Mục lục
[Dịch] Vạn Cổ Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1718: Thỉnh giáo. (1)

Hắn nói đến phần sau đã trở nên băng lãnh, trong mắt hiện lên vẻ lăng lệ ác liệt nhìn thẳng Triệu Văn Chiến.

Đông Hải lấy hậu duệ Chân Long là chí tôn, ngoại trừ số rất ít tộc đàn cực kỳ cường đại ẩn giấu ra, không ai dám không phục, mà đảo Hãm Không tựa hồ đột nhiên xuất hiện trên Đông Hải, hơn nữa mấy chục năm trước mượn nhờ vào từng lần huyễn bảo đại hội mà nổi tiếng khắp Đông Hải.

Như vậy Đông Hải chi chủ tự nhiên sẽ không cho phép thế lực không hiểu thấu có mặt trong địa bàn của mình, nhưng mấy năm ròng vẫn không tìm ra được địa điểm đảo Hãm Không, tựa hồ chỉ có đại hội năm năm một lần mới xuất hiện, thời gian còn lại hòn đảo kia ở nơi nào vẫn là một câu hỏi khó.

Triệu Văn Chiến kinh ngạc cười nói:

Ah? Lại có cả người hoàng cung, thất kính. Đảo Hãm Không nếu đã ở trên Đông Hải, vậy tự nhiên cũng do Hải Vương quản lý rồi.

Phi Minh khẽ nói:

Đã như vậy vì sao chưa bao giờ thấy mấy vị đảo chủ đi hoàng cung triều bái?

Triệu Văn Chiến cười nói:

Bởi vì đảo Hãm Không chỉ có năm năm mới liên hệ được với ngoại giới, thời gian còn lại bản thân chúng ta cũng không cách nào đi ra ngòai, mong rằng vị sứ giả hoàng cung này thứ lỗi, làm phiền lần sau khi gặp Hải Vương giải thích giúp một chút.

Phi Minh cau mày lại, Triệu Văn Chiến nói không sai, nhưng vẫn cảm thấy giải thích này rất gượng ép, hắn đành phải nói:

Lời của ngươi ta sẽ truyền về, về phần kết quả như thế nào, phải xem chủ thượng rồi.

Triệu Văn Chiến mỉm cười, nhưng trong mắt lại hiện lên vẻ lành lạnh, tiếp tục dẫn mọi người đi tới phía trước.

Rất nhanh liền xuất hiện một khối nội địa bằng phẳng, có từng phiến kiến trúc mọc lên, mặc dù không phồn hoa bằng một thành, nhưng không kém gì một trấ nhỏ rồi, giữa vùng núi có không ít bóng người đi đi lại lại trong đó, bộ dạng còn rất náo nhiệt nữa.

Triệu Văn Chiến cười nói:

Mấy ngày này đảo Hãm Không mở ra nên có không ít bằng hữu đến, ngày bình thường cơ hồ chính làm một tòa quỷ trấn.

Ánh mắt Lý Vân Tiêu quét qua, đồng tử hơi co lại, nói:

Văn chiến tiên sinh, những những tòa kiến trúc này tựa hồ có liên hệ nào đó, hình như là xếp đặt theo một loại trận pháp nào đó phải không?

Triệu Văn Chiến cả kinh, trong mắt hiện lên hàn quang, sinh ra lòng kiêng kỵ thật sâu đối với Lý Vân Tiêu, những kiến trúc này quả thật là một phỏng theo một loại trận pháp Thượng Cổ mà sắp xếp, coi như là Trận Pháp Sư bình thường cũng chưa chắc đã có thể nhìn ra được.

Ha ha, Vân Tiêu công tử đích thật là cố tình rồi, những kiến trúc này chỉ xếp đặt thế cho đẹp thôi.

Triệu Văn Chiến lạnh nhạt nói, hắn không tin Lý Vân Tiêu có thể nhìn ra mánh khóe của trận này.

Lý Vân Tiêu cũng không nói thêm gì nữa, chỉ cảm thấy vấn đề của đảo Hãm Không ngày càng nhiều, trong lòng càng thêm cảnh giác.

Xa xa một đạo quang mang chạy như bay đến, rơi xuống trước mặt mọi người, chính là một gã thiếu niên trẻ tuổi, hắn tiến lên vài bước hành lễ với Triệu Văn Chiến:

Sư tôn, đại đảo chủ có việc thỉnh sư tôn tiến đến thương nghị.

Triệu Văn Chiến nhướng mày, nhân tiện nói:

Tốt, ta se qua ngay.

Hắn chỉ vào thiếu niên giải thích cho mọi người nói:

Vị này là đệ tử của ta An Lăng Kiến, giờ để hắn dẫn chư vị đi tham quan tệ đảo đi.

Hắn phân phó vài câu với An Lăng Kiến, cố ý dặn dò:

Nhưng bằng hữu này đều có lai lịch lớn, tuyệt đối không thể lãnh đạm. Vị Vân Tiêu công tử này càng là Thuật Luyện Sư cửu giai, nếu có nghi hoặc gì ngươi có thể thỉnh giáo hắn.

Cái gì? Thuật Luyện Sư cửu giai?

An Lăng Kiến ban đầu còn lơ đễnh, lúc này mới hoảng sợ nhìn qua Lý Vân Tiêu, kinh ngạc nói:

Sư tôn, hắn, tuổi của hắn. . . Có thể nhầm lẫn không?

Triệu Văn Chiến nghiêm mặt nói:

Ngươi từ nhỏ đã ở cạnh ta, dùng độ tuổi này có thể đạt tới Thuật Luyện Sư v vẫn đắc chí, không để hào kiệt thiên hạ vào mắt. Vị Vân Tiêu công tử này tuổi còn nhỏ hơn ngươi, mà thành lại không phải ngươi có thể với tới, hi vọng ngươi có thể không kiêu không ngạo hỏi thăm học tập từ chỗ hắn.

Vâng, sư tôn.

An Lăng Kiến khiêm tốn cúi đầu, ánh mắt liếc qua Lý Vân Tiêu, vẫn không quá không quá tin tưởng.

Triệu Văn Chiến khách sáo vài cái, liền hóa thành một đạo quang mang lao tới một tòa kiến trúc ở xa xa. Chỉ hình ngoại hình thì tòa kiến trúc kia trong cả khu kiến trúc như mọc thành phiến hoàn toàn không có gì nổi bậc cả, không ai nghĩ tới đó lại là chỗ đại đảo chủ ở cả.

An Lăng Kiến nói:

Chư vị đi theo ta, ta trước tiên dẫn chư vị đi dừng chân đã. Dùng thân phận và thực lực của chư vị đại nhân, đủ để tiếp nhận đãi ngộ quy cách cao nhất của đảo Hãm Không chúng ta rồi.

Mọi người đi theo hắn tiến vòa một tiểu viện, không ít người đều nhíu mày ra, viện này tuy rằng tinh xảo, nhưng nhìn qua chỉ đủ cho bảy tám người ở thôi, hơn nữa trên người còn có một cái khóa thanh đồng, còn có vết rỉ hắn lên trên đó, hiển nhiên đã rất lâu không có ai ở rồi.

An Lăng Kiến nhìn mọi người, lộ ra vẻ đắc ý, hắn lăng không đánh ra mấy đạo pháp quyết xoay quanh trên không trung, sau đó bay vào trong khóa đồng

“BA~. ”

Khóa đồng kia thoáng cái trở nên rực rỡ hẳn lên, hơn nữa trực tiếp mở ra, cửa sân từ từ mở ra.

An Lăng Kiến nói:

Đây là một kiện huyền khí không gian mà gia sư luyện chế bên trong có Càn Khôn, chư vị có thể an tâm ở lại.

Trên mặt mọi người đều lộ ra dị sắc, nguyên một đám sợ hãi thán phục không thôi, đi vào trong đó quả nhiên thấy có Động Thiên khác, đúng là từng dãy biệt viện, thấp thoáng trong cảnh sắc tươi đẹp.

Ánh mắt mọi người nhìn An Lăng Kiến cũng trở nên kính trọng hơn, Thuật Luyện Sư cửu giai có thể luyện chế ra huyền khí không gian ở trên đại lục Thiên Võ cũng có thể đếm được trên đầu ngón tay, rất được mọi người tôn sùng.

An Lăng Kiến đắc ý nói:

Huyền khí không gian này gia sư luyện chế rất nhiều năm, một mực đặt ở đây, chỉ mới sử dụng qua một lần, chư vị là khách nhân thứ hai mà gia sư coi trọng như vậy đấy.

Hắn liếc nhìn qua Lý Vân Tiêu, cao thấp đánh giá một phen, nói:

Nghe Gia sư nói Vân Tiêu công tử cũng là Thuật Luyện Sư cửu giai, không biết thấy huyền khí này thế nào?

Hắn nói thẳng là “nghe gia sư nói”, ý tứ rất rõ ràng, đó là do gia sư nói, nhưng ta không tin.

Lý Vân Tiêu lạnh nhạt nói:

Bình thường thôi.

An Lăng Kiến sửng sốt một chút, sắc mặt liền chìm xuống, hừ nhẹ nói:

Bình thường thôi? Nói như vậy Vân Tiêu công tử khẳng định đã thấy qua huyền khí không gian tốt hơn sao?

Cái gọi là huyền khí không gian kỳ thật có thể phân thành ba loại, một là trữ vật không gian, có thể tùy thân mang theo, bên trong có thể chứa rất nhiều đồ, lại không thể chứa vật còn sống, thường xuyên bị đánh thành nhẫn, vòng tay, túi các loại kiểu dáng, cơ bản mỗi người đều có.

Loại hai chính là loại huyền khí không gian cố định này, nó có thể dung nạp vật còn sống, bên trong có một phương tiểu Thiên Địa, lại dựa vào quy tắc Thiên Võ Giới mà sinh tồn, không cách nào tùy ý di động. Hơn nữa không gian trong đó cũng không phải do bản thân tạo ra tương đương với trực tiếp lấy một khối không gian từ Thiên Võ Giới đặt vào thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK