– Các ngươi rốt cuộc là người phương nào, vì sao lại bức bách ta như thế?
Rốt cuộc nam tử cũng kinh hoảng, ánh mắt nhìn qua chung quanh, không biết ai là chủ sự, cuối cùng mới nhìn lên người Cố Thanh Thanh.
Cố Thanh Thanh tức giận cười nói:
– Thật sự là nhảm nhí, là ai bức bách trước!
Nam tử nói:
– Nếu trùng hợp thì không cần tiếp tục đánh nhau nữa, mấy vị nhanh chóng rời đi đi.
Lý Vân Tiêu cười lạnh nói:
– Hiện tại biết rõ không muốn đánh, không phải hơi trễ sao? Ta lại hỏi ngươi, vì sao tính toán chúng ta?
Sắc mặt nam tử biến hóa, phủ nhận nói:
– Ta làm gì tính toán các ngươi, là các ngươi trong lúc vô tình xâm nhập vào cấm địa của ta.
Lý Vân Tiêu phất tay quát:
– Tiếp tục đánh!
Lôi điện đầy trời nhanh chóng giáng thẳng vào nam tử này.
Mạch cũng ra tay lần nữa, huyết quang trùng thiên bao phủ không trung.
Con quỷ cuối cùng bị đám người Phi Nghê hợp lực đánh nát.
– Không nên đánh nữa.
Nam tử quá sợ hãi, lôi điện của Lý Vân Tiêu không sợ, nhưng mà huyết quang của Mạch làm hắn kinh hồn táng đảm, hơn nữa chung quanh có kiếm khí trùng thiên, bị nhốt bên trong hắn sẽ không có quả ngon để ăn.
Ầm ầm!
Mấy đạo công kích đánh lên người hắn, hắn bị đánh thổ huyết, rốt cuộc cũng không thể đứng lên, lập tức xin tha.
Lý Vân Tiêu bảo mọi người dừng lại, lúc này mới hỏi:
– Hiện tại đầu óc thanh tỉnh chưa?
– Thanh tỉnh, thanh tỉnh…
Nam tử đầy đắng chát, người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, nhưng mà hắn cực kỳ không cam lòng, không thể ngờ có ngày mình trở thành thịt cá mặc người ta chém giết.
Lý Vân Tiêu cảnh tỉnh, nói:
– Đừng cho rằng mình rất trâu bò, thời đại đã thay đổi, Trường Giang sóng sau đè sóng trước, kẻ tự cho là đúng như ngươi, lão mục nát khoe khoang tư cách già đời, bổn thiếu gia thấy nhiều, gặp một đánh một, ai không phục đánh ai! Đã sống tới bây giờ rồi, như vậy phải tuân thủ quy tắc hiện tại, phải thành thành thật thật cúi đầu.
Nam tử nghe xong liền ngây ngốc, cảm giác đúng là có vài phần đạo lý, nhưng mà nội tâm vẫn cảm thấy không đúng, lại không thể nói không đúng ở điểm nào.
Lý Vân Tiêu quất một câu rồi mới lên tiếng:
– Vì sao ngươi tính toán chúng ta?
Nam tử thành thành thật thật nói ra:
– Cô gái nhỏ kia hẳn là thiên phượng niết thể, chậc chậc, đây chính là đồ tốt, nếu ta có được, lại lợi dụng thiên phượng chi lực nơi này tu luyện, thực lực có thể đột phá tới cảnh giới khó có thể tưởng tượng.
Lý Vân Tiêu nghe hắn nói muốn đoạt thiên phượng niết thể, lập tức sát cơ tóe lên, lạnh lùng nói:
– Vì tăng tu vị mình lên mà hi sinh người khác, xem ra ngươi cũng không phai
Cố Thanh Thanh nói:
– Ta có nghe qua sát nhân ma đầu Bàng Vân, đặc thù sử dụng năm đầu quỷ, xem ra là ngươi rồi.
Nam tử sững sờ một chút, lập tức thừa nhận, cảm khái cùng đắc ý, nói:
– Không thể tưởng được còn có người nhớ rõ tên của ta, về phần hi sinh người khác… Ha ha… Đây không phải chuyện bình thường sao?
– Đúng là không tính rất hiếm thấy, ta hỏi ngươi vấn đề, ngươi làm sao phát hiện thiên phượng niết thể từ xa như vậy?
Nội tâm Lý Vân Tiêu sinh ra nghi hoặc rất lớn, hai mắt nhìn chằm chằm vào Bàng Vân, dưới cái nhìn chằm chằm của hắn, không ai có thể nói dối.
Bàng Vân run lên, cảm giác linh hồn của mình bị người ta nhìn xuyên qua, kinh hãi cho nên không dám dấu diếm, nói:
– Vĩnh sinh chi giới chính là phong linh biến thành, chúng ta nhiều năm qua thu nạp lực lượng có quan hệ tới thiên phượng. Thiên phượng chi lực cường đại bay qua lãnh địa của ta, ta làm sao không phát hiện ra cơ chứ.
Lý Vân Tiêu cau mày nói:
– Chỉ đơn giản như vậy?
Bàng Vân muốn một hồi, nói:
– Chỉ đơn giản như vậy, hoặc là ta có thể cảm ứng được lực lượng kỳ lạ.
Lý Vân Tiêu biết rõ Bàng Vân không có nói sai, nhưng hắn vẫn nhìn qua Cố Thanh Thanh cùng Mục Tinh hai người.
Mục Tinh nói:
– Ta trước khi còn không có nghĩ đến điểm này, Bàng Vân nói đúng, cô gái nhỏ này khi bước vào Trọng Khí Tháp thì ta đã phát hiện ra thiên phượng chi lực.
Sắc mặt Cố Thanh Thanh biến hóa, nói:
– Nói như vậy thì có phiền toái, người nọ ở cách chúng ta rất xa, trên đường đi có trời mới biết còn có bao nhiêu người cảm ứng được thiên phượng niết thể, không bằng ngươi thu nàng vào trong Giới Thần Bi đi.
– Giới Thần Bi!
Sắc mặt Bàng Vân đại biến, hoảng sợ nhìn chằm chằm vào Lý Vân Tiêu, cả kinh nói:
– Ngươi có Giới Thần Bi?
Giới Thần Bi tuy là bí mật cao cấp của đại lục, nhưng người sinh tồn trong vĩnh sinh chi giới không ai không phải là đỉnh phong của đại lục.
– Không muốn!
Phi Nghê kiên quyết phản đối, cầu khẩn nhìn qua Lý Vân Tiêu, nói:
– Phu quân, ta cảm giác rất tốt, Phi Nghê cảm thấy đã chạm đến bình chướng võ đạo, chờ lâu một hồi nhất định có thể đột phá.”
Lý Vân Tiêu suy nghĩ, nhân tiện nói:
– Tốt, ngươi lưu ở bên ngoài, mọi người chúng ta cẩn thận một ít. Người ở đây không dễ chọc, nhưng chúng ta cũng dễ chọc sao? Về phần Bàng Vân này, mọi người thấy nên xử trí thế nào?
Sắc mặt Bàng Vân đại biến, vội hỏi:
– Tự nhiên là buông tha ta, chúng ta không oán không cừu, chỉ là một hồi hiểu lầm.”
Lý Vân Tiêu lạnh lùng nhìn qua hắn, mỉa mai nói:
– Hiểu lầm cũng có người chết, hơn nữa hiểu lầm như ngươi rất dễ dàng chết người.
Bàng Vân ăn cả kinh, vạn phần đề phòng, phẫn âm thanh nói:
– Bổn tọa năm đó cũng là nhân vật phong vân một cõi, sao lại, há có thể mặc cho các ngươi xâm lược, cùng lắm là liều ngươi sống ta chết, ta cũng không tin liều chết chiến một trận còn không thể kéo thêm vài đệm lưng.
Mắt hắn bắn ra hung quang, sắc mặt thập phần đáng ghét, là ánh mắt của kẻ giết người lão luyện.
Cố Thanh Thanh biết rõ hắn cậy mạnh, nhưng vẫn nói:
– Thả hắn đi, không cần phải lãng phí thời gian tại đây. Nếu chiến đấu chấn động quá lớn, sợ rằng sẽ dẫn lão quái vật từ nơi khác tiến tới đây.
– Đúng đúng, vị cô nương này nói đúng.
Bàng Vân lập tức nói:
– Chỉ cần chư vị buông tha ta, ta sẽ cung cấp tọa độ không gian cho các ngươi, dùng thực lực các ngươi có lẽ có thể lấy được vật ấy cũng không chừng.
– Cái gì đó?
Cố Thanh Thanh nổi hứng tò mò.
Bàng Vân cười hắc hắc, nói:
– Vĩnh sinh chi giới chính là thiên phượng lông vũ biến thành, vậy các ngươi có biết thiên phượng có bao nhiêu lông vũ hay không, cái nào trân quý nhất?
Cố Thanh Thanh tức giận mắng:
– Dùng thường thức này hỏi chúng ta, ngươi không ngại sao? Thiên phượng có hai cánh và phần đuôi có chín lông vũ, trong chín lông vũ này chỉ có ba chủ vĩ linh là trân quý nhất, nó ngưng tụ một nửa lực lượng của thiên phượng. Nghe đồn vĩnh sinh chi giới này là một chủ vĩ linh biến thành.
Trong mắt Bàng Vân có tinh mang lóe lên, nói:
– Đúng vậy! Vậy ngươi cũng biết, năm đó thiên phượng vẫn lạc, ba chủ vĩ linh đi nơi nào không?
Sắc mặt Cố Thanh Thanh đại biến, ngay cả Mục Tinh cũng động dung, bí mật bực này bọn họ thật sự không biết.