Còn hai con đã phi thẳng tới Lý Vân Tiêu cùng Viên Cao Hàn.
Sắc mặt Lý Vân Tiêu trắng bệch, hắn chẳng muốn động, triệu hồi ác linh ra chiến đấu.
Đột nhiên Viên Cao Hàn “Ồ” một, nói:
– Dĩ nhiên là đồng loại.
Lý Vân Tiêu cũng mới phát hiện, từ ngoại hình thì yêu hồn và ác linh như nhau, đều là xú tộc.
Ác linh và yêu hồn sững sờ, đặc biệt là yêu hồn, nó kinh ngạc không biết làm sao.
– Oa oa, lại dám giống bổn đại gia, chết đi!
Ác linh vung búa chém tới.
Dù hồn nhanh chóng tránh đi, dường như còn giữ đặc tính bất tử của xú tộc, bổ ra làm hai liền hợp lại, lao thẳng vào ác linh.
Lý Vân Tiêu ăn một ít đan dược, khôi phục chút ít nguyên khí, lúc này hắn nhìn qua băng tinh, không gian bên trong có dị thường, không cách nào nhìn rõ được.
Viên Cao Hàn nói:
– Đám băng tinh này cực kỳ cứng rắn, khó trách là tài liệu không thể thiếu khi luyện chế thần luyện thiết. Dựa vào thanh kiếm của ngươi nạy ra, sợ rằng muốn dọn sạch là không có khả năng, cứ sử dụng Kiếm Trảm Tinh Thần bổ ra làm hai là được.
Lý Vân Tiêu nói:
– Bởi như vậy, đồ vật bên trong sẽ bị hủy.
Viên Cao Hàn nói:
– Tận lực bổ lệch một ít, mục đích của chúng ta chỉ là băng tinh, đồ vật bên trong có thì tốt, không có cũng chẳng sao, ta hy vọng tranh thủ thời gian lấy băng tinh sau đó rời khỏi đây, đi luyện chế thần luyện thiết.
Lý Vân Tiêu cũng biết rõ cái gì nên làm trước, nói:
– Tốt, nếu ngươi nói thế thì chém đi.
Hắn nâng lãnh kiếm băng sương lên, vô số phù văn bay múa trong thông đạo.
Lúc này bốn người ở gần đó cảm nhận được kiếm ý kinh người tỏa ra, trong nội tâm thất kinh.
Tất cả lực lượng thời không không ngừng bao phủ các nơi, dường như bất động, cả thiên địa hoàn toàn thu vào trong kiếm này.
Hàn quang của kiếm như nước chảy.
Trong nội tâm Lý Vân Tiêu đột nhiên sinh ra một loại ảo giác, thời điểm xuât kiếm, dường như bóng dáng Thủy Yên La hiển hiện ra.
Nhưng loại cảm giác này lập tức bị bài xích mất, toàn tâm hội tụ ý thức vào một kiếm này.
– Kiếm Trảm Tinh Thần!
Bốn chữ này hắn nói ra, kiếm lực mênh mông không ngừng hội tụ vào trong, nó hội tụ cả không gian, đầu tiên bị trùng kích là thông đạo, âm thanh “Ầm ầm” không ngừng xốc lên, mặt đất bắt đầu nứt vỡ với kiếm thế này.
Ầm ầm!
Trong cung điện có vô số kiến trúc hóa thành tro bụi, kiếm lực khủng bố chém thẳng vào băng tinh, không hề trở ngại nó nghiền áp qua.
Ầm ầm!
Tất cả băng tinh phía trước không ngừng nổ tung, hóa thành vô số khối nổ tứ tung.
Một kiếm này của Lý Vân Tiêu chém đứt cả cung điện, tất cả mọi người bạo lộ trong bầu trời, đây là khe hở bao phủ cả vùng đất, nó giống như vết rạn trên mặt kính.
Tất cả mọi người bị một kiếm này làm rung động, yêu hồn cũng đình chỉ công kích, quay đầu nhìn qua.
Trong băng tinh này xuất hiện một gian mật thất, tuy bị bổ ra một nửa, nhưng Lý Vân Tiêu ra tay cũng có chừng mực, bằng vào cảm ứng chém vào bên hông.
Lúc này lộ ra cảnh tượng làm cho tất cả mọi người cảm thấy kinh ngạc.
Trên mặt đất có đồ án đại nhân, một nữ tử ngàn mắt ngồi ngay ngắn trên hoa sen đã bị Lý Vân Tiêu chém tới một nửa.
Trên đồ án có một thân thể to lớn đang ngồi, đó là Họa Đấu có hai sừng vàng và bạc, lân giáp bao phủ toàn thân.
Thân thể lơ lửng giữa không trung, không hủ không nát, giống như đang ngủ say thật lâu.
Bốn yêu hồn kính sợ nhanh chóng bay trở về, vòng quanh thân thể Họa Đấu kia, không ngừng phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Mục Chinh cả kinh nói:
– Cái này, thứ này chết sao?
Sắc mặt Lý Vân Tiêu lập tức khó coi, không biết là tiêu hao quá lớn hay là do cái gì, nói:
– Nhanh chóng thu thập băng tinh đi, sau kh thu thập xong, chuyện nơi này chúng ta mặc kệ.
Kiếm trong tay của hắn kêu “Loong coong” không dứt, càng ngày càng kêu bén nhọn, từng đạo kiếm vân không bị khống chế bay ra ngoài.
Viên Cao Hàn cả kinh nói:
– Lý Vân Tiêu, như thế nào?
Tay của Lý Vân Tiêu run rẩy kịch liệt, không ngờ cầm kiếm bất ổn, lãnh sương kiếm rời tay.
Lý Vân Tiêu trầm giọng nói:
– Sợ là phiền toái.
Hắn nâng chưởng lên, vô số kim quang di động vào trong lòng bàn tay và đập xuống.
Lãnh sương kiếm vẽ một đường trên không trung, kiếm vân sinh ra không dứt, sau đó hào quang ngưng tụ thành giới, sau đó bao phủ chung quanh.
Ầm ầm!
Chưởng lực khôn cùng đánh xuống, đánh thẳng vào Họa Đấu, chưởng này bị kiếm giới ngăn cản bên noài, khó làm thương tổn mảy may.
Trần Thiến Vũ giật mình nói:
– Đã xảy ra chuyện gì? Kiếm này tự hành bảo hộ Họa Đấu? Năm đó không phải nó đánh chết hắn sao?
Viên Cao Hàn trầm giọng nói:
– Đây chỉ là truyền thuyết mà thôi, chân thật như thế nào không ai biết cả. Hiện tại phiền toái nhất chính là thứ này còn sống hay không?
Mọi người ở đây lo lắng thì giọng nói nữ tử như chuông bạc vang lên, tiếng nói đứt quãng không dứt…
– Sơ cửu… Bỏ linh quy… Sáu ba… Phật di… Trên sáu… Nhu thủ ngũ…
Giọng nói nữ nhân tối nghĩa khó hiểu, tất cả mọi người nghe xong không hiểu cái gì cả.
– Sơ tam… Thiên trắc… Sáu hai… Hoàng cách…
Thời điểm này giọng nói vang lên khong dứt, đột nhiên trong lãnh kiếm băng sương có một hư ảnh nữ tử hiện ra, lăng không ngồi xếp bằng, hai tay bấm niệm pháp quyết.
Đột nhiên Lý Vân Tiêu ngất lịm, nói:
– Cái này, đây là…
Mục Chinh cũng cả kinh, hắn và Lý Vân Tiêu đã nhìn thấy có người thi triển thần thông như vậy tại lưỡng giới sơn.
– Đoan Mộc Thương!
Thiên nhãn thiên thủ chính là thần thông độc nhất vô nhị của Đoan Mộc Thương.
Lý Vân Tiêu nói:
– Dị tượng thần thông này kỳ lạ như thế, tuyệt đối không tầm thường, Đoan Mộc Thương hẳn là truyền thừa nhất mạch của Thủy Yên La.
Hư ảnh Thủy Yên La hoảng hốt bất định, trong miệng nói ấn quyết ra, pháp tướng ngàn tay cầm pháp bảo sáng lên, nó giống như nhật nguyệt chiếu sáng người Họa Đấu.
Một hồn quang bắn thẳng vào trong người của Họa Đấu.
Lý Vân Tiêu nhìn thấy hồn quang kia là cái gì, đó là tàn hồn của Họa Đấu, cả kinh nói:
– Không tốt, thật phục sinh!
Sắc mặt Viên Cao Hàn cũng khó nhìn, nói:
– Làm sao bây giờ? Đi hay là ra tay?
Ánh mắt Lý Vân Tiêu trầm xuống, lạnh giọng nói:
– Tự nhiên là ra tay! Kiếm của bản thiếu gia không thể mất.
Viên Cao Hàn giật mình nói:
– Kiếm này nói không chừng là của Họa Đấu, ít nhất cũng là của Thủy Yên La, liên quan gì tới ngươi, là ngươi cướp của người ta đấy.
Lý Vân Tiêu khẽ nói:
– Nhiều năm trước là của bọn họ, thời đại này là của ta. Bây giờ cũng không phải là năm đó, thời đại của bọn họ đã qua rồi.
Hắn giơ tay lên, đâu suất thiên phong chậm rãi bay ra, nó nện thẳng vào Họa Đấu.
Loong coong!
Thân kiếm dồn dập nhộn nhạo phát ra tiếng kiếm minh chói tai.
Kiếm giới không ngừng tản ra, hóa ra hào quang màu xanh vô cùng ngưng thực.
Oanh!
Đâu suất thiên phong đánh vào kết giới, lãnh kiếm băng sương run lên kịch liệt, hư ảnh Thủy Yên La lắc lư như nước, dùy như sắp biến mất.
Ầm ầm!
Kiếm giới trong nháy mắt biến mất, nó nổ tung, bóng dáng Thủy Yên La cugnx tán loạn.
Lực lượng kết giới hóa thành kiếm cương khôn cùng, chém thẳng ra bên ngoài.