Cảnh tượng điêu khắc giống hệt trạng thái của dân chúng trong thành lúc trước.
Khởi Cật nhìn điêu khắc kia, tâm tình cực kỳ nặng nề.
Nữ nhân xoa mặt bị đánh đau, khẽ nói:
- Vương, nếu tổ tiên Quy Khư trở lại chẳng phải càng tốt? Tại sao vương sầu lo như vậy?
Khởi Cật khoanh tay dứng, trầm giọng nói:
- Tương truyền thế giới này không phải thế giới độc lập hoàn chỉnh mà do Quy Khư lão tổ chế tạo ra. Trong quá trình tu luyện bản vơng nhiêu lần cảm nhận được trong thiên địa tồn tại áp lực trói buộc, có lẽ là ngày xưa Quy Khư lão tổ luyện hóa lực lượng, tuy bao năm qua bị các đời Nguyệt Đồng chi vương đánh tan, trận chiến này dã tâm muốn luyện hóa lại thế giới nhưng đều không thành. Không gian Quy Khư lão tổ sinh tồn là một chỗ thế giới đẳng cấp càng cao, ngày xưa vì các lý do mới bỏ tộc Đồng chúng ta vào thế giới này.
Nữ nhân khó hiểu hỏi:
- Hiện tại Quy Khư lão tổ trở lại, có lẽ sẽ mang chúng ta đến thế giới cao cấp hơn đó, chuyện này không tốt sao?
Khởi Cật gật đầu nói:
- Có lẽ là chuyện tốt nhưng với nàng và ta thì tuyệt đối không tốt. Đầu tiên Quy Khư lão tổ trở lại, vương ta đây không còn là vơng. Khi đi vào thế giới càng cao đẳng, trong thế giới kia sẽ có tồn tại càng mạnh hơn chúng ta. Chúng ta muốn chiếm tài nguyên sẽp hải tranh chấp, chiến đấu, điều này chưa chắc tốt cho nguyên Đồng tộc.
Nữ nhân nói:
- Những việc này chắc Quy Khư đại nhân sẽ suy xét trước. Ta nghe nói năm xưa tộc ta bị lưu phóng đến không gian này vì Quy Khư đại nhân bị người truy sát, vì giữ lại mạch tộc ta nên mới dời Đồng tộc qua.
Khởi Cật thở dài thườn thượt:
- Ài.
Khởi Cật âm trầm bộc phát xem màn nước:
- Nếu ta có thể hoàn toàn khống chế lực lượng thế giới này thì tốt biết mấy, dù là Quy Khư cũng không làm gì ta được. Tiếc rằng...
Nữ nhân kêu lên:
- Chẳng lẽ vơng muốn tử chiến với Quy Khư lão tổ sao?
Khởi Cật hừ một tiếng, nói:
- Ai biết được!
Vẻ mặt nữ nhân kinh sợ, ôm mặt không dám nói tiếp, tay chân nàng lạnh lẽo. Dường như có thay đổi lớn đang chờ đợi nàng, không chỉ mình nàng, còn có hàng ức tộc nhân trong vương thành.
Khởi Cật lắc người biến mất trong đại điện.
Nữ nhân hét to:
- Vương!
Nhưng không có hồi âm, nữ nhân vẻ mặt sốt ruột vội vã xoay người chạy xuống.
Giờ phút này, trên bầu trời cách vương thành cao mấy vạn dặm, mũi tên đỏ to lớn vẫn đang giằng co với tường ánh sáng, ngang nhau.
Điều khác biệt là sắc mặt bảy trưởng lão bao phủ khó coi. Ninh Khả Nguyệt thì từ trầm trọng dần bình tĩnh lại.
Đột nhiên không gian sau lưng Ninh Khả Nguyệt dao động, bị xé rách. Một nam nhân bước ra, giơ tay chộp thanh kiếm to chém vào lưng Ninh Khả Nguyệt.
Khóe môi Ninh Khả Nguyệt cong lên, khinh thường cười:
- Ha ha ha! Vương chuột nhắt, rốt cuộc chịu đi ra?
Kiếm to chém xuống trúng ngay ảo ảnh Ninh Khả Nguyệt, công kích bị hụt.
- Cái gì?!
Khởi Cật giật bắn người, gã không phát hiện Ninh Khả Nguyệt thi triển thuấn di rời đi.
Khởi Cật biến sắc mặt nói:
- Không đúng! Đây không phải thuấn di!
Khởi Cật chợt phát hiện trên bầu trời chỉ có một mình gã, Lý Vân Tiêu và Linh Mục Địch, bảy trưởng lão đều biến mất.
Khởi Cật đứng trên cao, vẻ mặt tràn đầy ngạc nhiên khó tin:
- Huyễn thuật! Bản vương trúng huyễn thuật của kẻ địch?
Huyễn thuật là thần thông thiên phú của Đồng tộc, Khởi Cật càng là vương giả trong đạo này, số một toàn thế giới.
Thế nhưng mới giao đấu một chiêu Khởi Cật đã bị đối phương kéo vào không gian huyễn thuật, đả kích nặng nề đến khó tưởng tượng.
Trong khoảnh khắc tự tôn, lòng tự tin vương giả sụp đổ, Khởi Cật thẫn thờ.
Cách trước mặt Khởi Cật mười trượng, ánh sáng màu vàng chậm rãi ngưng tụ biến thành thân hình Ninh Khả Nguyệt, khóe môi treo nụ cười, mắt bình tĩnh nhìn gã.
Khởi Cật khủng hoảng hỏi:
- Rốt cuộc ngươi là ai?
Nữ nhân trước mắt khiến Khởi Cật cảm giác vô cùng sợ hãi. Thật ra trong lòng Khởi Cật đã tin Ninh Khả Nguyệt chính là Quy Khư, nhưng vẫn khó chấp nhận.
Ninh Khả Nguyệt lạnh lùng nói:
- Ta là ai? Trong lòng ngươi chưa nói với chính ngươi sao? Hay ngươi không thể chấp nhận?
Ninh Khả Nguyệt nói toạc tư tưởng của Khởi Cật, khiến gã như rơi vào hầm băng.
Khởi Cật không còn mơ mộng gì nữa, lập tức quỳ xuống, dập đầu:
- Kính chào lão tổ tông!
Ninh Khả Nguyệt mỉm cười nói:
- Không tệ, biết sai có thể sửa còn cứu được, nếu không sẽ cho các ngươi nếm mùi đau khổ.
Dứt lời Khởi Cật thấy hoa mắt, đã trở lại trên trời, vang tiếng nổ nhức óc.
Ninh Khả Nguyệt thay đổi ấn quyết, lại thụt lùi thấy bước trừ bớt đa phần lực lượng mũi tên đỏ, lăng không chộp.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Tiễn quang nổ tung thành vô số mảnh nhỏ, hủy thiên diệt địa.
Bảy trưởng lão bị trùng kích, thân hình khẽ run. Bọn họ nhìn kỹ thì thấy một nam nhân đang quỳ bên cạnh Ninh Khả Nguyệt, thân hình quen thuộc đó chính là...
Một trưởng lão la hoảng lên:
- A?! Ngô vương!
Bảy người đã hiểu, không còn nghi ngờ gì thân phận của Quy Khư nữa.
- Kính chào Quy Khư lão tổ tông!
Bảy người cùng quỳ xuống ngay trước mặt Ninh Khả Nguyệt.
Lý Vân Tiêu, Linh Mục Địch cau mày nhìn Quy Khư thu phục Đồng tộc, lòng càng lo âu hơn.
Trong vương thành, sau yên lặng ngắn ngủi là chảo dầu sôi.
Khắp nơi là các tiếng nói:
- Ta không nhìn lầm sao?
- Chẳng lẽ là mắt ta mù?!
- Ai thi triển huyễn thuật với ta?
Vì vị trí của đám người Lý Vân Tiêu quá cao, bọn họ không nghe được thất lão xưng hô Ninh Khả Nguyệt, chỉ thấy Nguyệt Đồng chi vương và bảy vị trưởng lão quỳ xuống, bọn họ choáng váng cho rằng có người chơi ác, mình bị trúng huyễn thuật.
Mãi đến lúc này Ninh Khả Nguyệt mới nở nụ cười thoải mái:
- Đứng lên hết đi.
Ninh Khả Nguyệt không quên vênh váo liếc Lý Vân Tiêu, Linh Mục Địch một cái.
Bảy trưởng lão không dám đứng dậy, chờ Khởi Cật đứng lên rồi mới dám thẳng người dậy.
Tám người nơm nớp lo sợ đứng ở một bên, thành thật cẩn trọng, không dám lên tiếng, so với bộ dạng hùng hổ lúc trước như hai người khác nhau.
Giọng Khởi Cật kích động nói:
- Lão tổ tông rốt cuộc trở về, Đồng tộc ta nhất định sẽ nghênh đón thời kỳ đỉnh thịnh!
Ninh Khả Nguyệt cười nói:
- Ha ha ha! Đúng là bổn tọa đang có ý tưởng, nhưng phải xem thực lực của các ngươi thế nào.
Khởi Cật khẽ thở dài:
- Ài, Khởi Cật có thẹn với lão tổ tông! Không thể đưa tộc Nguyệt Đồng phát dương quang đại, chỉ có thể duy trì cơ nghiệp các lão tổ tông để lại, vô cùng xấu hổ.
Ninh Khả Nguyệt nói:
- Ngươi đừng tự coi nhẹ mình, trong thánh khí tuy quy tắc đầy đủ nhưng linh khí có hạn, có ba người tu luyện đến hư cực cảnh ta đã rất thỏa mãn. Hiện giờ trong không gian thánh khí rốt cuộc tình hình thế nào? Ngươi hãy nói tỉ mỉ cho ta nghe. Ta phát hiện ngươi có thể sử dụng một phần lực lượng thánh khí nhưng rất có hạn.
- Tuân lệnh!
Khởi Cật rụt rè lên tiếng:
- Xin lão tổ tông vào điện, nơi này không phải chỗ nói chuyện.
- Tốt!
Tâm tình Ninh Khả Nguyệt siêu tốt xoay người liếc Lý Vân Tiêu và Linh Mục Địch:
- Hai vị cũng cùng đi đi.