Chương 1320: Diệt Viên. (2)
Một kích của Viên Hầu vậy mà phá vỡ thương uy của La Thanh Vân, thân thể La Thanh Vân đỉnh phá uy áp như Long uy kia, gào thét phóng tới La Thanh Vân.
Cái gì? Không ngờ cường hãn như thế?
Trong mắt La Thanh Vân cũng lồi ra, nắm chặt trường thương, bắt đầu thi triển ra Chân Long pháp thân, từng khối lân phiến hiện ra bên ngoài làn da, toàn bộ quá trình Long hóa lập tức hoàn thành, tay phải hắn dơ lên trường thương, hét lớn một tiếng, một đạo Long uy từ miệng trong chấn ra, thương thế tùy theo mà xuống, đánh tới.
“Rống”
Viên Hầu ở trong Long uy kia run rẩy thoáng một phát, dữ tợn nghiêm mặt, cắn chặt răng lại đánh ra một quyền.
“Ầm ầm”
Hai người dốc sức liều mạng lần nữa va chạm, cả hai đều bay ngược ra ngoài.
Viên Hầu tựa hồ đã chết lặng với cảm giác đau đớn, gào thét lớn lại vọt lên, ngàn vạn loạn quyền vung vẩy trên không trung, chỉ biết dốc sức liều mạng đánh loạn, rừng rậm một mảnh bừa bộn.
La Thanh Vân xanh mặt, một thân đã hóa thành Chân Long pháp thân, như bán yêu, không ngừng chống lấy công kích như phát điên kia.
Hai người đều là võ giả kiểu cương mãnh, chiến bắt thảm thiết dị thường, mỗi một chiêu đều đánh khiến thân thể rung động lắc lư, huyết mạch quay cuồng.
“Hống hống hống”
Viên Hầu càng đánh càng mất đi lý trí, càng ngày càng nổi điên, hơn nữa lực lượng cũng theo đó được tăng cường, một quyền đánh xuống, chấn cho La Thanh Vân vẫn một mực đau khổ chèo chống phải hộc máu tươi, bay ngược xa vài trăm thước, mới tán đi cự lực.
Chuyện gì xảy ra? Một quyền này… , chẳng lẽ lại một chuỗi gien phóng thích ra sao?
La Thanh Vân nghĩ tới loại khả năng này, trên mặt giật mình một mảnh trắng bệch, hoảng sợ nhìn qua Viên Hầu đang lâm không bay tới, chỉ thấy hai cái tơ máu đỏ tươi trước ngực Viên Hầu giống như kinh mạch vậy, cực kỳ khiến người chú mục.
Sau sợ hãi ngắn ngủi, một cổ nhiệt huyết cắn xé nhau xông lên đầu, hắn hét lớn một tiếng, lập tức bạo phát ra khí tức toàn thân, đạo đạo Long khí phóng lên trời.
Hoang Thần Minh Nguyệt thương dưới Long khí kích động cũng phát ra khí uẩn chi lực cường đại, chiếu rọi lẫn nhau, lực lượng đan vào cùng một chỗ, trực chỉ đại hầu tử trước mắt.
Viên Hầu sửng sốt một chút, tựa hồ đã nhận ra bất thường, nhưng dã tính thị sát khát máu kia vẫn khiến nó vọt xuống dưới, trong miệng liên tục gào rú, tựa hồ muốn thông qua thanh âm để gạt đi sợ hãi trong lòng vậy.
Thần sắc La Thanh Vân trở nên bình tĩnh, ngưng giọng nói:
Nếu ngươi đã mở ra chuỗi gien thứ hai, vậy thì không có khả năng khôi phục thần trí nữa rồi. Không bằng để ta nghiên cứu bí mật hai chuỗi gien này, thế thì cũng coi như chết có ý nghĩa rồi.
Hắn nắm lấy trường thương trong tay, nhắc tới mà lên, cả người xông lên trời, trường thương cùng thân thể hợp hai làm một, làm một kích cuối cùng.
Tử, liền tiêu tán đại địa, trở về cát bụi. Sinh, liền đạt được phá phong chi pháp, mở ra huyết mạch bản thân.
La Thanh Vân đôi mắt bình tĩnh như hồ nước, lại cho người một loại cảm giác như giam hãm Thiên Địa, toàn bộ không gian dưới khí tức này đều như thủy tinh, thỉnh thoảng phát ra thanh âm nứt vỡ.
Long Khiếu Cửu Thiên, Khuyết Nguyệt Nan Viên
Một thương lâm không đâm ra, toàn bộ Thiên Địa hóa thành một mảnh màu đen, chỉ còn lại thương mang và Viên Hầu kia hung hăng va chạm vào nhau trên không.
Hoang Thần Minh Nguyệt thương ngay khi phá phong, một cổ Thái Cổ chi ý khó có thể địch nổi từ trong thương truyền ra, tựa hồ thần minh ngủ say đã lâu vào thời khắc này chợt tỉnh lại, La Thanh Vân sau khi ngốc trệ ngắn ngủi, phảng phất nghe được một tiếng hít thở như ảo giác.
“Oanh”
Hai đạo lực lượng bá đạo cực hạn trùng kích cùng một chỗ, trường thương thế như chẻ tre, trực tiếp chém nát thân thể Viên Hầu, một mảnh huyết vụ xuất hiện ở trước mặt La Thanh Vân.
Thắng? Ha ha, ta không chết.
Cái con khỉ này tựa hồ cũng không cường đại như trong tưởng tượng, La Thanh Vân sau cuồng hỉ cũng bất chấp vui sướng, lúc này trong thân thể nổ bung của Viên Hầu bắt đầu hiện ra từng đạo hào quang trận pháp hình tròn, đúng là phong ấn chi trận hai chuỗi gien, giờ phút này cũng hiện ra trạng thái mở ra
Trong trận pháp phong ấn màu lam nhạt kia là hai kinh mạch màu đỏ như máu, cũng bắt đầu dần dần biến mất tán loạn, tan vỡ từng chút một, hóa thành huyết quang nhàn nhạt tiêu tán.
Hai mắt La Thanh Vân có chút ngưng, phi tốc ghi chép đồ án trận pháp kia trong đầu.
Tất cả đèu lập tức phát sinh ngay khi thân thể Viên Hầu tan vỡ, hắn nhẹ nhàng khép hai mắt lại, rơi vào trầm tư.
Huyết dịch đầy trời và các loại thịt nát nhao nhao rơi xuống, rơi vào trên người, trên mặt hắn, nhiệt độ huyết dịch vậy mà ăn mòn trường báo hắn ra nguyên một đám lỗ nhỏ.
La Thanh Vân mở mắt ra, tự giễu nói:
Hôm nay gặp văn lâm, có lẽ chính là Thanh Vân ngày sau.
Hắn thu hồi trường thương, quay người liền đi nhanh chóng rời đi, chỉ để lại một mảnh bừa bộn đầy đất.
Trong thành Hồng Nguyệt, sau quần anh tụ hội, toàn bộ trong thành đều truyền bá lấy chuyện giữa Trữ Khả Nguyệt và Đông Môn Viễn, cực kỳ xôn xao.
Cắt, Trữ Khả Nguyệt là Huấn Thú Sư, điều khiển yêu điểu bồ câu chiến đấu, cũng hay cho ngươi nghĩ ra được.
Tuy rằng ta không tận mắt thấy, nhưng đây là đồng môn sư tỷ của nữ thủ trưởng của nhạc phụ của nhi tử của hàng xóm của biểu cửu của tam cô mẫu ta tận mắt nhìn thấy, sao có thể gạt ta được chứ
Hừ, nói thật cho ngươi biết a, chất nữ của dượng của thất cửu của nhị thúc ta chính là một vị nha hoa của chủ mẫu Khương gia thành Hồng Nguyệt, chính miệng nàng truyền tới, nói Trữ Khả Nguyệt kia là thân có huyết mạch bồ câu, trong chiến đấu biến thành một đầu bồ câu mập mạp, lúc này mới đánh bại Đông Môn Viễn, ngươi phải biết rằng, tồn tại đồng cấp, yêu thú lợi hại hơn nhân loại không chỉ một chút a!
Ân, phỏng đoán này có đạo lý, nhưng lại không phải chân tướng. Chân tướng chính là Trữ Khả Nguyệt vốn chính là Yêu tộc, một mực bị thành Hồng Nguyệt bí mật nuôi nhốt, việc này cũng chỉ là tiểu thí ngưu đao thôi. Aizz, đừng hỏi vì sao ta biết rõ, ta sẽ không nói cho các ngươi biết đâu, tên nuôi nhốt Trữ Khả Nguyệt kia vừa hay chính là người chơi với ta lúc bé a!
Toàn bộ thành Hồng Nguyệt đều đang bàn luận trận chiến ấy, nói chuyện say sưa, ai cũng thoải mái. Còn có Nguyệt Quỹ biến hồng, cũng trở thành đề tài khoát lác đứng đầu, tỏ rõ lấy thành Hồng Nguyệt mấy tháng này sẽ không được bình yên.
Giờ phút này trong phủ đệ Nguyễn gia, cây cối xanh rờn, kỳ hoa le lói, vùng thanh lưu, dưới hoa và cây cảnh khúc chiết là một cây cầu bắc ngang mặt nước, đi thông đến lương đình.
Trong đình một trương đài án bát giác, Nguyễn Tử Mậu dâng hương đánh đàn, tiếng đàn boong boong vang vọng.
Nguyễn Nguyên Tư hỏi:
Ngày mai là thi đấu lôi đài rồi, ngươi có mấy phần nắm chắc?
Nguyễn Tử Mậu khí định thần nhàn, thương thế trên người đã tốt lại, hơn nữa tu vị tựa hồ ẩn ẩn càng tiến một bước, nói:
Mười phần