Mục lục
[Dịch] Vạn Cổ Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Vân Tiêu nói:

- Chê cười hay không chẳng quan trọng, hiện tại ngươi tìm được thánh khí rồi, cũng tìm ra Đồng tộc, chúng ta có thể đi được chưa?

- Rời đi?

Ninh Khả Nguyệt cười khẩy nói:

- Thánh khí là thế giới hoàn chỉnh sinh sôi không dứt, không được chủ thánh khí cho phép thì ngươi chỉ có còn cách cưỡng ép phá không đi. Nhưng xé rách không gian sẽ chọc giận chủ thánh khí tru sát. Ngươi có nắm chắc đánh bại đối phương trong thánh khí của người ta không?

Lý Vân Tiêu nhíu mày hỏi:

- Vậy làm sao bây giờ? Chẳng lẽ mãi mãi không đi được?

Ninh Khả Nguyệt nói:

- Đừng sợ, ta nhất định phải lấy lại thánh khí, chỉ cần ta thuận lợi tiếp quản thánh khí thì sẽ rộng lòng tha cho các ngươi đi.

Lý Vân Tiêu lạnh lùng hỏi:

- Nếu ngươi không lấy được thì sao?

Ninh Khả Nguyệt cười nói:

- Vậy ngươi chuẩn bị đánh một trận với chủ thánh khí đi.

Lý Vân Tiêu khẽ hừ, phất tay áo đứng sang bên.

Không phải Lý Vân Tiêu không dám đấu với chủ thánh khí một trận, dù gì thánh khí chế tạo trong Thiên Vũ giới, dù có lực lượng quy tắc hoàn chỉnh nhưng linh khí không đủ. Vua Nguyệt Đồng nơi đây thực lực có han, chưa chắc Lý Vân Tiêu không dám đấu.

Nhưng nếu có cách hòa bình rời đi thì Lý Vân Tiêu lười đánh nhau, miễn cho kiếm thêm kẻ thù.

- Này, các ngươi đang nói thầm cái gì?

Trong đám người chim bay cá nhảy một quái vật bộ dạng thiên nga tiến lên trước:

- Hãy nói ra thân phận của các ngươi sau đó nhận thẩm tra!

Ninh Khả Nguyệt nhíu mày nói:

- Thân phận của ta là tổ gia đại nhân của các ngươi, thẩm tra thì các ngươi muốn thẩm tra ta thế nào?

Càn rỡ!

Thiên nga tức giận quát:

- Dị loại đáng chết, dám nhục nhã ta! Chúng ta chính là đội hộ vệ vương thành, số hiệu cảnh quân thứ bảy. Ta là đội trưởng, có trách nhiệm và quyền lợi kiểm tra thẩm vấn các ngươi!

- Vương thành?

Ninh Khả Nguyệt vui vẻ nói:

- Ha ha ha! Không ngờ các ngươi phát triển lớn mạnh như vậy, rất tốt, rất tốt.

Ninh Khả Nguyệt cực kỳ sung sướng nói:

- Mau mang ta đi gặp thành chủ của các ngươi!

Con mất to trên ngực thiên nga lóe tia sáng đỏ mở miệng nói:

- Thành chủ làm sao có thể tùy tiện gặp được? Các ngươi nhanh chóng báo thân phận đi rồi chúng ta về bẩm đại vương.

- Thân phận? Ta nói rồi.

Ninh Khả Nguyệt nhe răng cười nói:

- Bổn tọa là tiên tổ gia gia gia gia gia gia gia gia của các ngươi, thủy tổ Đồng tộc, Nguyệt Đồng đời thứ nhất, Quy Khư!

- Quy Khư?

Thiên nga ngạc nhiên quay đầu nhìn đồng bạn, các đồng bạn lắc đầu tỏ vẻ chưa từng nghe qua.

Bộ dạng đó làm Ninh Khả Nguyệt nét mặt sa sầm, lạnh lùng nói:

- Vốn nên là thành chủ của các ngươi đến gặp bổn tọa, nhưng bổn tọa nghĩ tình hắn là người không biết không có tội, mau mang ta đi gặp hắn!

Thiên nga tức giận quát:

- Dám nói bậy bạ phri báng thành chủ, đáng chết!

Thiên nga há mồm phun luồng lửa đốt hừng hực bao bọc Ninh Khả Nguyệt, Lý Vân Tiêu, Linh Mục Địch, muốn xử quyết ba người.

- Ha ha ha!

Lý Vân Tiêu khoanh tay trước ngực giễu cợt:

- Quy Khư, lúc trước ta nói rồi, ngươi tự tin thân phận của mình quá mức.

Lửa như tấm lưới chụp xuống người Lý Vân Tiêu, Linh Mục Địch, Ninh Khả Nguyệt. Trong phạm vi mấy chục trượng một mảnh biển lửa.

Con mắt trên người thiên nga lấp lóe tia dữ tợn nhưng rất nhanh chuyển thành ngạc nhiên rồi kinh khủng.

Ba người Lý Vân Tiêu không nhúc nhích mặc ch olửa đốt người, dường như không có chuyện gì xảy ra.

Ninh Khả Nguyệt lạnh lùng nói:

- Lực lượng yếu như vậy là vì đẳng cấp linh khí trong không gian này quá thấp không sinh ra yêu thú mạnh cho các ngươi nhập xác sao?

Các chim bay cá nhảy khác cũng phát hiện dị thường, sợ hết hồn.

Thiên nga hú lên:

- Cùng tấn công đi!

Thiên nga đập cánh lao lên hướng ba người.

Hơn mười chim bay cá nhảy khác tự thi triển thần thông xông tới gần Lý Vân Tiêu, Ninh Khả Nguyệt, Cố Thanh Thanh.

- Hừ! Không biết sống chết!

Sắc mặt Ninh Khả Nguyệt âm trầm nói:

- Ta không tức giận vì các ngươi vô lễ, nhưng làm vệ đội vương thành chỉ có thực lực rác rưởi như vậy khiến ta rất bực mình. Chết hết đi!

Ninh Khả Nguyệt vươn tay ra, năm ngón chộp đằng trước. Cả không gian bị giam cầm, thời gian như đứng lại.

Hơn mười chim bay cá nhảy bị cố định trên bầu trời và dới đất, không thể nhúc nhích.

Mắt Ninh Khả Nguyệt lóe tia sáng đỏ, vang một chuỗi tiếng nổ.

Trên sa mạc hoang vu tràn ngập mùi máu, tất cả vật chứa đều nổ tung thành mưa máu rơi dưới đất.

Thân thể vật chứa nổ xong đám Nguyệt Đồng kinh hoàng bay ra khỏi cơ thể, mỗi con Nguyệt Đồng tỏa yêu quang kỳ dị, hư không bốn phía dao động, chúng muốn phá không đi.

Ninh Khả Nguyệt cười khẩy nói:

- Xì, buồn cười, bổn tọa ở đây thì các ngươi trốn thoát được sao?

Mắt Ninh Khả Nguyệt biến ra một phù văn, những hư không dao động thoáng chốc trở về trạng thái cũ.

Ninh Khả Nguyệt đã nương tay rồi, nếu không đám Nguyệt Đồng chết hết.

Hơn mười Nguyệt Đồng bị thủ đoạn của Ninh Khả Nguyệt hù sợ bay tứ tán trên bầu trời một lúc rồi thẳng hướng chân trời.

- Chọn ngươi đi, hình như ngươi là đội trơngr?

Ninh Khả Nguyệt tay không chộp hút Nguyệt Đồng trên thân thể con thiên nga về cầm trong tay.

Nguyệt Đồng kinh hoàng hét to:

- Tha mạng, đại nhân tha mạng!

Ninh Khả Nguyệt bực bội nói:

- Các ngươi càng yếu, càng sợ chết thì bổn tọa càng tức giận, càng muốn giết các ngươi!

Con ngươi Ninh Khả Nguyệt co rút, ánh sáng đỏ bắn vào người Nguyệt Đồng.

Con Nguyệt Đồng hét rầm lên, vùng vẫy dữ dội. Giây lát sau người Nguyệt Đồng mềm oặt, chết không kịp ngáp.

Ninh Khả Nguyệt chẳng chút tiếc rẻ ném Nguyệt Đồng đã chết xuống đất:

- Thì ra là vậy, ta cơ bản đã hiểu tình huống trong không gian này. Nếu không muốn chết tại đây thì đi theo ta.

Ninh Khả Nguyệt xé không gian biến ra một vòng xoáy to, một đường hầm hiện ra.

Ninh Khả Nguyệt không thèm nhìn Lý Vân Tiêu đi vào trong đường hầm:

Lý Vân Tiêu nói:

- Chúng ta cũng đi.

Lý Vân Tiêu cùng Linh Mục Địch theo sau.

Đường hầm trong thánh khí không khác gì Thiên Vũ giới, ổn định hơn, không có các loại năng lượng loạn lưu khủng bố.

Chốc lát sau bên trên một tòa thành trì lớn, phong vân dâng lên.

Trong hư không truyền ra tiếng sấm sét ầm ĩ, vang tiếng nổ điếc tai, bầu trời thủng cái lỗ to.

Ba người Ninh Khả Nguyệt lần lượt bay ra.

- Đây là...

Lý Vân Tiêu nhìn bên dưới, kêu lên:

- Nguyệt Đồng chi thành?!

Tòa thành bên dưới to mấy ngàn dặm nhìn không thấy giới hạn.

Trong hành nhốn nháo, cực kỳ náo nhiệt. Các loại quái thú qua lại, nhân khẩu không dưới ức vạn.

Lý Vân Tiêu, Linh Mục Địch khá ngạc nhiên, đôi mắt kinh hoàng. Có nhiều Nguyệt Đồng như thế, hoàn toàn vượt qua dự tính của hai người.

Những Nguyệt Đồng bám vào đủ loại vật chứa, chim bay cá nhảy là nhiều nhất. Có hình dạng nhân tộc và yêu tộc, cuộ sống quy luật có trật tự.

- Ha ha ha! Nhiều tử tôn của ta quá, ta cảm nhận được lực lượng của bọn họ!

Mắt Ninh Khả Nguyệt bắn ra tia sáng, vẻ mặt hưng phấn, người khẽ run.

Lý Vân Tiêu cảm giác Ninh Khả Nguyệt hưng phấn hơi quá đà.

Linh Mục Địch mở miệng hỏi:

- Quy Khư đại nhân định chuyển Nguyệt Đồng cả thành vào Thiên Vũ giới sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK