Mười người kia mặt xám như tro tàn, trong mắt tràn đầy oán độc.
Lý Dật lạnh giọng nói:
– Như thế nào, các ngươi có ý kiến? Các ngươi thực lực yếu, tham gia Bá Nghiệp Minh chẳng lẽ chỉ muốn được lợi chứ không chịu gánh vác nghĩa vụ? Hiện tại là phút phi thường, ai không nghe lệnh sẽ chết!
Mười người chết tâm, cắn răng lao vào lỗ thủng.
Đi điều tra có lẽ còn đường sống, cãi lệnh thì chỉ có một con đường.
Nên sau khi suy tư, người không ngu đều sẽ chọn đi điều tra.
Mười người bay vào lỗ hổng như mười hạt cát rơi xuống biển cả không chút gợn sóng.
Người Bá Nghiệp Minh chờ rất lâu, ma khí tiếp tục như nước biển bàn trút xuống, kết giới sắp đến cực hạn chịu đựng nhưng không thấy người về.
Lý Dật không kịp đợi, lo âu nôn nóng, lại tùy tay chọn mười người giục tiến lên.
Mười người kia sắc mặt như cha mẹ chết, oán giận bay vào.
Lần này không đợi lâu rốt cuộc có phản ứng, hơn mười người bay xuống từ lỗ hổng, có vài người nhóm đầu tiên, dường như vài người chết.
Lý Dật mừng rỡ, lớn tiếng hỏi:
– Bên trong như thế nào?
Lý Vân Tiêu giật này mình cùng Linh Mục Địch liếc mắt nhìn nhau, tràn đầy lo lắng.
Mười mấy vũ giả bay xuống đã bị Ma tộc nhập xác, không biết là đẳng cấp nào. Điều đáng mừng duy nhất là thực lực của mười mấy người này vốn không mạnh, sau khi bị bám xác thì lực lượng ma vật cũng có hạn.
Dù vậy cũng đủ cho người Bá Nghiệp Minh gặp khó khăn.
Người đi đầu lộ vẻ mặt dữ tợn cuồng cười lao xuống:
– Ha, ngươi hỏi ta bên trong như thế nào? Đồ ngu đáng chết, bản thân đi lên lại phái chúng ta đi chịu chết? Ha ha, ai biết chúng ta lại được cơ duyên lớn, giờ đến lấy mạng của ngươi đây!
Người đi đầu mặt vặn vẹo rống to, giơ nắm đấm đánh xuống.
Cùng lúc đó, mười mấy người lao tới đáp xuống quanh Lý Dật, cùng công kích.
ma khí cuồn cuộn ngập trời, lực lượng cường đại trực tiếp ngưng tụ thành kết giới nhốt Lý Dật vào trong.
– Chết tiệt!
Lý Dật kinh hoàng vội tấn công, yêu khí cường đại từ trong người bắn ra.
Một tay Lý Dật kết ấn một tay co thành nắm dấm đánh trăm cú vào bốn phương tám hướng, đập vào những ma quang.
Yêu khí ngưng tụ thành bình chướng quanh người Lý Dật, đỡ hết đòn công kích từ mười mấy người hợp sức.
Lý Vân Tiêu ở giữa hư không kinh ngạc kêu lên:
– Ủa?
Diệu Pháp Linh Mục của Lý Vân Tiêu nhìn thấu mỗi thay đổi, động tác của Lý Dật như trong người gã ngủ đông một đại yêu viễn cổ. Yêu lực khủng bố chảy ra từ mỗi lỗ chân lông hình thành một bộ tuần hoàn.
Không chỉ là hơi thở, làn da cũng có thay đổi kinh người. Các hạt châu trắng nhỏ xíu ngưng tụ trong lỗ chân lông liên kết nhau thành cái vỏ cứng trong suốt trên người Lý Dật, chặn lại hết kình khí và ma lực.
Lý Vân Tiêu thầm nghi ngờ:
– Yêu hóa sao?
Khuôn mặt Lý Dật không thay đổi nhiều nhưng chút biến dổi mang đến dị tượng kinh người, hơn xa hiệu quả yêu hóa bình thường.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Mười mấy người vây công Lý Dật chỉ trong chớp mắt, kình khí cuồng bạo nổ lốp bốp.
Kết giới yêu khí quanh thân Lý Dật bị phá nát, bảy, tám nắm tay đập vào người gã, có cú đấm trúng ngay sống mũi dẹp mặt.
Rầm!
Lý Dật gặp trọng kích, thân hình run rẩy bay ra ngoài, kéo vệt máu dài trên bầu trời.
Con ngươi Lý Vân Tiêu co rút, mắt lóe tia sáng giật mình.
Lý Vân Tiêu thấy rõ ràng những hạt châu nhỏ ngưng tụ thành mảng mỏng, mấy vũ giả ma hóa công kích chúng nó vỡ ra thành ức viên nhưng chuyển dời lực lượng công kích vào mỗi hạt châu cùng nhau đối kháng.
Vậy thì có thể bảo vệ thân thể ở mức độ cao nhất, chiến giáp hạt khó bị hư hao.
Càng khó tin là ức vạn hạt nhỏ vỡ ra bcó tách khỏi lớp da Lý Dật, lỗ chân lông phun ra hạt mới sửa chiến giáp lại.
Hạt rất nhỏ, khi rơi xuống phát tán trên không trung, mắt người thường khó thể phát hiện, nằm mơ cũng không nghĩ ra trong khoảnh khắc ngắn ngủi xảy ra chuyện thần kỳ đếnđthế.
Vệt máu trên không trung do Lý Dật ăn đấm ngay mặt phun ra từ miệng mũi, bề ngoài chật vật nhưng gã không bị thương thật sự.
Tâm tình Lý Vân Tiêu chỉ có thể miêu tả bàng hai chữ ‘giật mình’.trên người Lý Dật xảy ra biến đổi làm Lý Vân Tiêu khó thể tưởng tượng, hoặc gã được cơ duyên siêu lớn nào đó, nếu không tuyệt đối chẳng thể mạnh đến thay da đổi thịt.
Một góc trong thành Hồng Nguyệt, Tiểu Thanh bình tĩnh nhìn trên trời, không nói một lời.
Bên cạnh Tiểu Thanh là Thương và Lê. Hai người biến thành hình dạng nhân loại, không còn chút yêu khí.
Tiểu Thanh lạnh nhạt nói:
– Quả nhiên là lực lượng của yêu tổ.
Mặt Tiểu Thanh không biểu tình nhưng nghe kỹ giọng nói rõ là chất chứa run rẩy.
Thương mỉm cười, đôi mắt trong suốt sáng rực:
– Hiệu quả tốt hơn ta tưởng tượng. Hắn có thể chuyển hoa yêu lực bên ngoài thành lực lượng mẫu thể, rất kinh người. Nếu đủ lực lượng có lẽ hắn có thể tiến hóa đến mức độ rất gần với mẫu thể.
Lê nói:
– Về mặt lý luận không sai nhưng lực lượng mẫu thể rất tinh thuần, e rằng chúng ta hy sinh toàn bộ lực lượng cũng chỉ có thể đẩy hắn đến quy chân thần cảnh. Nếu trở về giới vương cảnh mẫu thể thì dốc hết lực lượng Yêu tộc ra cũng không làm được.
Tiểu Thanh yên lặng một lúc sau lên tiếng:
– Cơ duyên mỗi người khác nhau, có lẽ ngày nào đó hắn sẽ đi đến bước đó. Ta đã tồn tại vô số năm tháng, từ khi thiên địa sinh ra thì ta đã có. Mấy năm qua ra nhiều người kinh tài tuyệt diễm, ta đã thấy nhiều cường giả giới vương cảnh. Nhưng sóng lớn xô bờ, chỉ có vài người để lại ấn tượng trong ta, yêu tổ nằm trong số đó.
Thương nghe vậy mỉm cười nói:
– Ta trắc trở đến thời đại này xem như có ý nghĩa lớn.
Tiểu Thanh nói:
– Không cần biết ngươi có ý nghĩa hay không, hiện tại hai người đã hoàn toàn mất lực lượng, tu vi chỉ còn lại Vũ Vương cảnh, không thể thay đỏi bất cứ chuyện gì. Mảnh thiên địa này gió nổi mây phun đã không liên quan gì các ngươi.
Thương cười nói:
– Vậy rất tốt, từ nay ta và Lê ẩn cư trong rừng sâu núi thẳm, trong đám đông phố phường, vui vẻ sống.
Lòng Lê cảm động, nở nụ cười đầy hy vọng ôm chặt tay Thương.
Tiểu Thanh gật đầu, nói:
– Chúc mừng các ngươi, từ nay chúng ta hanh toán xong, ta không nợ các ngươi cái gì. Nếu có rảnh có lẽ ta sẽ lén nhìn các ngươi.
– Ha ha, Tiểu Thanh.
Thương tiến lên vỗ cánh tay Tiểu Thanh:
– Tuyệt đối đừng nhìn trộm chúng ta, nhớ phải lộ mặt, chúng ta mời ngươi uống rượu.
Trên khuôn mặt chân chất của Tiểu Thanh hiếm khi nở nụ cười:
– Thời gian không còn sớm, các ngươi nhanh chóng đi đi. Kết giới hộ thành khó chống đỡ lâu.
Thương lại ngước lên nhìn trời, khẽ thở dài:
– Các bằng hữu cũ, hẹn gặp lại. Thiên hạ này là của các ngươi.
Trong thanh âm chất chứa cô đơn nhưng không có gì không vui, ngược lại nhẹ nhàng hẳn ra.
Khóe môi Thương cong lên đầy tình cảm nhìn Lê, hai người nắm tay nhau đi.
Tiểu Thanh nhìn hai người biến mất trong truyền tống trận, đứng yên thật lâu.
Giờ phút này, trên bầu trời.
Lý Dật tức giận quát:
– Giết, giết! Giết hết đmá ma đầu này!