Ba Mộc nói:
- Thì ra vì lý do này. Vân minh chủ trọng tình trọng nghĩa, dũng cảm có trách nhiệm, thật khâm phục. Nhưng có việc gấp gáp cũng không được, chờ cơ duyên đến thì sẽ sáng tỏ hết. Chuyện phong ma dù là đông đúc cường giả xưa kia nào ai dám nói mình nắm chắc? Vẫn chỉ tám chữ: Cúc cung tận tụy, chết không chối từ.
Lý Vân Tiêu khen:
- Cúc cung tận tụy, chết không chối từ, nói hay!
Lý Vân Tiêu tiếp tục bảo:
- Hiện giờ cũng chỉ có thể như vậy, cố gắng hết sức, nghe theo số trời.
Ba Mộc mỉm cười, kêu:
- Ba Long.
Ba Long đứng một bên nghe sai bảo, đáp ngay:
- Tổ tiên đại nhân.
Ba Mộc nói:
- Ngươi hãy truyền Vô hoàn chỉnh cho Lý Vân Tiêu đi.
Ba Long nói:
- Tuân lệnh!
Dù Ba Mộc không nhắc thì Ba Long cũng có ý định này, trong lòng còn đang lo làm sao nói với tổ tiên. Giờ Ba Mộc đã nhắc vừa lúc hợp ý Ba Long, nên trả lời rất nhanh gọn.
Ba Mộc nói:
- Tuy ta tạo ra đài sen pháp hoa nhưng hiện tại tu vi của ta bị áp chế không phát huy ra uy lực của nó được, đi theo ta cũng chỉ có thể phủ bụi. Cho nên... Thủy Tiên.
Thủy Tiên đang mất tập trung, mặt đần ra, nghe Ba Mộc kêu nàng mới lấy lại tinh thần.
Thủy Tiên vọi trả lời:
- Có, có ta@
Ba Long trách:
- Tổ tiên ở đây mà đầu óc làm sao vậy? Không tập trung!
Ba Long cố đầu Thủy Tiên, đánh rất nặng.
Thủy Tiên ăn đau la lên, tội nghiệp nói:
- Thì đang nghe đây, đại chiến vừa rồi làm hao nhiều nguyên lực nên đang tĩnh tọa phục hồi.
Ba Long quét thấy tinh nguyên trên người Thủy Tiên tràn đầy, làm gì có chuyện bị tiêu hao.
Ba Long nổi giận:
- Nói dối trước mặt tổ tiên và mọi người, bình thường ta lơ là dạy dỗ làm ngươi học xấu!
Ba Long đứng dậy, vung tay tính đánh nữa.
Ba Mộc cười ngăn lại:
- Đừng đánh, Thủy Tiên nói đúng, mới rồi hài tử đang tĩnh tọa tu luyện, là ta đột ngột kêu nàng.
Ba Long thấy tổ tiên nói giúp Thủy Tiên thì bớt giận, ngồi xuống một bên.
Ba Long nạt:
- Còn không mau qua đây nghe tổ tiên dạy bảo!
Thủy Tiên ngồi ngay ngắn lẩm bẩm:
- Thủy Tiên xin lắng nghe tổ tiên dạy bảo.
- Ha ha ha!
Ba Mộc cười nói:
- Đừng cẩn trọng như vậy, thiên phú thần đạo của ngươi hơn xa phụ thân ngươi, tham ngộ Như Thị Ngã Ngăn cũng rất độc đáo. Nên truyền huyền khí này lại cho ngươi.
Ba Long kinh kêu:
- Tổ tiên đại nhân, không được! Nếu đưa đài sen pháp hoa cho Thủy Tiên mới khiến nó bị phủ bụi!
Ba Mộc cười nói:
- Thật ra ta sớm không thuộc về thời đại này, đã không thể giúp gì được cho các ngươi. Ta truyền Như Thị Ngã Văn cho Thủy Tiên là đường ra tốt nhất cho nó. Thánh khí này vốn có một thiên thần quyết khống chế, chỉ vì ta chưa chết nên nó luôn ký túc trong đài sen, năm xưa không truyền xuống thần quyết được. Các ngươi trước giờ chỉ biết thánh khí nhưng không biết khống chế hoàn toàn, giờ ta cũng tuyền cả thiên thần quyết cho Thủy Tiên.
Ba Long mừng rỡ nói ngay:
- Còn không mau cảm ơn tổ tiên đại nhân!
Thủy Tiên lẩm bẩm: - Đa tạ tổ tiên đại nhân.
Thủy Tiên không tình nguyện rầm rì:
- Đóa sen vàng này ta luôn mang theo trên người, vốn thuộc về ta, sao giờ lại nói là truyền cho ta.
Ba Long nổi giận:
- Nói bậy bạ cái gì!?
Thủy Tiên sợ quá không dám nói gì nữa, nhưng rất là uất ức.
Lý Vân Tiêu cười nói:
- Thủy Tiên, đài sen pháp hoa do Ba Mộc đại nhân luyện chế, có đại nhân dạy cho thần quyết thì thực lực của Thủy Tiên sẽ tăng lên mấy bậc, tương lai đi theo ta giúp đỡ nhiều điều hơn.
- Thật không?
Thủy Tiên vui vẻ reo lên:
- Vậy là ta có thể lợi hại giống như Phi Nghê tỷ tỷ, Hồng Nhan tỷ tỷ?
Tuy Thủy Tiên ngây thơ vô tà nhưng hơi bị tự ti trước mấy nàng Khúc Hồng Nhan, Phi Nghê. Các nàng ai đều có sở trường riêng, có thể làm bạn bên cạnh Lý Vân Tiêu, thành trợ thủ không thể thiếu. Cho đến nay Lý Vân Tiêu không giúp được gì.
Hóa Tu đứng một bên nhìn, lòng vô cùng cay đắng.
Chỉ mình Hóa Tu biết từ khi Thủy Tiên quen Lý Vân Tiêu thì tu luyện khắc khổ hơn trước gấp chục lần.
Tiếc rằng con đường đạo trừ tư chất, chăm chỉ ra cơ duyên là điều vô cùng quan trọng. Thủy Tiên luôn ở trong Giới Thần Bi, không có cơ duyên gì, nàng chỉ đơn thuần dứa vào tư chất, chăm chỉ không ngừng tiến lên.
Hóa Tu biết động lực của Thủy Tiên, mục đích đơn giản là gì, dù lòng chua xót nhưng vẫn mừng cho tiểu sư muội.
Lý Vân Tiêu mỉm cười nói:
- Đương nhiên có thể. Hồng Nhan, Phi Nghê không có thánh khí, nếu Thủy Tiên hoàn toàn kiểm soát đài sen pháp hoa thì tương lai thành tựu tất nhiên không dưới bọn họ.
Thủy Tiên mừng rỡ, rất là hướn hở cung kính vái:
- Xin tổ tiên đại nhân truyền đài sen pháp hoa, thần quyết cho ta.
Ba Mộc mỉm cười nói:
- Mau đứng dậy đi. Ngươi bẩm sinh thân gần với Như Thị Ngã Văn của ta, Ba Long khiến ngươi luôn mang theo, ta cảm nhận được sự gần gũi ăn ý đó, rất hiếm có. Cộng thêm thần quyết khống chế đài sen của ta cũng là tham ngộ từ Vô, chắc ngươi sẽ học tập rất anhnh.
Thủy Tiên siết chặt nắm tay, kiên định nói:
- Ừm ừm! Thủy Tiên hy vọng nhanh chóng biến lợi hại để sớm ngày đuổi kịp Phi Nghê và Hồng Nhan tỷ tỷ!
Ba Mộc mỉm cười nói:
- Việc này không nên chậm trễ, bắt đầu đi.
Thủy Tiên lập tức ngồi xếp bằng trước mặt Ba Mộc, hai người giao lưu bằng thần thức.
Lý Vân Tiêu mỉm cười, hắn chợt nhớ đến Phi Nghê. Hiện Phi Nghê còn hôn mê trong Giới Thần Bi, dường như tiến vào trạng thái Thiên Phượng tự bảo vệ mình.
Hơi giống niết thể lúc trước.
Lý Vân Tiêu cảm nhận được chân nguyên tràn đầy từ người Phi Nghê, không giống như bị thương, nên hắn mới yên lòng.
Chỗ Phi Nghê hôn mê thỉnh thoảng có phượng quang hiển hiện, thậm chí trực tiếp hóa ảnh thành phượng xoay quanh bốn phía rồi biến mất.
Đây là phượng thể của Phi Nghê không ngừng hấp thu lực lượng Thiên Phượng chân vĩ linh trong khi mê man, tự mình chữa lành, tinh tiến, thậm chí đột phá.
Cố Thanh Thanh mở miệng hỏi:
- Vân thiếu gia, hiện tại chúng ta đi đâu?
Lý Vân Tiêu trầm ngâm nói:
- Trong một lúc không tìm ra Dận Vũ được, không biết lĩnh chủ thâm uyên ngụ ở đâu?
Ba Long trả lời:
- Ta biết lối vào thâm uyên, ngày xưa ta vì tò mò có đến đó tìm hiểu. Bên trong không có giới hạn, không biết tồn tại bao nhiêu thứ lợi hại. Nhưng vì trong thâm uyên hiếm có quái vật đi ra, không gây ảnh hưởng gì cho Tứ Hải nên về sau ta không quan tâm nữa. Không ngờ bên trong có tồn tại khủng bố cường đại như Cửu Uyên.
Lý Vân Tiêu gật đầu nói:
- Ừm! Thiên Vũ giới đúng là không đơn giản, khắp nơi ngọa hổ tàng long. Trước kia chúng ta đã coi thường anh hùng trong thiên hạ.
Mọi người gật đầu tắc lưỡi đồng cảm.
Ba Long hỏi:
- Vân thiếu gia muốn đi thâm uyên sao?
Lý Vân Tiêu lắc đầu nói:
- Tạm thời không cần. Nếu chủ thâm uyên chưa bao giờ hỏi sự đời, cuộc chiến phong ma mười vạn năm trước người này cũng không tham gia vậy chúng ta không tiện quấy rầy. Điều đáng mừng dyu nhất là ít ra người này biết rõ phải trái, lòng lo an nguy một giới. Nếu sau này chúng ta không đấu lại Ma tộc thì đi thâm uyên mời hắn xuống núi.