Cố Thanh Thanh không muốn hại Lý Vân Tiêu mà chỉ muốn cướp đan, nếu làm như vậy là hoàn toàn trái với bản tâm.
Cố Thanh Thanh vừa né tránh xiềng xích công kích vừa lải nhải:
– Ba người kia dù tệ mấy dẫu sao là con chó ngươi nuôi dưỡng nhiều năm, nói bỏ liền bỏ không thấy tiếc sao?
Dù Lam Nham Chủ không ra tay thì làm Cố Thanh Thanh phân tâm cũng tốt.
Ai ngờ Lam Nham Chủ nói một câu khiến Cố Thanh Thanh rớt tròng mắt:
– Ngươi nói đúng.
Lam Nham Chủ búng tay, một luồng sáng bạc bay ra khỏi mây đỏ rơi nhanh xuống.
Ánh sáng bạc rất nhanh nhưng không hiểu sao nó tỏa định Lý Vân Tiêu.
Cố Thanh Thanh kinh kêu, thanh âm sắc nhọn đâm phá khung trời:
– Cẩn thận!
Dù Cố Thanh Thanh không kêu lên thì Lý Vân Tiêu lập tức nhận ra nguy hiểm ngay. Lý Vân Tiêu giơ lên Kiếm Thương Trảm Hồng, thân kiếm biến thành màu trắng phau trảm kích đi.
Bùm!
Luồng sáng bạc bị kiếm khí chém trúng, nổ tung, uy lực đáng sợ đổ xuống đánh vào Kiếm Thương Trảm Hồng, épLý Vân Tiêu liên tục thụt lùi.
Ánh sáng bất diệt kim thân chớp lóe trên người Lý Vân Tiêu chống cự lực lượng ánh sáng bạc nổ.
Lòng Lý Vân Tiêu hoảng sợ, ánh sáng bạc là một loại lực lượng cực kỳ lợi hại khiến thần dịch lực của hắn bị tiêu hao rất lớn.
Thấy Lam Nham Chủ ra tay, Lý Vân Tiêu không bị gì đáng lo thì Cố Thanh Thanh thở phào, mượn cơ hội vận chuyển nguyên công. Cố Thanh Thanh thi triển Thái Du Hồng Trần quyết đánh ra tứ phía, muốn đánh tan phong tỏa.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Trong xích bạc không ngừng vang tiếng sấm sét đì đùng, mảng lớn xiềng xích bị lực lượng của Cố Thanh Thanh đánh bay, một đoàn sáng màu đỏ to lớn bao bọc nàng lại, không ngừng khuếch trương.
Không gian từng chút một bị mở ra, biểu tình Cố Thanh Thanh trầm trọng. Cảnh giới của nàng đã bước vào hư cực, lực lượng cũng phát huy đến cực hạn.
Lam Nham Chủ luôn ít nói nhưng lần này có kiên nhẫn nói khá nhiều:
– Đây là cực hạn của ngươi rồi sao? Chậc chậc, rất đáng giá khen ngợi. Ngươi và đám phế vật bên dưới không giống, rất có tiềm chất thiên phú, có đồng ý quy thuận ta không?
Cố Thanh Thanh cười gượng:
– Ha ha ha! Quy thuận ngươi có gì hay? Bản cô nương luôn là không có lợi không dậy sớm, chuyện không có ích lợi thì miễn bàn.
Cố Thanh Thanh dốc hết sức vào đôi tay đối kháng lại phong tỏa đầy trời, không gian đó như cánh cửa khép kín bị nàng lay động từng chút một, dần mở ra khe hở.
Cố Thanh Thanh hy vọng có thể nói nhảm nhiều mấy câu dây dưa đối phương, tranh thủ thời cơ.
Lam Nham Chủ không nhanh không chậm nói:
– Ta có thể ban cho nàng vinh diệu, nạp nàng làm phi của bản vương.
– Phi!
Cố Thanh Thanh đỏ mặt chửi:
– Ta có nghe Lý Vân Tiêu nói lãnh đạo mà không cho ích lợi thiết thực, chỉ biết hứa suông này nọ không phải lãnh đạo tốt, là giở trò lưu manh!
Lam Nham Chủ hỏi:
– Vậy nàng muốn ích lợi thật cái gì?
Lam Nham Chủ bổ sung thêm:
– Làm phi của bản vương là vinh diệu nhất thiên hạ.
– Ha ha ha!
Cố Thanh Thanh cười to bảo:
– Nhưng bản cô nương chỉ muốn ăn Thiên Vận Tạo Hóa đan mỗi ngày, có thể không?
Ánh sáng đỏ quanh thân Cố Thanh Thanh đã chống đỡ hơn ba mươi trượng, sắc mặt của nàng lộ nét hân hoan.
Cố Thanh Thanh cười nói:
– Đừng nói là ngươi không có. Bản cô nương không thích ép buộc. Chờ khi nào ngươi cho ta ăn Thiên Vận Tạo Hóa đan mỗi ngày lại tìm bản cô nương. Đi trước đây, hẹn gặp lại, tốt nhất là sau này không còn gặp nữa.
Thân hình Cố Thanh Thanh dần nhạt đi trong ánh sáng đỏ, từ từ biến mất trước mặt Lam Nham Chủ.
– Thật là một nữ nhân có cá tính, bản vương rất thưởng thức nàng, hãy ở lại cùng bản vương đi.
Rào rào!
Người Lam Nham Chủ trói xích sắc bạc lung lay, ánh sáng bạc không ngừng nhấp nháy.đột nhiên toàn thân Lam Nham Chủ phát ra tiếng nổ bùm bùm, những sợi xích bạc đều đứt đoạn.
Thân hình vạm vỡ của Lam Nham Chủ đứng lên khỏi vương tọa, vĩ ngạn như núi cao. Hai tay Lam Nham Chủ cầmh ai sợi xích vung một cái.
Rào rào! Rào rào!
Trên bầu trời xẹt qua huyễn quang, không gian bị lực lượng mạnh mẽ đánh nổ, xích sắt huơ đầy trời như rắn bạc bay múa lên xuống.
Cố Thanh Thanh biến sắc mặt nói:
– Bản cô nương đi trước một bước, không chơi với đại nhân. Muốn cưới ta? Nghèo mạt rệp, cút đi!
Trong thiên hạ từ xưa đến nay dám nói quân chủ khai quốc Lam vương triều, một trong tứ vương đảo Huyền Ly, Thạch Chi Vương là nghèo mạt rệp thì chỉ mình Cố Thanh Thanh.
Vòng sáng màu đỏ đường kích hơn ba mươi thước đột nhiên rút nhỏ, chớp mắt biến mất trong không trung.
Bùm!
Lam Nham Chủ đột nhiên vung cánh tay, không trung ngàn trượng đều vỡ nát. Bàn tay to chộp lấy một sợi xích đung đưa, thoáng chốc muôn vàn sợi xích bạc tụ thành một sợi chấn động bắn vào hư không.
Lý Vân Tiêu và Bắc Quyến Nam đang chém giết Dung Quang, thấy cảnh Lam Nham Chủ ra tay thì biểu tình cực kỳ trầm trọng.
Trong chiêu đó truyền ra dao động nguyên lực khiến hai người cảm thấy vô cùng bất an.
Trên bầu trời Lam Nham Chủ một tay chộp xích bạc chậm rãi kéo, đầu kia sợi xích đâm vào hư không, liên tục bị rút ra.
– Cái gì?
Mấy giây sau, đám người Lý Vân Tiêu đều ngạc nhiên, đuôi xích bạc trói Cố Thanh Thanh thành bánh chưng kéo ra khỏi hư vô.
Cố Thanh Thanh mặt không biểu tình mặc cho xích bạc kéo lê, không còn sức chống cự.
Cố Thanh Thanh nhìn Lam Nham Chủ, mắt xoe tròn nói:
– Thạch Chi Vương thích ta nhiều vậy sao? Muốn trói ta bên người? Nhưng nếu thật sự thích ai đó chẳng phải là nên cho nàng tự do sao?
Lam Nham Chủ nói:
– Tự do? Khi nào nàng thích ta rồi thì ta sẽ thả cho nàng tự do.
Cố Thanh Thanh chớp chớp mắt:
– Thật không?
Cố Thanh Thanh làm vẻ mặt đáng yêu nói:
– Thạch Chi Vương đại nhân, thật ra ta thích đại nhân từ lâu rồi.
Lam Nham Chủ mỉm cười nói:
– Vậy sao? Thế thì rất tốt. Muốn tự do hãy theo ta về đảo Huyền Ly viên phòng đi.
Cố Thanh Thanh kinh kêu:
– Viên . . . Viên phòng . .!
Mặt Cố Thanh Thanh tái xanh tức giận chửi:
– Lưu manh thối, lưu manh mặt dày vô sỉ!
Lam Nham Chủ hờ hững, mặc kệ nàng mắng. Lam Nham Chủ quăng xích bạc đi, một tay bắt ấn vỗ ra ngoài.
Một phù văn bay ra ngoài, rồi cái thứ hai, thứ ba . . .
Lý Vân Tiêu giật nảy mình. Những phù văn này là các Ma Kha cổ tử, Lam Nham Chủ bắt ấn biến chúng nó thành ấn đuổi theo xích bạc, chui vào trong đó.
Trên sợi xích bạc có một dòng ngân hà uốn lượn quanh Cố Thanh Thanh, hoàn toàn ức chếp hong ấn nàng lại.
Cố Thanh Thanh vùng vẫy kịch liệt nhưng không gian lù lù bất động, sắc mặt của nàng khó xem hơn gan heo, hoàn toàn bó tay.
Lý Vân Tiêu cười khổ nói:
– Lần này rắc rối to rồi.
Bắc Quyến Nam lặng im, vẫn cứ đứng một chỗ, tâm lặng như nước, bất cứ chuyện gì cũng không thể lay động trái tim của gã.
Mặt khác trong hai trận chiến đấu, Mạch thuận lợi đánh chết Thái Thúc Trình, chỉ còn sót lại Khâu Minh đau khổ chống đỡ nhưng cũng ở lằn ranh sinh tử.
Lam Nham Chủ đang phong ấn Cố Thanh Thanh, khi xác định không thể thoát khốn mới đưa mắt nhìn chiến trường phía dưới.