Lòng Lý Vân Tiêu cảm động, chắp tay nói:
– Đa tạ.
Nguyệt lắc đầu cười:
– Không cần khách sáo.
– Hừ!
Ánh mắt Lỗ Thông Tử âm trầm nhìn hai người, lạnh lùng nói:
– Ngươi đúng là tình loại, đi đến đâu đều có nữ nhân đứng ra chắn đao, chết thay ngươi.
Lý Vân Tiêu cười nhạt nói:
– Tổng trưởng đại nhân khen ngợi.
Lỗ Thông Tử cười lạnh nói:
– Ta nói thật, không hề khen gì ngươi. Vậy ta tiễn các ngươi đi làm uyên ương đồng mệnh vậy. Chẳng qua là một bộ tộc nhỏ tầm thường, bọ ngựa đấu xe.
Lỗ Thông Tử vung roi đồng, ma thú, ma cầm bốn phía lập tức đề phòng, sẵn sàng trùng kích.
Mười hai đại pháo trên chiến xa đổi hướng nhắm vào đám người Lý Vân Tiêu.
Nguyệt trầm giọng hỏi:
– Các vị có sợ chết không?
Các bộ chúng Nguyệt bộ mặt trắng bệch, nhưng ngay lúc này không ai dám mở miệng.
Nguyệt nhìn sau lưng, đặc biệt thấy mấy người Y và Mễ nét mặt khác nhau thì nói:
– Ta không nên lấy thân phận tộc trưởng mệnh lệnh các ngươi, khiến các ngươi rơi vào hiểm cảnh. Bây giờ ai muốn đi thì đi, ta tuyệt đối không ngăn cản.
Nhiều Ma tộc hơi xúc động, mắt liếc trộm qua lại nhưng không dám hành động trước.
Dù sao nguyên Tranh bộ đang nhìn bọn họ, vào phút chen chốt bỏ chủ mà đi thì không ai xem trọng bọn họ nữa, sau này khó sống ở Tranh bộ.
Y thở dài bớ ra khỏi hàng, chắp tay nói:
– Nguyệt đại nhân, xin lỗi.
Vẻ mặt Nguyệt buồn bã nói:
– Ta hiểu, không trách ngươi.
Lý Vân Tiêu nói:
– Vốn đi theo đại nhân vì tương lai càng tốt, hiện tại bọ ngựa đấu xe, căn bản sẽ không có tiền đồ gì.
Y nói xong nhìn Mễ.
Mặt Mễ hiện rõ sự giãy dụa, nhưng nàng keìm nén lòng sợ hãi thở hắt ra, mỉm cười nói:
– Ngươi đi đi, ta chọn ở lại, chúc ngươi may mắn.
Mặt Y mất tự nhiên, gật đầu quay đi.
Còn hai Ma Quân vốn thuộc Y bộ cũng vội vàng đi theo, không có ga nói một câu tạm biết, cúi đầu chạy đi.
Nguyệt hơi thất vọng nhưng vẫn nói:
– Muốn đi thì bây giờ còn kịp, ta sẽ không trách các người.
Những Ma tộc còn lại biểu tình kiên quyết, không người rời đi.
Nguyệt gật đầu nói:
– Đa tạ mọi người.
Nguyệt chuyển hướng tứ phía, cao giọng nói:
– Các vị cũng biết là Nguyệt ta đây có chút thành tích về thuật đạo, ai đồng ý giúp ta một tay vào phút này thì ta sẽ nợ người đó một nhân tình. Nếu lần này có thể sống tiếp, tương lai sẽ cảm tạ hậu hĩnh.
Nhiều Ma Quân rung động, mắt hấp háy tia phức tạp, một số người nhỏ giọng bàn bạc.
Một Ma Quân xì cười nói:
– Hừ! Nếu không có mạng thì nói gì đến nhân tình?
Ma Quân to giọng đánh thức mọi người khỏi ảo tưởng.
Đúng rồi, thực lực kém xa như vậy tuyệt đối không sống nổi.
Bốn phía thoáng chốc yên tĩnh lại, biết rõ sẽ không thắng thì chẳng ai chịu đi lên chịu chết.
Nguyệt lạnh lùng nhìn người nói chuyệ, là Đan, một trong tây bắc chư bộ lúc trước cầu nàng dựng truyền tống trận.
Đan lạnh lùng nói:
– Thật là đáng tiếc, xem ra phải tìm người khác.
Đột nhiên hai luồng ma quang vụt qua xuất hiện trên chiến trường, khí thế cường đại phát ra, là hai vị Ma Quân nhị giai.
Hai người này vừa xuất hiện liền gây ra xôn xoa lớn.
Nguyệt mừng rỡ kích động nói:
– Lưu đại nhân, Duẫn đại nhân!
Lưu mặt không biểu tình nói:
– Nghe đâu Nguyệt đại nhân có thể luyện chế Thanh Ly đan.
– Thanh Ly đan?!
Bốn phía xôn xao.
– Không thể nào! Thứ kia chẳng phải chỉ tồn tại trong truyền thuyết sao?
– Nghe nói đan này tăng xác suất đột phá đến Ma tôn cảnh, nhưng mấy trăm vạn năm nay chưa từng thấy hình dạng của nó.
– Dù thật sự có đan đó thì Nguyệt không thể nào luyện chế ra.
Tranh rung động hoảng hốt, trong mắt bắn ra tia sáng.
Nguyệt hoàn toàn biến sắc mặt nhìn Lưu chằm chằm, phức tạp nói:
– Xem ra đại nhân đã hỏi thăm nhiều tình báo trong Nguyệt bộ ta.
Lưu nói:
– Thực lực của Nguyệt đại nhân đột nhiên tăng nhiều trong giai đoạn nào đó chắc vì đã dùng Thanh Ly đan?
Nguyệt gật đầu nói:
– Không sai, ta từng dùng Thanh Ly đan. Đan này có ích rất lớn với Ma tộc nhưng cả đời chỉ có thể dùng một viên, dùng nhiều chỉ lãng phí. Tuy ta biêt cách luyện đan này nhưng không luyện ra được, tuy nhiên ta có một viên Thanh Ly đan thành phẩm.
– Cái gì?!
Lưu nghe Nguyệt nói không luyện ra được thì trên mặt tràn đầy thất vọng sau đó mừng như điên, người run rẩy.
Nguyệt nói:
– Nhưng đan này chỉ có một viên, còn hai vị đại nhân…
Lưu nói ngay:
– Không sao, Duẫn chỉ đến giúp ta, Nguyệt đại nhân chỉ cần đưa Thanh Ly đan cho ta là hai chúng ta sẽ giúp Nguyệt đại nhân lần này. Còn về sinh tử của Nguyệt đại nhân thì chúng ta không thể bảo đảm.
Nguyệt mừng rỡ nói:
– Tốt, đa tạ hai vị đại nhân giúp đỡ, sống chết dĩ nhiên do mình định.
Nguyệt lấy ra một hộp ngọc đen ném qua.
Lưu cẩn thận mở một khe hở nhìn một cái, rất mừng rỡ vội thu hộp ngọc, thận trọng nói:
– Đúng rồi.
Bốn phía ồn ào, nhiều Ma Quân cực kỳ hối hận vì mình không giành trước, nhưng chỉ có một viên đan, Nguyệt không cách nào luyện chế nữa, hối hận cũng đành chịu.
Lỗ Thông Tử không vội, lạnh lùng nhìn bọn họ ồn ào một lúc rồi cười khẩy hỏi:
– Chơi xong chưa? Xong rồi thì đi chết đi, trước khi chết còn tìm hai người đệm lưng, phục các ngươi thật.
Lỗ Thông Tử nói xong vung roi đồng, đại pháo trên chiến xa ầm vang, mười hai luồng sáng phóng lên cao, mới ra xa trăm trượng đã tán đi hóa thành vô số quang vũ.
Là công kích diện tích lớn, hèn gì Lỗ Thông Tử không sợ, ra là ỷ vào lợi khí công kích phạm vi lớn cường đại này.
Ma tộc bốn phía kinh hoàng chạy tứ tán.
Tranh lộ vẻ giật mình nhìn chiến xa, trứng vàng kéo phía sau. Tranh thầm khâm phục Lỗ Thông Tử, người này đúng là quỷ tài tuyệt thế.
Nguyệt nhìn mưa ánh sáng đổ xuống, kinh kêu:
– Hãy cẩn thận chút!
Lý Vân Tiêu hừ lạnh một tiếng:
– Chỉ là tài mọn, cây quạt này vừa lúc giải quyết vấn đề.
Tay Lý Vân Tiêu co lại, lòng bàn tay hiện ra lá màu vàng hóa thành Tiếu Ngạo Hồng Trần.
Nguyệt lo lắng nói:
– Vết thương của ngươi…
Lý Vân Tiêu lắc đầu nói:
– Không sao.
Đúng là vết thương của Lý Vân Tiêu nhẹ hơn bề ngoài nhiều, trận chiến với Trụ không làm hắn hao phí bao nhiêu nguyên lực.
Lý Vân Tiêu rót thần dịch lực vào quạt ba tiêu, trong phút chốc phù văn màu vàng lấp lóe ra, quạt một cái cuồng phong rít gào, lửa ngút rời.
Không khí trong phạm vi trăm trượng bị quạt một cái hóa thành lợi nhẫn tứ tán, hơn nữa lửa khủng bố từ giữa hư không phun ra phóng lên cao.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Nhiều mưa ánh sáng bị lực lượng phong hỏa chặn lại, không thể rơi vào khu vực chân không trăm trượng.
Lỗ Thông Tử biến sắc rống to:
– Lên!
Phù văn trên roi đồng giải phong ra, xoay tròn quanh cây roi. Mấy trăm ma thú, ma cầm mắt bắn ra tia hung ác, gầm rống từ bốn phương tám hướng xông lên.
Uy thế như trời sụp đất nứt, thú triều khủng bố. Đám Ma Quân Tranh bộ liên tục thụt lùi. Một số ma thú được nuôi run cầm cập.
Nguyệt hét to:
– Hãy cẩn thận chút, vây thành vòng tròn, ta sẽ dùng trận pháp bảo vệ chúng ta!
Nguyệt giang tay ra, mười hai ánh sáng đen bắn ra hóa thành Thần Sát to lớn, chân nặng nề đạp đất đi mười hai hướng nghênh đón đám ma vật.