Mục lục
[Dịch] Vạn Cổ Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1661: Bố trí. (1)

Trong mắt Lý Vân Tiêu hiện lên một tia hàn mang, trong tay hiện ra cái búa, giơ lên cao cao, lăng không đánh xuống

Nguyễn Tích Tuyền kinh hãi, vội vàng ngừng thân hình lại, bộ pháp dưới chân giẫm mạnh, lập tức hóa ra mấy đạo tàn ảnh, khó có thể phân biệt thật giả, từ các phương hướng khác nhau xông lên tới trước

Khóe miệng Lý Vân Tiêu hiện ra một tia cười nhạo, thân thể lập tức tựu biến mất tại chỗ, sau một khắc trực tiếp xuất hiện ơ trên chân thân Nguyễn Tích Tuyền, nện xuống một búa

“Ầm ầm”

Một đạo lôi quang từ trên búa đánh xuống, một chỗ khác càng chấn lên bầu trời, khiến một ít vách tường còn lại trong đại sảnh cũng bị đánh sập hết.

“Phanh”

Nguyễn Tích Tuyền bị nện vào trong mặt đất, một cái hố sâu không thấy đáy hiện ra, tất cả mọi người đều ngất lịm lui về phía sau.

Lần này bọn người Vu Võ Khâm đã triệt để ngậm miệng lại, nguyên một đám thu hồi manh mối phản kháng. Nếu nói lúc trước Lý Vân Tiêu đánh bay Nguyễn Tích Tuyền có đầu cơ trục lợi vậy thì lần này chính là giao thủ chính diện, nhưng vẫn có thể một chiêu đánh bay Võ Đế lục tinh.

Khó trách Liêu Dương Băng một mực cung kính đối với người này, thì ra hắn đã sớm biết rõ thực lực Lý Vân Tiêu ah. Còn có tiểu đội Chiến Nhận đến bây giờ đều không hề bị thương, lúc này mọi chuyện đã rõ ràng.

Vu Võ Khâm liên tục hối hận, tiếc nuối không thôi, luôn chửi mình là đồ đần ngu xuẩn, sơ hở lớn như thế cũng không nhìn ra, còn đứng ở phía đối lập với người này, thiếu chút nữa lâm vào hố sâu vạn kiếp bất phục. May mắn người này độ lượng rất lớn, không so đo với đám bọn hắn, nếu không một búa đánh xuống sợ rằng bọn hắn đều sẽ tiêu đời.

Lý Vân Tiêu nói:

Dương Băng đại nhân, Nguyễn Tích Tuyền giao cho ngươi đấy, ta hi vọng hắn có thể nghe lời phối hợp thủ thành, nếu không trực tiếp giết.

Một gã Võ Đế không nghe lời, còn không bằng không cần, nếu không một khi nổi lên dị tâm ngược lại sẽ là tai họa ngầm rất lớn.

Liêu Dương Băng nhẹ gật đầu, hắn tuy rằng không muốn lưu lại thủ thành, nhưng nếu đã quyết định, thì nhất định sẽ tận hết sức lực

Hắn nói với Lương Nguyên Cơ và Vu Võ Khâm:

Đám người các ngươi đi tuần tra ở phụ cận, mau chóng tìm được một đội khác. Thành chủ đại nhân thì phái người đi giám thị động tĩnh trên biển, có tình huống gì liền lập tức báo cáo.

Vâng

Mọi người cùng kêu lê, toàn bộ thành Bạch Xung quay chung quanh bên người Lý Vân Tiêu, bện thành một cổ dây thừng.

Lý Vân Tiêu sau khi phân phối hết nhiệm vụ trong thành, tất cả mọi người đều trở nên bận rộn.

Qua Chính Tường cũng lấy ra toàn bộ tài nguyên của thành Bạch Xung giao cho Lý Vân Tiêu, giờ phút này hắn đối với Lý Vân Tiêu đã hoàn toàn tín nhiệm rồi.

Lý Vân Tiêu chỉ vào một người bên người nói:

Dẫn hắn đi tới chỗ truyền tống, hắn là Thuật Luyện Sư bát giai, có thể giúp các ngươi chữa trị Truyền Tống Trận đấy.

Qua Chính Tường trong lòng vui vẻ nhìn qua người nọ, chỉ thấy người này hết sức trẻ tuổi, đối với năng lực của hắn có chỗ hoài nghi, nhưng nếu Lý Vân Tiêu đã giới thiệu, hắn tự nhiên không dám nghi vấn.

Hơn nữa khiến lòng hắn cảm thấy kỳ quái nhất chính là ban đầu trong mọi người vào thành cũng không thấy người này, hắn xuất hiện thế nào thế?

Cố Nguyệt Sinh phức tạp nhìn Lý Vân Tiêu, nói:

Phi Dương đại nhân tín nhiệm ta như vậy, chẳng lẽ không sợ ta chạy sao?

Lý Vân Tiêu đứng chắp tay, lạnh nhạt nói:

Ngươi cảm thấy thế nào?

Sắc mặt Cố Nguyệt Sinh biến hóa, bái dài nói:

Ta nhất định không phụ sự phó thác của Phi Dương đại nhân

Hắn sớm đã biết thân phận Lý Vân Tiêu, tăng thêm trong khoảng thời gian này học được rất nhiều từ chỗ Viên Cao Hàn, chút oán hận trước kia đã sớm tiêu tan vô tung vô ảnh, hiện giờ cho dù bảo hắn rời khỏi Viên Cao Hàn, chỉ sợ hắn cũng không chịu.

Lúc vừa được thả ra được nhờ chữa trị trận pháp hắn còn từng nghĩ qua muốn mượn nhờ trận pháp đào tẩu, đi Thánh Vực tìm bản thể Viên Cao Hàn cứu trợ, nhưng nghĩ lại vẫn bỏ qua ý nghĩ này. Nếu thật như thế, không nói đến Thánh Vực có thể thu thập được Lý Vân Tiêu hay không, ít nhất sẽ khiến phân thân của Viên Cao Hàn lâm vào cảnh cực kỳ nguy hiểm.

Nếu như Lý Vân Tiêu nảy sinh ác độc diệt sát phân thân này vậy thì thuật đạo của Viên Cao Hàn đời này sẽ không cách nào tiến bộ được thêm nữa, đây là điều mà Cố Nguyệt Sinh không hề muốn thấy.

Còn nữa, có thể đào tẩu hay không hắn cũng không hề nắm chắc, dù sao người trước mắt này chính là tuyệt thế Võ Đế Cổ Phi Dương trong truyền thuyết, phong hào Phá Quân ah

Nhìn qua Qua Chính Tường mang theo Cố Nguyệt Sinh bay đi, Lý Vân Tiêu lúc này mới bay qua đầu thành, cẩn thận quan sát địa hình.

Mi tâm hắn lóe lên, một đạo quang mang bắn ra, Phó Cẩm Sơn lập tức hóa thân ra.

Cái này.

Phó Cẩm Sơn thoáng có chút sững sờ nhìn xuống bốn phía, từ đầu đến cuối hắn đều không hiểu rõ mình rốt cục đã xảy ra chuyện gì.

Lý Vân Tiêu chỉ vào phía trước nói:

Hải tộc sắp tới muốn tới công thành rồi, ta phải ở chỗ này bố trí ra mấy cái đại trận, ngươi cảm thấy nên làm sao cho phải?

Phó Cẩm Sơn ngạc nhiên nói:

Hải tộc công thành? Đây là nơi nào?

Hắn ngơ ngác nhìn khắp mọi nơi, chỉ thấy mọi người trong thành đều vội vội vàng vàng, toàn bộ thành trì tựa hồ bao phủ trong không khí cực kỳ áp lực.

Sắc mặt Lý Vân Tiêu trầm xuống, quát:

Những cái này ngươi không cần biết rõ, ta cần phải bố trí xuống mấy cái đại trận có thể ngăn cản mười vạn đại quân Hải tộc, hơn nữa có thể kháng trụ công kích của Võ Đế cao giai nữa.

Mười vạn đại quân? Võ Đế cao giai?

Phó Cẩm Sơn lại càng hoảng sợ, nói:

Nếu là mười vạn đại quân chỉ có Tam Tài Tứ Tượng Ngũ Hành cảnh, khẳng định không thành vấn đề. Nếu cảnh cao hơn nữa. . . , còn có Võ Đế cao giai. . .

Trên mặt hắn lộ ra vẻ làm khó.

Lý Vân Tiêu lạnh lùng nói:

Mười vạn đại quân cơ bản đều là Lục Hợp Thất Túc Bát Hoang cảnh cả, Võ Đế cao giai chưa hẳn chỉ có một, những cái này ta mặc kệ, phải ngăn trở cho ta, nếu không ta sẽ ném ngươi ra trước tiên, cho ngươi đi ngăn cản

Cái này.

Phó Cẩm Sơn lập tức mắt choáng váng, hắn hiện giờ còn chưa kịp phản ứng xem chuyện gì xảy ra đã gặp phải cửa ải sinh tử rồi.

Lý Vân Tiêu thần sắc ngưng trọng nói:

Thời gian không nhiều lắm rồi, ngắn thì ba ngày, nhiều thì mười ngày, Hải tộc nhất định sẽ đến tiến công.

Tuy rằng số lần tiếp xúc giữa hắn và Nhuận Tường không coi là nhiều, nhưng cá tính đối phương hắn vẫn hiểu rõ, tuyệt sẽ không cho phép mình chịuthiệt thòi lớn như vậy, nhất định sẽ dùng thời gian ngắn nhất điều chỉnh trạng thái, toàn lực đánhtới, hắn hiện giờ lo lắng nhất vẫn là đầu Thâm Hải Cự Thú kia, nếu điều động ra, sợ rằng cả thành Bạch Xung cũng không đỡ nổi.

Bỗng nhiên, sắc mặt Lý Vân Tiêu đại biến, một đạo linh quang hiện lên trong đầu, hắn tựa hồ đã hiểu rõ tình huống bên phía Ma Thiên đại thành và ý đồ của Hải tộc, nếu bên kia triệu hoán Thâm Hải Cự Thú mà nói. . .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK