Mục lục
[Dịch] Vạn Cổ Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diêu Kim Lương tự biết khó tránh một kiếp, gã thà chết vì tự sát, giữ lại chút tôn nghiêm Vũ Đế chứ không muốn đáng thương chết trong tay Lý Vân Tiêu.

- Grao grao!

Táng Vân Thú đột nhiên trầm thấp rên rỉ, mắt nhỏ xuống từng giọt lệ.

Táng Vân Thú rên rỉ vài tiếng bi thương rồi ngừng, nằm dưới chân Diêu Kim Lương không nhúc nhích, đã tắt thở.

Một người một thú lặng yên trong góc đại điện, tựa như pho tượng nặng nề.

Lý Vân Tiêu thở dài thườn thượt. Nhớ ngày xưa trong Thánh vực tranh giành phong hào danh tiếng thì khoái ý hào hùng, Lý Vân Tiêu bỗng có cảm xúc thỏ chết cáo buồn.

Nam nhân dẫn đầu đột nhiên cười nói, nghiền ngẫm khen ngợi:

- Chậc chậc, đây là thực lực của chủ Giới Thần Bi sao? Bị thương như thế mà có thể thi triển ra một kích cường đại đến vậy, quả nhiên có chỗ hơn người.

Lý Vân Tiêu trợn mắt nhìn, vươn tay ra chỉ vào hắn, lạnh giọng nói:

- Bản thiếu gia có nhiều loại công kích cường đại, tiếp theo sẽ lần lượt dùng trên người của ngươi!

Nam nhân dẫn đầu vỗ tay cười nói:

- Hoan nghênh hoan nghênh, đã lâu không đánh nhau, ta đang ngứa da chờ ngươi gãi đây.

Diêu Kim Lương chết làm tâm tình Lý Vân Tiêu khá tệ, sát khí nặng nề trong đại điện. Khí thế mọi người quyết liệt bắn ra hỏa hao trong không trung.

Nếu ra tay thì sẽ là kinh thiên động địa, nhưng không người dám hành động trước.

Nam nhân dẫn đầu trầm giọng nói:

- Lý Vân Tiêu đang kéo dài thời gian phục hồi vết thương, cần ra tay sớm không nên chậm trể.

Lỗ Thông Tử nói:

- Hết thảy nghe các hạ sai khiến.

Những người còn lại cũng gật đầu lia.

Nam nhân dẫn đầu khinh thường hừ mũi:

- Ta ra tay đương nhiên không thành vấn đề, chỉ sợ giống Diêu Kim Lương kia xông lên rồi không có hậu viện, uổng công chết thảm.

Lỗ Thông Tử nói:

- Cái này không giống nhau. Diêu Kim Lương hành động một mình, ai ngờ hắn ra tay đột ngột vậy? Không thể vì một mình hắn mà rối loạn tổng thể. Chỉ cần các hạ dẫn đầu, chúng ta nhất định sẽ không khoanh tay đứng nhìn.

Vi Thanh cũng nói:

- Cứ yên tâm đi, chúng ta nhất định chung sức đồng lòng, tuyệt đối không hai lòng.

Khi có đông cường giả thì suy nghĩ của Vi Thanh rất đơn giản. Cướp được Thiên Phượng Chân Vĩ Linh là tốt, không giành được cũng chẳng sao. Nhất định phải ức chế Lý Vân Tiêu phát triển, nếu mặc kệ hắn phát triển tiếp thì thật là đáng sợ.

Nếu có thể giết Lý Vân Tiêu vào lúc này, chuyến đu Vĩnh Sinh chi giới không uổng phí.

Phong Yếu Ly cùng có ý tưởng này. Thiên Phượng Chân Vĩ Linh là thứ yếu, then chốt là tàn hồn Họa Đấu trên người Lý Vân Tiêu.

Vào lúc này đám người chung ý kiến đến lạ, có loại cùng chung mối thù.

Nam nhân dẫn đầu dường như nhận ra bầu không khí vi diệu này, hơi lộ vẻ ngạc nhiên.

Nam nhân dẫn đầu cười nói:

- Tốt, vậy thì chung sức đồng lòng.

Nam nhân dẫn đầu không dây dưa, quả nhiên xông lên phía trước, vung tay phất một mảnh kiếm quang trắng xóa.

Nam nhân dẫn đầu nói:

- Để ta đối phó Lý Vân Tiêu, cho ta kiến thức xem sự lợi hại của chủ Giới Thần Bi có điểm nào hơn người mà được thiên đạo xem trọng.

Đám người Lỗ Thông Tử cũng giữ lời, nghiêm túc theo sau.

Thấy nam nhân dẫn đầu chọn Lý Vân Tiêu thì cả đám nhíu mày, ngẫm nghĩ, chân mày lại giãn ra, tự tìm đối thủ lao lên.

Tuy Lý Vân Tiêu bị thương, thực lực giảm bớt nhiều nhưng hắn là nhân vật quan trọng nhất, khó thể đối phó. Bọn họ vui vẻ để nam nhân dẫn đầu đi lên trước.

Lý Vân Tiêu cầm kiếm nghênh đón, lòng thầm bực bội. Danh hiệu chủ Giới Thần Bi đem lại rắc rối cho hắn, toàn lão quái vật kéo đến.

Đối phương không dốc sức liều mạng công kích, chỉ đánh thăm dò. Hai người đánh qua lại hơn mười chiêu, đối phương ung dung như thể luận bàn với Lý Vân Tiêu.

Cách đó không xa truyền đến tiếng hét tức giận của Vi Thanh:

- La Thanh Vân, ngươi làm cái gì?!

Mặt Vi Thanh xanh mét, tức điên lên.

La Thanh Vân tiến lên một bước chặn đường Vi Thanh, giơ thương nói:

- Xin lỗi, Vi Thanh đại nhân. Ta nhận ân huệ của Lâm đại nhân, không thể khoanh tay nhìn.

Vi Thanh lạnh lùng nói:

- Vậy còn ơn huệ ngươi nhận từ ta thì sao? Nếu không có ta thì ngươi có thể thành tựu thập giai thần huyết, có tư cách đứng ở nơi này nói với ta sao?

La Thanh Vân nói:

- Ta làm việc giúp đại nhân mấy lần đã xem như huề nhau.

- Huề nhau? Đồ phong ân phụ nghĩa!

Vi Thanh nổi giận:

- Ta có thể một tay đem dẫn ngươi lên thì có thể một tay đè ngươi xuống.

Vi Thanh tức giận, lòng bàn tay dâng lên ánh sáng vàng đẩy mạnh ra..

La Thanh Vân không lên tiếng, chiến thương ngang trước người mặc cho Vi Thanh công kích kêu bùm bùm, từng dải sáng khuếch tán.

La Thanh Vân chỉ thủ chứ không tấn công, Vi Thanh càng đánh càng giận nhưng cũng bó tay, chỉ có thể công kích điên cuồng trút giận.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Toàn đại điện không chịu nổi mọi người hỗn chiến dao động lực lượng, đại điện bỗng nhiên sụp xuống hóa thành vô số đá vụn bay đi bốn phía.

Ba nữ nhân Khúc Hồng Nhan và sư huynh đệ Lỗ Thông Tử đánh túi bụi.

Mạch đấu với Vi Vô Nhai, Xán và Trác hợp sức liên tục đánh lùi Phong Yếu Ly.

Bàng Vân chiến đấu với Linh Mục Địch. Thực lực Nam Phong Tuyền yếu kém bị bị Bắc Quyến Nam mang theo Tuần Thiên Đấu Ngưu ngăn lại. Ba người Bố Tử cũng lao qua, chiến đấu với những cao thủ dưới thần cảnh.

Không trung bị đánh tan vỡ, khấp nơi là thần thông tuyệt kỹ, cực kỳ nguy hiểm.

Lý Vân Tiêu thầm lo âu, tuy bọn họ hơi chiếm ưu thế nhưng đối thủ của hắn cực kỳ quái dị,

sâu không thấy đáy. Mặc kệ Lý Vân Tiêu ra chiêu thế nào thì nam nhân dẫn đầu đều bám đuổi quyết liệt.

Mạnh liền mạnh, yếu thì đối phương cũng yếu theo, dính như sam.

Lý Vân Tiêu trầm giọng quát:

- Rốt cuộc ngươi là ai?

Khóe môi nam nhân dẫn đầu cong lên:

- Ha ha ha, là ai đều không quan trọng, bản công tử chỉ muốn Giới Thần Bi của ngươi. Nếu chịu cho thì bản công tử xoay người đi ngay. A không, ta xoay người liền phản chiến đối phó bọn họ giúp ngươi, chịu không?

Nam nhân dẫn đầu vung kiếm cực kỳ tiêu sái, từ đầu đến cuối chỉ dùng đâm, chém, chặt, tước, các chiêu thức cực kỳ đơn giản, không kết cấu gì.

Lý Vân Tiêu biết rõ đây là lĩnh ngộ kiếm đạo cực cao mới làm được tùy ý thích, thoải mái thi triển như nước chảy mây trôi.

Lý Vân Tiêu dò hỏi:

- Bản thiếu gia bị thương nặng, nếu ngươi đánh hết sức đã sớm giải quyết được ta, không cần làm bộ làm tịch. Trong lòng ngươi có điều kiêng dè phải không?

Nam nhân dẫn đầu cười khẩy nói:

- Ha ha ha! Kiêng dè? Ta sợ cái gì?

Nhưng nụ cười hơi miễn cưỡng.

Lý Vân Tiêu xác định được ngay suy nghĩ trong lòng:

- Ta cũng rất muốn biết ngươi kiêng kị cái gì, càng muốn biết ngươi rốt cuộc là ai.

Nam nhân dẫn đầu lạnh lùng cười:

- Biết những thứ này không có chỗ tốt nào cho ngươi.

Lý Vân Tiêu buồn cười nói:

- Ngươi muốn cướp Giới Thần Bi của ta rồi, ta còn trông chờ vào chỗ tốt gì?

Mặt nam nhân dẫn đầu xanh mét, kiếm thế mất sự trầm ổn, tuy vẫn múa kín không kẽ hở nhưng hơi sắc bén ác liệt, vội vàng xao động.

Lý Vân Tiêu nét mặt sa sầm nói:

0ngươi không chịu thi triển thần thông vì sợ bị người nhận ra sao? Xem ra ngươi là người có lai lịch lớn, để ta ta bức ra thân phận của ngươi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK