Lý Vân Tiêu cau mày nhìn, xem bộ dáng nghèo rớt mồng tơi.
Một Ma Quân lật tới lật lui túi trữ vật, đứng ngây tại chỗ.
Đan là người đầu tiên gom đủ bảy ngàn hai trăm khối cực phẩm ma nguyên thạch, nhìn Ma Quân kia sững sờ thì hỏi:
- Tùy, sao vậy?
Ma Quân tên Tùy đỏ mặt ấp úng nói:
- Đan đại nhân, ta có thể dùng thứ khác dổi không?
Lý Vân Tiêu choáng váng, đường đường là Ma Quân mà không có mấy ngàn ma nguyên thạch, trường hợp một đồng tiền làm khó anh hùng hảo hán ở đâu cũng có.
Giờ Lý Vân Tiêu mới biết Nguyệt cho hắn một vạn phương cực phẩm ma nguyên thạch là quý giá biết bao.
Đan nhíu mày nói:
- Đổi thì được rồ, nhưng ngươi có thứ gì đáng giá cao như vậy? Và phải có người chịu thu mới được.
Ma Quân khác lên tiếng:
- Tùy, chẳng lẽ ngươi không có tiền mà muốn kiếm lợi? Nếu không lấy ra ma nguyên thạch đồng giá được thì truyền tống trận này không liên quan gì Tùy bộ của ngươi, mỗi lần muốn sử dụng phải giao ma nguyên thạch cho chúng ta.
Tủy vừa tức vừa thẹn, hừ nói:
- Dĩ nhêin ta có báu vật, vốn định tìm kẻ biết hàng trong đại hội giao lưu vật tư bán ra nó, nhưng đi dạo mấy ngày tạm thời không trông thấy người đó, đành đợi hội giao lưu ngầm nhỏ mấy ngày cuối cùng. Mấy vị đại nhân nếu yên tâm thì có thể ứng ra giúp ta.
- Ứng cho ngươi?
Sáu Ma Quân khác biến sắc mặt, lắc đầu nguầy nguậy, có người quay đầu đi làm bộ như không nghe thấy.
Đan lời nói thấm thía:
- Tùy đại nhân có biết cách tốt nhất cắt đứt quan hệ với một người là gì không?
Tùy ngạc nhiên, nhíu mày hỏi:
- Là gì?
Đan đáp:
- Là mượn tiền của người.
Tùy:
- . . .
Lý Vân Tiêu không biết nên nói cái gì, thấy Ma giới tràn đầy ma khí khắp nơi nên chắc tài nguyên phong phú, giờ xem ra nó cũng rất thiếu thốn.
Lý Vân Tiêu thầm ghi nhớ những gì đã thấy, tương lai đây sẽ là tư liệu trực tiếp cho Thiên Vũ giới hiểu biết Ma giới.
Mặt Tùy đỏ bừng xấu hổ nói:
- Không phải mượn, là các vị ứng ra trước giúp ta!
Đan xua tay nói:
- Tùy đại nhân đi bán báu vật của mình trước đí, chờ khi nào có tiền ròi chúng ta bàn lại, hoặc nhìn xem Nguyệt đại nhân có chịu cho ngươi nợ không.
Nguyệt nói ngay:
- Không thể nào!
- Ha ha ha!
Sáu Ma Quân khác hùa nhau trào phúng. Tùy quê quá hóa giận, mặt tím ngắt.
Lý Vân Tiêu thấy Tùy tội nghiệp cười hỏi:
- Ngươi có báu vật gì hãy lấy ra xem một chút, nếu thật sự tốt thì ta sẽ thu.
Lý Vân Tiêu muốn hiểu biết Ma giới toàn diện nên rất muốn xem những Ma Quân gọi là báu vật.
Tủy tức giận hừ nói:
- Nếu là kẻ không biết hàng thì chẳng phải là khiến ta buồn cười?
Lý Vân Tiêu cười nói:
- Cứ luôn nhấn mạnh ‘người bết hàng’, xem ra ngươi đã đụng phải nhiều vách tường.
Tùy xấu hổ và tức giận nói:
- Đương nhiên là những người này có mắt không tròng!
Đan cười lạnh nói:
- Nói vậy cái ngươi gọi là chí bảo là thứ không thể bán ra?
Tùy tức giận siết chặt hai tay, trán nổi gân xanh. Tùy kiềm nén cơn giận, phất tay áo xoay người định đi.
Lý Vân Tiêu la lên:
- Ngươi thật sự không định cho ta xem sao? Những người trên đại hội giao lưu vật tư sẽ biết hàng hơn ta và Nguyệt đại nhân?
Tùy sửng sốt, gã tỉnh táo lạ, xoay người cắn răng nói:
- Được rồi, vậy ta sẽ cho các ngươi xem, để coi các ngươi có biết hàng không!
Chiếc nhẫn trên ngón tay Tùy kêu vù vù, một luồng ánh sáng vàng bắn ra hóa thành con thuyền nhỏ vàng rực rỡ trước mặt các ma.
Thuyền nhỏ cỡ một thước bảy tấc lơ lửng trên cao, tỏa ánh sáng lấp lánh.
Thân thuyền điêu khắc tỉ mỉ, quỷ phủ thần công, các loại chi tiết đầy đủ, phẩm tướng khá là hoa quý.
Khiến người ngạc nhiên là thuyền nhỏ phát ra khí thế, dù nó nhỏ nhưng có uy thế rộng lớn vô biên, không gió nhưng trông như tùy thời giương buồm khởi hàng.
Tim Lý Vân Tiêu suýt rớt khỏi lồng ngực.
Lý Vân Tiêu muốn rớt tròng mắt, trợn to như hai quả trứng muối. Lý Vân Tiêu không hề xa lạ thuyền nhỏ này, là Nặc Á chi chu của Diệp Nam Thiên!
Lý Vân Tiêu nuốt nước bọt khan:
- Ực ực!
Lý Vân Tiêu cố gắng kiềm chế cảm xúc dao động, trong phút chốc trăm ngàn suy nghĩ nổi lên trong đầu, các nghi vấn không ngừng hiện ra trong óc.
Chẳng lẽ Diệp Nam Thiên chết rồi?
Suy đoán đó làm lòng Lý Vân Tiêu nặng nề, những gì hắn đã thấy thì suy đoán này khả năng rất cao.
Vì đây là huyền khí bản mệnh của Diệp Nam Thiên, nêu không thân chết đạo tiêu thì tuyệt đối sẽ không làm mất.
Tiểu Hồng nheo mắt, nàng đoán được điều gì, mắt liếc Lý Vân Tiêu.
Tiểu Hồng kéo tay áo Lý Vân Tiêu:
- Vân Tiêu Ca ca, có sao không?
Nguyệt dời mắt khỏi Nặc Á chi chu, nàng phát hiện Lý Vân Tiêu khác lạ, thân thiết hỏi:
- Lý đại nhân, làm sao vậy?
Lý Vân Tiêu nhẹ lắc đầu ra hiệu mình không sao, nhưng khuôn mặt tái nhợt không thoát khỏi ánh mắt mọi người.
Các ma chỉ thầm thấy lạ chứ không suy nghĩ nhiều, ánh mắt chủ yếu tập trung vào Nặc Á chi chu, đánh giá kỹ càng.
Đan nhìn chăm chú Nặc Á chi chu một lúc rồi khen:
- Huyền khí thật tinh tế, có vẻ đúng là thứ ghê gớm.
Tùy đắc ý cười nói:
- Thế nào, ta không hề lừa các vị.
Nguyệt là thuật luyện sư, nàng quan sát còn cao hơn đám người Đan, huống chi nàng luôn tham ngộ ba chí bảo Mục Trần để lại, lòng vô cùng kinh thán.
Cấu tạo và xếp hàng quy tắc của huyền khí này dường như mạnh còn hơn ba món chí bảo Mục Trần để lại.
Lý Vân Tiêu ổn định tinh thần, hỏi:
- Ngươi lấy thứ đó ở đâu ra?
Biểu tình của Lý Vân Tiêu đã bình tĩnh lại nhưng đôi mắt hỗn tạp không thấy rõd con ngươi, đáy mắt gợn sóng không ngừng ngưng tụ sát khí cố kiềm nén.
Tùy không phát hiện sắc mặt thật của Lý Vân Tiêu, chỉ cảm thấy người này hơi quái dị.
Tùy cười khẩy nói:
- Liên quan gì ngươi? Thứ này rốt cuộc có tốt hay không chắc các vị đã có đáp án chính xác, không biết ai chịu mua?
Một Ma Quân suy nghĩ kỹ càng, lên tiếng:
- Thứ đó chắc là huyền khí mẫu công kích? Vật quý giá như thế đổi ai đều sẽ giữ cho mình dùng, sao có thể dễ dàng cầm đi bán? Trừ phi khó thể luyện hóa, vậy có thể cho ta xem cự ly gần không?
Ma Quân nói xong chộp hướng Nặc Á chi chu, đoàn ma khí tràn ra từ năm ngón tay của gã quấn quanh Nặc Á chi chu.
Tuy biến sắc mặt, khẽ quát vỗ chưởng đập vào Nặc Á chi chu, đánh tan ma khí của Ma Quân.
Tùy phất tay áo cất đi Nặc Á chi chu,. Hừ lạnh một tiếng:
- Không mua thì đừng đụng lung tung.
Ma Quân tức giận nói:
- Sao ngươi biết ta không mua? Thậm chí không thấy rõ chi tiết thì làm sao mua?
Tủy lạnh lùng nói:
- Xin lỗi, chỉ có thể xem đến mức này, ta thấy ngươi không iống người mua nổi.
Ma Quân mắng:
- Ngươi . . . Ngươi vốn không muốn bán!
Ma Quân phất tay áo quay lưng đi.
Đan xoe tròn mắt, cười hỏi:
- Tùy đại nhân làm vậy là không đúng, thứ này chắc giá không thấp? Sao lại không cho người ta thấy rõ?
Tủy lạnh lùng nói:
- Không phải ta không chịu cho các ngươi thấy rõ, hắn như vậy không giống như muốn mua. Muốn xem kỹ có thể, đưa tiền thế chấp năm ngàn phương cực phẩm ma nguyên thạch trước, không thì xem hỏng ta tìm ai đèn?