
Vạn Nhất Thiên cũng không có chủ ý, sau khi nói xong còn cảnh giác nhìn thoáng qua phía dưới. Trước đó Tuyệt Thiên Hàn nói đúng là muốn phách đảo, đã bị trận linh kia hóa ra bàn tay bắt được.
Lý Vân Tiêu nói:
– Tự nhiên là phải bổ ra, bằng không muốn Phá Cấm là nói vô căn cứ, chỉ bất quá phải nắm chặt cấp độ, ta xem phạm vi công kích của trận linh cũng có giới hạn, ước chừng ở trong hai nghìn trượng, chỉ cần chúng ta không bước vào khoảng cách này liền an toàn.
– Hai nghìn trượng sao, xa như vậy!
Không chỉ là Vạn Nhất Thiên, người còn lại cũng đều giật mình.
Lý Vân Tiêu trầm ngâm nói:
– Còn có thể xa hơn, nhưng công kích hữu hiệu hẳn là tối đa hai nghìn trượng. Lấy thực lực của chúng ta, cách hai nghìn trượng bổ ra đảo nhỏ cũng có thể làm a?
Vạn Nhất Thiên cười hắc hắc nói:
– Phải, Phi Dương lão đệ kiếm thuật thiên hạ vô song, coi như là cách hai vạn trượng cũng không thành vấn đề.
Lý Vân Tiêu vốn muốn cự tuyệt, vừa rồi Vạn Nhất Thiên biểu hiện làm hắn phản cảm, tất cả mọi người không muốn mạo hiểm xuất thủ, lờ là làm thì tốt rồi, ai lại muốn bỏ ra nhiều lực.
Nhưng vừa nghĩ lại, bất quá là một kiếm, không cần thiết cùng hắn quấn quýt, dù sao hai người còn hòa hòa khí khí.
Còn có là thời gian hữu hạn, kéo xuống nữa cái được không bù đắp đủ cái mất.
– Hảo, liền để ta tới đi.
Lý Vân Tiêu nâng kiếm lên, nhìn chằm chằm đảo lớn, một đạo kiếm quyết chém xuống.
Hắn căn cứ tính chất tầng nham thạch trên đảo, đánh giá được độ mạnh yếu, chỉ thấy kiếm quang bạch sắc hạ xuống, trực tiếp phách vào đại địa.
Ùng ùng!
Trên mặt đất nhất thời bị chém ra lỗ hổng, hướng hai bên lan tràn, đảo nhỏ ở dưới mắt thường có thể thấy được bị vỡ ra.
Đột nhiên trong khe Hồng mang vọt lên, phát sinh âm thanh mãnh liệt, giải khai tất cả kiếm khí, trực tiếp bắn hướng thiên không.
Ùng ùng long!
Thiên Băng Địa Liệt, rung động giằng co một trận, mới dần dần ngừng lại.
Hồng mang trùng thiên, phạm vi tốc hành năm nghìn trượng, nhưng năng lượng đã cực yếu, phạm vi công kích hữu hiệu quả nhiên ước chừng hai nghìn trượng.
Rung động giằng co chỉ chốc lát liền yên lặng xuống, trung ương đảo nhỏ xuất hiện cái khe, tựa như một khối Ngọc Thạch bị đẩy ra, lộ ra tâm bên trong, có quang mang hoảng động, chiếu rọi bốn phía.
Diệu Pháp Linh Mục của Lý Vân Tiêu ngắm một cái, trong Hồng mang có trọng lâu hoảng động, mơ hồ có thể thấy được, nhưng không quá chân thực.
Nội tâm hắn có chút lửa nóng, liếm môi khô khốc một cái. Nếu có đan dược bảo tồn mà nói, vô cùng có khả năng tồn tại Thập Giai Thần Đan, đối với tu vi bây giờ của hắn có chỗ tốt rất lớn.
Mục Trang ngưng thanh nói:
– Hồng mang còn đó, như thế nào phá cấm chế này đi vào?
– Hồng mang này làm cho ta nghĩ đến một vật, chư vị có nghe qua Tân Quý Ly Diễm không?
Khúc Hồng Nhan một mực yên lặng không lên tiếng, đem ý nghĩ của bản thân nói ra.
Lý Vân Tiêu kinh ngạc nói:
– Một trong vài loại biến dị chân hỏa thích hợp luyện đan nhất, Tân Quý Ly Diễm?
Hắn tâm niệm vừa động, nhất thời hiểu nói:
– Hồng mang này là Tân Quý Ly Diễm chân hỏa biến thành!
Khúc Hồng Nhan nhìn Lý Vân Tiêu một cái, mỉm cười nói:
– Ta là đoán như vậy, nhưng mà không dám khẳng định. Phi Dương cũng cho rằng như vậy mà nói, kia liền không sai.
Lý Vân Tiêu trầm ngâm nói:
– Thảo nào lợi hại như vậy, đúng là biến dị chân hỏa Hóa Linh, tu luyện thành sí quang, ta thấy trong ánh sáng mơ hồ có Trọng Lâu hiện lên, nhưng không thể thành.
Khúc Hồng Nhan nói:
– Trọng Lâu ở trong sí quang dựng dục chẳng biết bao nhiêu năm, nếu có đan dược, công hiệu thật có thể nghịch thiên.
Lời này lập tức để cho nội tâm mọi người lửa nóng, đều rục rịch.
Vạn Nhất Thiên nuốt nuốt nước miếng, khát vọng nói:
– Hồng Nhan cung chủ có phương pháp phá giải sí quang không?
Khúc Hồng Nhan mỉm cười, lắc đầu nói:
– Chuyện luyện đan này sợ là phải hỏi Phi Dương.
Tất cả mọi người nhìn về phía Lý Vân Tiêu, chỉ thấy hắn nâng cằm trầm tư không nói.
Vạn Nhất Thiên vội la lên:
– Phi Dương lão đệ, nhanh nghĩ biện pháp a, bảo vật đang ở trước mắt, nếu để cho người Thiên Tiệm Nhai tới, chỗ tốt không nói hoàn toàn không có, nhưng ít nhất cũng phải phân một nửa.
Tiểu Hồng đột nhiên nói:
– Cái gì sí quang, nói cho cùng cũng chỉ là Ngũ Hành chi hỏa, ca ca người mang Băng Sát Tâm Diễm, vạn Hỏa không thương, không bằng phóng ra Tâm Diễm, lấy đẳng cấp uy áp của Linh Vật, phá Đan Hỏa a.
Lý Vân Tiêu cười khổ một tiếng nói:
– Ma Nguyên trong cơ thể ta bị người mạnh mẽ đoạt tám chín phần mười, lúc này tâm diễm nắm trong tay quá ít, mà Đan Hỏa kia cùng Trọng Lâu cộng sinh, hỗ trợ lẫn nhau vô số năm, từ lâu thông linh, điểm ấy Tâm Diễm căn bản không đủ.