Vẻ mặt Lý Vân Tiêu do dự, hắn ngần ngừ vì chuyện Mộng Vũ, Mộng Bạch, không biết có trùng hợp ẩn bên trong Toái Vân Thiên Xuyên không.
Mặt Bí Đình Phong lạnh băng chỉ vào Chiêm Thần, bộ dạng sai khiến, cao cao tại thượng:
- Lời Chiêm Thần tiên sinh nói khiến người khó chịu, nếu vậy thì ta từng là Chấp Chính Ti buộc phải ngăn cản Chiêm Thần tiên sinh lại!
Chiêm Thần nhìn Lý Vân Tiêu, sốt ruột nói:
- Còn lo lắng gì nữa? Ba người chúng ta hợp sức lập tức bắt hắn lại rồi xé rách Toái Vân Thiên Xuyên, cưỡng ép vào Địa giới!
Lý Vân Tiêu ngẫm nghĩ, có quyết định:
- Ta không hứng thú chuyện giữa các ngươi, còn Địa giới và Hoàng Tuyền Minh Hỏa thì ta định tự mình đi xuống xem.
Lý Vân Tiêu chỉ hồ nước, bay người lặn xuống, phá vỡ mặt hồ lặn xuống dưới.
Bàn Nghị theo sau ngay, hai người rất nhanh biến mất trên mặt hồ mắt thường trông thấy.
Chiêm Thần, Bí Đình Phong ngẩn ngơ.
Bùm bùm!
Hai người liên tiếp nhảy vào trong hồ, đuổi theo.
Dưới mặt hồ thần thức bị ức chế dữ dội, Lý Vân Tiêu chỉ có thể thăm dò phạm vi trăm trượng, không xa bằng mắt thường trông thấy. Đây còn là vì Lý Vân Tiêu có Nguyệt Đồng, vũ giả bình thường chỉ nhìn được phạm vi mấy chục trợng.
Hồ nước trừ kịch độc ra không có gì khác lạ. Lý Vân Tiêu nhanh chóng lặn xuống, rất nhanh cảm nhận hai người đuổi theo phía sau. Lý Vân Tiêu phớt lờ bọn họ, bơi tới trước không mục đích.
Lý Vân Tiêu giật mình thầm nghĩ:
- Loại cảm giác này rất giống với Hà Khúc Thông U, hay hai con sông này là cùng một cái?
Lúc quan sát trên mặt hồ có năm dòng chảy tụ lại, có thể thấy dòng chính rất dài, loại suy đoán này rất có thể.
Hơn nữa dưới tấm bia viết Hà Khúc Thông U trấn áp lực lượng cực kỳ khủng bố, bây giờ Lý Vân Tiêu ngẫm lại còn run sợ, chẳng lẽ là lực lượng Địa giới?
Các loại suy nghĩ đan xen trong đầu, Lý Vân Tiêu hận không thể lập tức đi mai gia, lại đến con sông kia.
Đột nhiên trong vực nước u ám đằng trước tỏa ra ánh sáng yếu ớt.
Ánh sáng như ngọn đèn leo lét qua khung cửa sổ, mờ tối mà u minh. Con ngươi Lý Vân Tiêu co rút bơi theo luồng sang.s
Đến gần hơn, ánh sáng từ một vòng tròn biến to cỡ bánh xe. Lý Vân Tiêu thế mới phát hiện ánh sáng dường như là các loại tinh thể nhỏ tụ hợp lại với nhau.
Chợt con ngươi Lý Vân Tiêu nở to, các tinh thể phát ra tiếng nho nhỏ, tuy không nghe được nhưng có cảm ứng rất mạnh.
Quả nhiên bánh xe bỗng biến to mấy vòng, tất cả tinh thể như tự biến sáng lên, không ngừng tự sáng lên, khuếch tán ra ngoài nhẹ nhàng như mưa hoa.
- A!
Lý Vân Tiêu xoe tròn mắt như chuông đồng. Những tinh thể tán đi lộ ra một người bên trong, váy dài phấp phới, mái tóc như tơ, là một băng mỹ nhân.
Lý Vân Tiêu kinh kêu:
- Mộng Vũ!
Lý Vân Tiêu bỗng nhiên hóa thành lôi quang bơi nhanh trong nước, thoáng chốc đến bên cạnh nàng.
Bàn Nghị nhíu mày đi theo.
Hai người mới dừng lại thì Mộng Vũ mở mắt ra, mắt sáng như sao không dính bụi trần.
Lý Vân Tiêu lại kêu lên:
- Mộng Vũ!
Người trước mắt bộ dáng giống với trong học viện Già Lam trong trí nhớ.
Lúc trước là nụ hoa chưa nở giờ hơi mở ra, đào phun đan hà, lê hoa như tuyết.
Khuôn mặt thanh tú của Mộng Vũ cau mày liễu, hai tay kết ấn trước mặt vỗ tới.
Lòng Lý Vân Tiêu chùng xuống, hắn hiểu ngay Mộng Vũ giống như Mộng Bạch, bị Vi Thanh thi thuật không hề nhớ hắn.
Ấn ký kia không mạnh nhưng lúc đánh ra thì ánh sáng không ngừng phản chiếu như có đóa hoa kỳ lạ nở rộ trong lòng bàn tay.
Lý Vân Tiêu nhớ lời Tần Xuyên nói, và những đốm sáng vừa rồi thấy, lòng thầm cảnh giác.
Tay phải Lý Vân Tiêu vạch vòng tròn trước mặt kết ra một vòng sáng.
Vòng sáng như vòng khói to ra, hồ nước bị áp lực phát ra tiếng rền rĩ chảy hướng huyễn quang.
- Cái gì?!
Lý Vân Tiêu giật nảy mình, phát hiện vầng sáng của mình bị huyễn quang đông lại, bùm một tiếng tan biến. Huyễn quang lại chiếu tới.
- Thú vị.
Lý Vân Tiêu kinh ngạc giây lát sau liền lấy lại bình tĩnh, khóe môi cong lên nụ cười. Lý Vân Tiêu vươn tay chộp, Giới Thần Bi lập tức bay đi, tỏa ra lực lượng thế giới như bánh xe ầm ầm vọt lên bắn vào trong huyễn quang.Tuy huyễn quang kỳ dị nhưng Lý Vân Tiêu không tin có thể tinh hóa Giới Thần Bi, nếu không Giới Thần Bi làm sao là thiên thánh khí?
Giới Thần Bi chui vào huyễn quang, bề mặt kêu răng rắc không ngừng kết một lớp tinh bích, lực lượng thế giới hoàn toàn bị ức chế biến mất.
- Cái này . . .
Giờ Lý Vân Tiêu mới hết hồn, lùi lại ba bước.
Tay phải Lý Vân Tiêu đánh ra Kiếm Thương Trảm Hồng, bảy Băng Sát Tâm Diễm lần lượt hiện ra, nở như đóa sen.
Tay trái bay lên một đoàn sáng, là Tân Quý Ly diễm quang biến thành quả cầu lửa bay qua.
Trán Lý Vân Tiêu mơra một con mắt, ánh sáng tím lấp lóe bên trong rồi xé gió bay ra.
Giới Thần Bi đã bị tinh hóa, Lý Vân Tiêu hoảng hốt hầu như thi triển tất cả thủ đoạn ra.
Bùm!
Băng Sát Tâm Diễm, Tân Quý Ly diễm quang xông vào huyễn quang liền nổ tung, tạc hồ nước ra một cái vòng xoáy lớn cuốn ba người vào trong.
Huyễn quang quái dị biến mất trong vụ nổ, ba người tuy bị cuốn vào vòng xoáy liên tục xoay vòng nhưng không hoảng loạn, bình tĩnh đứng trong vòng xoáy, lượn vòng theo lực lượng xoay tròn.
Nhưng mắt Lý Vân Tiêu luôn nhìn Mộng Vũ, hai người ở trong vòng xoáy càng lúc càng xa, mắt không rời nhau.
Thật lâu sau Mộng Vũ mở miệng hỏi:
- Ngươi là ai?
Đôi mắt Mộng Vũ bình tĩnh như nước, chỉ có mắt nhìn ánh sáng tím trên trán Lý Vân Tiêu mới có sóng gợn nổi lên.
Lý Vân Tiêu ngẫm nghĩ, nói:
- Lý Vân Tiêu.
Mộng Vũ lặp lại một lần:
- Lý Vân Tiêu?
Mộng Vũ nhẹ gật đầu nói:
- Ta nhớ kỹ.
Mộng Vũ từ từ thụt lùi như hạt màu xanh thẩm nhào dần trước mắt hai người.
Lý Vân Tiêu không đuổi theo, hắn bình tĩnh nhìn Mộng Vũ rời đi.
Bàn Nghị hỏi:
- Ngươi quen nàng?
Lý Vân Tiêu gật đầu:
- Ừm!
Bàn Nghị lại hỏi:
- Nàng không biết ngươi?
Lý Vân Tiêu cười khổ một tiếng, lắc đầu nói:
- Trước kia có quen.
Bàn Nghị nói:
- Ta hiểu rồi, nàng đã quên ngươi. Tại sao không đuổi theo, khiến nàng nhớ lại?
Lý Vân Tiêu nói:
- Nàng trúng thuật của người khác, bắt nàng lại cũng không phục hồi được. Nhưng ngươi cũng thấy huyễn quang vừa rồi, hầu như có thể kết tinh vạn vật, rất khủng bố. Đây là lực lượng gì?
Lý Vân Tiêu vung tay lên, trong vòng xoáy ra một luồng sáng trắng rơi vào tay hắn, là Giới Thần Bi kết một tầng tinh bích.
Tinh bích dính trên tay hơi lạnh, thần thức của Lý Vân Tiêu quét qua, nó cực kỳ cứng rắn nhưng dễ vỡ, bóp mạnh là nát thành bột, ngoài ra không có gì khác lạ.
- Vừa rồi có chuyện gì?
- Chuyện gì xảy ra?
Bí Đình Phong, Chiêm Thần bơi lại, thần thức bị đáy hồ ức chế quá dữ, hai người cảm nhận dao động khác lạ thì vội vàng lại đây nhưng vẫn muộn một bước, Mộng Vũ đã đi từ lâu.
Lý Vân Tiêu cất đi Giới Thần Bi, nói:
- Không có gì.
- Không có gì sao?
Bí Đình Phong nhìn bốn phía:
- Nếu không có gì thì ngươi tự cuốn vòng xoáy chơi?