Mục lục
[Dịch] Vạn Cổ Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặt của hắn vặn vẹo lợi hại, phong độ cũng đều mất đi, còn kém thân thể không có bị lửa giận đốt cháy.

Lý Vân Tiêu lo lắng nói:

– Chậc chậc, lợi hại như vậy? Nhưng nơi này là Thương Minh chi thành a, không phải do ngươi dính vào.

– Hừ, Thương Minh chi thành? Ở trong mắt Bản Công Tử cũng bất quá là heo! Hôm nay ta liền giết ngươi, xem ai dám quản!

Cảnh Thiểu Nghi cơ hồ là gầm hét.

Lý Vân Tiêu ngẩng đầu lên, cao giọng nói:

– Thương Minh chấp pháp đại nhân, hiện tại có người nói các ngươi là heo, còn muốn công nhiên vi phạm quy củ trong thành giết ta, các ngươi là ra quản, hay còn tiếp tục giả chết ẩn núp đây?

Hắn trực tiếp thi triển Âm Ba công, người trong phương viên vài dặm đều nghe được nhất thanh nhị sở.

Người trong hư không cũng không ngồi yên nữa, không gian như nước đẩy ra, một chiếc chiến xa hiện ra.

Uy thế cường đại từ trên chiến xa hạ xuống, sau đó một đạo kết giới mở ra, phong tỏa không gian chỗ mọi người.

Sắc mặt Cảnh Thiểu Nghi đại biến, cảm giác mình bị Lý Vân Tiêu đùa bỡn, nhưng hắn tự ngạo, lại nghĩ tới còn có ba vị trưởng lão ở trong thành, vì vậy vẫn như cũ không sợ hãi.

– Vũ nhục Thương Minh, đồng thời tùy ý phá hư quy củ, ta không cần biết ngươi là người nào, hiện tại theo chúng ta đi một chuyến!

Trên Chiến Hạm bay ra ba đạo quang mang, đem Cảnh Thiểu Nghi vây lại, trên mặt một mảnh băng lãnh.

– Hừ, đi một chuyến? Các ngươi biết ta là người như thế nào sao?

– Mặc kệ ngươi là người phương nào, nhất định phải đi!

– Làm càn!

Cảnh Thiểu Nghi cả giận nói:

– Bản Thiếu chính là Lưu Minh phủ đại công tử, không nói đến thực lực các ngươi bụi bặm chồng chất, cho dù mạnh hơn ta, người nào dám đụng đến ta?

– Lưu Minh phủ?

Người cầm đầu thở phào nhẹ nhõm nói:

– Ban đầu còn tưởng rằng là đại thế lực gì, có điều kiêng kỵ, nguyên lai là tiểu phái chưa từng nghe qua, hiện tại không cần cố kỵ, cũng không cần đi một chuyến…

Hắn phất tay nói:

– Trực tiếp giết đi!

Cảnh Thiểu Nghi:

– …

– Dạ!

Hai người khác cùng kêu lên quát, liền một tả một hữu công tới Cảnh Thiểu Nghi, một người thi triển tiểu cầm nã thủ, một người là Đại Cầm Nã Thủ, đây đó phối hợp thiên y vô phùng.

Cảnh Thiểu Nghi kinh sợ không ngớt, thoáng cái nhảy lên, trên người ngưng ra kiếm khí, hướng hai người chém tới!

– Còn dám hoàn thủ, muốn chết!

Người cầm đầu sắc mặt trầm xuống, cũng xông tới, song quyền đánh ra, toàn bộ không gian đè tới.

Ba người dưới sự liên thủ, uy lực kinh nhân!

– Hừ, một bầy kiến hôi! Hôm nay Bản Công Tử liền bão nổi giết sạch các ngươi!

Tranh!

Một đạo kiếm minh vang lên, hàn quang lóe lên.

Phanh!

Phanh!

Phanh!

Chiêu thức của ba gã Chấp Pháp Giả trong nháy mắt bị phá, huyết tuyến bắn lên, ba người đều kêu thảm thiết, thoáng cái bị đánh lui mấy trượng.

– Bất hảo! Người này thực lực thâm bất khả trắc!

Sắc mặt người cầm đầu trắng bệch, lộ ra vẻ hoảng sợ.

– Ha ha, con kiến hôi! Cái gì Thương Minh chấp pháp, ta phi! Quả thực chính là heo!

Trong mắt Cảnh Thiểu Nghi lóe lên sát ý, một kiếm quét ngang ra, liền muốn lấy tính mệnh ba người kia.

Ầm!

Kiếm khí của hắn vừa chém ra, liền đột nhiên nổ lên, hóa thành một cổ lực lượng cuồng bạo tán đi, thoáng cái vô ảnh vô tung.

– Người nào? Là ai!

Cảnh Thiểu Nghi kinh hãi, cảnh giác nhìn chằm chằm bầu trời.

– Hừ!

Một tiếng hừ lạnh bí mật mang theo lửa giận chấn xuống.

Cảnh Thiểu Nghi chỉ cảm thấy cả người run lên, sau đó quang mang lóe lên, một lão giả xuất hiện ở trước mặt hắn, còn chưa thấy rõ dung nhan đối phương, đã bị một cái tát phiến ở trên mặt, miệng đầy hàm răng tại chỗ nát bấy.

Phốc!

Ở dưới đau nhức, hắn muốn phun ra một búng máu cùng răng bể.

– Nuốt vào đi, không nên ô uế Tân Duyên Thành.

Thanh âm lạnh như băng từ trong miệng lão giả truyền ra, Cảnh Thiểu Nghi liền cảm thấy trên miệng lần thứ hai nặng nề thoáng cái, tất cả tụ huyết cùng răng bể bị đánh vào bụng.

Lại sau đó chính là cảm thấy đầu quay cuồng, “Phanh” một tiếng liền triệt để mất đi tri giác.

– Đại Trưởng Lão!

– Đại Trưởng Lão!

Ba gã Chấp Pháp Giả vội vàng che vết thương đi lên chào hỏi.

Đinh Linh Nhi cũng vội vàng hướng lão giả kia hành lễ nói:

– Linh nhi gặp qua Chung Hi Đại Trưởng Lão!

Lão giả chính là Vạn Bảo lâu Đại Trưởng Lão Trần Chung Hi, hắn hướng Đinh Linh Nhi nhẹ nhàng gật đầu một cái, liền dùng ánh mắt phức tạp nhìn Lý Vân Tiêu, có chút khó chịu nói:

– Phi Dương đại nhân, ngươi giấu diếm lão phu thật khổ a!

Lý Vân Tiêu nhẹ nhàng cười nói:

– Sao Đại Trưởng Lão nói ra lời này?

Trần Chung Hi nói:

– Lần trước Tân Duyên Thành bán đấu giá, bị Tử Thần bát chủng cướp đi Thần Kiếm Tinh Diệt, cuối cùng vẫn rơi vào trong tay Phi Dương đại nhân đi?

Lý Vân Tiêu nói:

– Vốn chính là kiếm của Bản Thiếu, cầm lại cũng không tính quá phận đi.

Trần Chung Hi ngượng ngùng nói:

– Điều này cũng đúng, chỉ là Phi Dương đại nhân không chịu lấy chân thân cho biết, đối với Vạn Bảo lâu quá khách khí a!

Lý Vân Tiêu cười nói:

– Nên biết tự nhiên không gạt được, hiện tại thân phận của ta thiên hạ đều biết.

Trần Chung Hi nghiêm mặt nói:

– Khả năng của Phi Dương đại nhân, tại hạ từ trước đến nay kính phục! Thân phận bây giờ thiên hạ đều biết, cũng là đại nhân cố ý để cho người thiên hạ biết đi?

Lý Vân Tiêu kinh ngạc nói:

– Thế nào nói ra lời này? Phải biết rằng đối đầu của ta cũng không ít a.

Trần Chung Hi cười hắc hắc nói:

– Phi Dương đại nhân không bao giờ làm chuyện không có nắm chặc, lấy chân thân cho thiên hạ biết, chắc chắn đã có thực lực tự vệ!

Lý Vân Tiêu lắc đầu cười nói:

– Đại Trưởng Lão nghĩ quá nhiều rồi.

– Ha ha!

Hai người nhìn nhau cười.

Trần Chung Hi nhìn thoáng qua Cảnh Thiểu Nghi nằm trên mặt đất rên rỉ, giơ chân dẫm lên, định trực tiếp giết chết.

– Chi! Đại Trưởng Lão hạ thủ lưu tình!

Tô Hồng quát to một tiếng, đầu đầy mồ hôi lạnh chạy ra nói:

– Giết không được, người này giết không được, nếu không sẽ rước lấy đại phiền toái cho Thiên Nguyên Thương Hội!

Đinh Linh Nhi lạnh lùng nói:

– Tô đại quản gia quá khoa trương đi. Thiên Nguyên Thương Hội là một phần tử của Thương Minh, có thể có đại phiền toái gì. Cảnh Thiểu Nghi này mù quáng tự đại, gây chuyện thị phi, giữ lại mới thêm phiền toái!

Tô Hồng lau mồ hôi lạnh trên trán, ngượng ngùng nói:

– Tiểu thư chắc là rõ ràng thực lực người Lưu Minh phủ nhất, nếu đại công tử của bọn họ chết ở Tân Duyên Thành, không chỉ đối với Thiên Nguyên Thương Hội, thậm chí đối với Thương Minh cũng sẽ mang đến trùng kích nhất định, huống chi bây giờ là thời khắc phi thường!

Đinh Linh Nhi nhíu mi, những tình huống này nàng tự nhiên không phải không biết, nhưng nghĩ tới người này càn quấy, có thể phá hư tình cảm của Vân Tiêu đại ca đối với mình, nhất thời kiên định nói:

– Thực lực Lưu Minh phủ cố nhiên không kém, nhưng Thiên Nguyên Thương Hội ta cũng không phải trái hồng mềm!

Lúc này Trần Chung Hi cũng đại khái rõ ràng tình huống, nói:

– Lưu Minh phủ này chắc là lánh đời tông môn đi? Danh không gặp, nhưng có thể bồi dưỡng được đệ tử như vậy, cũng không phải kẻ đầu đường xó chợ. Nếu Tô đại quản gia nói tha hắn một mạng, vậy liền trước giữ lại, chờ đại sự lần này qua đi lại xử trí.

Đinh Linh Nhi nhìn Lý Vân Tiêu trưng cầu ý kiến.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK