Hắn tự tay lấy Pháp Thụ Kim Luân, dốc sức liều mạng rót ma nguyên vào, lại không có bất cứ động tĩnh gì.
Mặc dù là Trọc Khôn cũng sinh ra rất nhiều ma sát, lực lượng đang chuyển hóa thành ma vật cấp thấp, nhanh chóng thoát ra ngoài.
- Vô dụng.
Viện đắng chát, vươn tay ra vuốt mặt Trọc Khôn, nói:
- Lực lượng của ngươi hiện tại không đủ, không cách nào kích hoạt Pháp Thụ Kim Luân. Buông tha ta đi, hiện tại mau ăn ta, có thể chữa cho thương thế trên người của ngươi. Như vậy chúng ta sẽ vĩnh viễn ở cạnh nhau, không bao giờ chia lìa.
- Không!! Ta nhất định phải cứu sống ngươi!
Hai mắt Trọc Khôn đỏ thẫm như máu, sắc mặt đầy dữ tợn ôm Viện, nói:
- Ngươi nhất định phải chịu đựng! Ta hiện tại mang ngươi quay về Ma giới.
- Không kịp.
Viện ngăn cản hắn, la lên:
- Ta đã không thể chèo chống được bao lâu. Ngươi mau ăn ta đi, ăn ta biến thành lực lượng của ngươi, ngươi dễ dàng thu Lý Vân Tiêu cùng Tiểu Hồng. Như vậy ngươi có thể thành tựu Thánh Ma, tương lai trở thành một đời Ma Chủ mới.
- Đừng nói!
Trọc Khôn giận dữ hét:
- Ta nhất định phải cứu ngươi!
Tay trái của hắn bấm niệm pháp quyết điểm vào ngực Viện, hắn độ ma khí không nhiều của mình cho Viện. Hơn nữa thân ảnh lóe lên hóa thành ma quang.
Phi Nghê ôm Lý Vân Tiêu, gương mặt vốn đầy tức giận. Nhưng vừa thấy hai người chung tình như thế, nội tâm mềm nhũn, không đành lòng đuổi theo.
Nhưng thân ảnh Tiểu Hồng lóe lên, luân bảo trong tay nàng xoay tròn, A Ma Luân Bảo ngăn cản trước mặt Trọc Khôn, kiếm chỉ hướng hắn, lạnh lùng nói:
- Ai cho phép ngươi đi?
Thân thể Trọc Khôn không ngừng run rẩy, cắn răng nói:
- Tránh ra!
Tiểu Hồng cầm kiếm đứng đó, lạnh lùng nói:
- Ngươi cảm thấy có khả năng sao?
- Mau tránh ra!
Trọc Khôn thống khổ kêu to lên, nếu chậm trễ thêm thời gian sẽ không kịp quay về Ma giới.
Kiếm thế của Tiểu Hồng lạnh lẽo như sắt đá, nói:
- Nếu ngươi ưa thích nàng, vì sao không đi theo nàng? Cũng ưa thích ở cùng với ngươi, cũng sẽ không có tiếc nuối gì.
Xùy!
A Ma Luân Bảo đâm thẳng tới trước, ma quang như nhận, chém vỡ trời xanh! Dường như là bi ca của người cùng đường, dẫn đường tới chuông tang.
- Đi mau đi! Ngươi đi mau đi!
Viện khẩn trương, dốc sức liều mạng đập vào thân thể Trọc Khôn, nhưng tâm tình của đối phương vững như bàn thạch, cũng không di động nửa bước, ngược lại đón lấy kiếm quang kia.
Xùy!
A Ma Luân Bảo đâm thủng lồng ngực Trọc Khôn, trực tiếp xuyên thấu qua..
Bước chân Trọc Khôn dừng lại, đứng trên hư không.
Tiểu Hồng nhíu mày, lạnh lùng nhìn qua.
Ba long tử cũng xúc động, từ đầu đến cuối chưa từng nhúc nhích.
Viện khóc ròng nói:
- Ngươi mau ăn ta đi, ăn ta là tốt rồi. Mà chúng ta cũng không chia lìa.
Đột nhiên Trọc Khôn cười cười, gật gật đầu, nói:
- Tốt, chúng ta sẽ không chia lìa.
Tiểu Hồng lạnh lùng nhìn tất cả, nói:
- Nam nhân ác độc, cuối cùng không thể tránh khỏi tâm tư ích kỷ của mình.
Nàng giơ tay lên, kiếm thế bùng phát.
A Ma Luân Bảo sắp chém tới, đột nhiên thân thể Tiểu Hồng dừng lại, thân sắc khó tin.
Viện quát lớn: - Ngươi muốn làm gì?
Chỉ thấy thân thể Trọc Khôn không ngừng nhạt dần, chậm rãi dung nhập vào trong cơ thể, hắn yêu thương nhìn người trong ngực.
Viện khẩn trương, dốc sức liều mạng giãy dụa, không ngừng giãy dụa trong ngực hắn, nước mắt chảy dài, khóc rống nói:
- Mau dừng lại đi, ngươi sẽ chết đấy.
Trọc Khôn lạnh nhạt cười nói:
- Ngươi không phải nói muốn dung hợp với nhau sao, vĩnh viễn không chia lìa sao? Như vậy chúng ta sẽ không tách ra.
Viện khóc ròng nói:
- Ta bảo ngươi ăn ta! Ngươi còn chưa bước vào Giới Vương cảnh, còn chưa trùng kích cảnh giới rất cao, ngươi sẽ quân lâm thiên hạ, nam nhân ngao du vũ trụ!
Trọc Khôn nói:
- Không có ngươi, ta quân lâm thiên hạ làm gì?
Tiếng nói của hắn nhạt dần, ma nguyên đen kịt rót vào trong người Viện. Thân thể sắp sụp đổ của Viện ổn định lại.
- Ta không cho phép ngươi làm như vậy.
Viện tổn thương vừa tốt, lực lượng lại vượt qua Trọc Khôn, lúc này ngăn cản hắn..
Trọc Khôn nhướng mày, nói:
- Ta đã tiến vào quá trình suy thoái hoàn toàn, thân là Ma Tôn ngươi phải hiểu rõ, quá trình này là không thể nghịch chuyển. Mặc dù ngươi không quan tâm ma nguyên của ta, ta cũng không có khả năng sống thêm. Làm gì lãng phí chứ? Ta còn hy vọng thông qua thân thể ngươi truy cầu cảnh giới rất cao đấy.
Hai vai Viện run rẩy lợi hại, đã khóc không thành tiếng.
Nàng không cách nào ngăn cản Trọc Khôn thoái biến, cũng không phải là không thể, mà không bao giờ như nguyện. Quá trình này không cách nào nghịch chuyển, nàng không muốn lãng ma nguyên nào của hắn, giờ phút này chỉ hi vọng hắn vĩnh viễn ở cạnh mình.
Viện khóc rống nói:
- Ta nhất định sẽ thực hiện nguyện vọng của ngươi, cho ngươi thông qua thân thể của ta, đi cảm thụ Thánh Ma cảnh, cũng tồn tại cảnh giới rất cao!
Trọc Khôn yêu thương vuốt ve mái tóc của nàng, mỉm cười.
Nụ cười này biểu hiện rất tốt, cuối cùng cũng trả lời, vĩnh viễn định dạng, thật lâu không tiêu tan.
Tiểu Hồng lẳng lặng nhìn qua cảnh tượng này, A Ma Luân Bảo vẫn không chém xuống.
Nàng thở dài một hơi, ma binh trong tay biến mất không còn.
Bởi vì lúc này Viện đã khôi phục, nhưng cảm xúc chưa ổn định, nhưng từ ma nguyên chấn động tỏa ra, nàng còn mạnh hơn lúc trước, nhưng nàng không có ý định ra tay.
Tiểu Hồng và Phi Nghê nhìn nhau, hai người đều có chung tâm tư, không định ở lâu nơi này.
Hiện tại Viện run rẩy, thân thể Trọc Khôn không ngừng nhạt dần, cũng như mây như khói nhưng chưa tiêu tán nhanh như vậy.
Viện si mê nhìn hắn, thân thể như hóa đá. Nàng không dám đi đụng vào mây khói này, sợ vừa chạm vào sẽ làm Trọc Khôn tiêu tán, cứ lẳng lặng nhìn như thế, hy vọng thời gian vĩnh viễn dừng lại.
Phi Nghê cảm thán một tiếng, nói:
- Đi thôi. Vốn rất hận nàng, bây giờ nhìn thấy nàng đáng thương như thế, hận ý cũng không còn.
Tiểu Hồng nhẹ "Ân" một tiếng, nói:
- Chỉ cần Trọc Khôn kia chưa diệt, có lẽ nàng sẽ không động, chúng ta có đầy đủ thời gian rời đi.
Phi Nghê nói:
- Mục đích tới đây chưa hoàn thành, Tù cùng cá sấu vẫn không rõ tung tích, có lẽ bọn họ đang ở trong cái gọi là ‘ giới khanh ’. Cũng không biết ‘ giới khanh ’ là thứ gì, lại ở nơi nào. Chúng ta tạm thời quay về thành Viêm Vũ bàn bạc kỹ hơn.
Hai người định rời đi, đột nhiên thân thể run lên.
Chỉ thấy cách đó không xa, Dận Vũ, Thủy Long cùng Uyên Long đã đứng đó, hơn nữa còn có vài chục con Chân Linh đứng phía sau, tất cả đang lạnh nhạt quan sát tất cả.
Sắc mặt Phi Nghê cùng Tiểu Hồng biến hóa, tâm thần không tốt.
Đám người Sí chấn động, trợn mắt nhìn chằm chằm vào Dận Vũ, tràn đầy sát khí.
- Thật sự có chuyện lý thú đấy.
Dận Vũ cười mà lòng không cười, ngữ khí cực kỳ lạnh như băng, long nhãn màu xanh đầy hưng phấn. Nhịn không được liếm môi, dường như đây là kết quả hắn muốn nhìn thấy nhất.
Uyên vui vẻ hét lớn:
- Ba vị ca ca, làm tốt lắm! Lý Vân Tiêu lần này chạy đằng trời.
Sắc mặt ba long tử tái nhợt, Sí tức giận nói:
- Ngu xuẩn! Giết hại Tam ca trừ Lý Vân Tiêu ra, còn có Dận Vũ là hung thủ.