Mục lục
[Dịch] Vạn Cổ Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vi Thanh mỉm cười, nói:

– Ta thấy hai người các ngươi cách bình chướng siêu phàm nhập thánh một đoạn, lần này đi lang hoàn thiên trở về vô cùng có khả năng đột phá đấy.

– Đại nhân quá khen.

Trong lòng hai người vui mừng, kẹt ở võ đạo đỉnh phong chính là khúc mắc lớn nhất nội tâm hai người, cũng là mục đích chuyến đi lang hoàn thiên lần này.

Người cao là Hạng Lương, thăm dò hỏi:

– Đại nhân, phía trước có lẽ chính là Ngọc Thư các, không biết đại nhân muốn như thế nào?

Vi Thanh nói:

– Các ngươi muốn đi Ngọc Thư các?

Hạng Lương vội nói:

– Đã tới đây, tự nhiên phải đi xem.

Vi Thanh ai nha một tiếng, lắc đầu nói:

– Vậy thì thật là không khéo, bổn tọa ý định bỏ Ngọc Thư vào trong túi, đang bày trận, hai vị tới chậm, kính xin đi nơi khác chơi đùa đi.

– A? Bỏ vào trong túi?

Hai người đều chấn động, nhìn nhau.

Ngọc Thư các trong lang hoàn thiên thanh danh hiển hách, kinh thư bao hàm toàn diện, là nơi hấp dẫn vô số cường giả tiến vào lang hoàn thiên, Vi Thanh lại muốn lấy đi?

Sắc mặt hai người trở nên cổ quái, đều thầm nghĩ Ngọc Thư các có thể thu sao? Nếu có thể vì sao vài vạn năm qua không ai thành công qua.

Mễ Thành nói:

– Cái này… Cái này không dễ thu lắm nha?

Vi Thanh nói:

– Phần thắng một nửa a, nếu thất bại, các ngươi đi vào cũng không muộn.

– Một nửa?

Hai người lại chấn động, một nửa phần thắng đã phi thường cao.

Hào khí lập tức trở nên xấu hổ, hai người đi không phải, ở cũng không phải.

Bọn họ đã tới đây, há cam tâm quay đầu trở về như vậy, nhưng nếu tiến vào… Thân phận địa vị đối phương không nói, chỉ nói thực lực cũng không phải mình có thể chống lại, hơn nữa những người bên cạnh cũng không phải dễ chọc.

Vi Thanh sớm nhìn thấu tâm tư của bọn họ, mỉm cười nói:

– Hai vị không cần khó xử, ta thu Ngọc Thư các cũng vì tạo phúc cho thiên hạ.

Hạng Lương giật mình nói:

– Hẳn là… Đại nhân thu xong, nguyện ý cởi mở cho người trong thiên hạ?

Vi Thanh cười nói:

– Thần thông bí kíp trong Ngọc Thư các đều là võ học thượng phẩm, ai cũng có tư cách học sao? Hai vị có nghe được Thiên Địa Phong Vân Bảng trọng khải chưa?

Sắc mặt hai người biến hóa, hơi có do dự, Mễ Thành suy ngẫm nói:

– Có nghe thấy, nhưng không phân biệt thiệt giả, Vi Thanh đại nhân nói như vậy, là thật sao?

Vi Thanh gật đầu nói:

– Tự nhiên là thật. Đến lúc đó người có tên trên bảng sẽ có tư cách đi vào Ngọc Thư các.

– Người trên bảng?

Sắc mặt hai người khó coi, không nói đến tiến vào Ngọc Thư các và đi tham gia Thiên Địa Phong Vân Bảng phải chăng có lợi hay không, cho dù tham gia, muốn tiến vào top mười quá khó khăn.

Phong Vân bảng võ quyết lần trước, hai người bọn họ cũng có tham gia, hơn nữa thứ tự cực cao.

Nhưng cường giả năm đó tham gia không nhiều, đầu tiên là không có gì tốt, chỉ có một phong hào danh tiếng, rất khó hấp dẫn cường giả. Tiếp theo thủ lĩnh các phái tự trọng mặt mũi nên không tham gia.

Nếu lần này dùng Ngọc Thư các làm dẫn, lại có ban thưởng phụ, sợ là cạnh tranh sẽ vô cùng kịch liệt, danh hào top mười càng đừng nghĩ tới.

Vi Thanh xem thấu hai vị tâm tư, mỉm cười, nói:

– Nếu ta nhớ không lầm, nhị vị lần trước bài danh là mười bảy và mười tám nha, với tu vị hiện tại của các vị, tiến vào top mười vô cùng có khả năng. Mà lần này tư cách vào Ngọc Thư các là trước một trăm, về phần siêu cấp cường giả top mười sẽ có phần thưởng khác.

– Bài danh top một trăm!

Hạng Lương giật mình nói:

– Bài danh rộng thế? Sợ là võ giả tốt xấu lẫn lộn, dù sao có Ngọc Thư các làm mồi nhử, ai cũng muốn tới thử thời vận.

Vi Thanh nói:

– Vận khí vốn cũng là một phần thực lực.

Hai người đều im lặng không nói, nhưng ý niệm trong đầu xoay chuyển thật nhanh, biết rõ Thánh Vực tuyệt đối không có khả năng phóng khoáng công khai Ngọc Thư các, hơn nữa còn tổ chức võ quyết lớn như vậy, chắc chắn là có mưu đồ.

Nhưng mà Ngọc Thư các lực hấp dẫn xác thực quá lớn, bài danh top một trăm là có thể tiến vào.

Nhưng vào lúc này kỳ vọng vào Vi Thanh thu thất bại, như vậy cũng không cần đi tham gia Phong Vân bảng làm gì.

Sau một lúc, mấy đạo thân ảnh bay tới, muốn đi vào Ngọc Thư các thì bị hào quang thập hung kỳ ngăn cản, hoàn toàn không vào được.

– Xảy ra chuyện gì?

Những người kia kinh hô, sau đó trợn mắt nhìn, quát:

– Các ngươi đang giở trò quỷ gì, vì sao phong bế Ngọc Thư các?

Không đợi Vi Thanh trả lời, Lý Dật liền quát to:

– Nơi này đã biến thành cấm địa, tất cả mọi người nhanh chóng rời khỏi, nếu không tự gánh lấy hậu quả!

– Mẹ kiếp ngươi, nói đùa gì thế? Ngọc Thư các lúc nào hóa thành cấm địa của các ngươi, biến đi!

Những tiếng la mắng truyền tới, nhưng những người kia cũng nhìn ra đám người Vi Thanh bất phàm, chỉ đứng ở xa chửi bậy chứ không muốn tới gần.

Lý Dật giận dữ, cầm kiếm muốn giết người.

Thần sắc Vi Thanh khẽ động, thò tay ngăn hắn lại, nói:

– Không cần ngươi động thủ, hắn đến.

Đột nhiên một tiếng mảnh thú rống vang vọng bầu trời, lập tức truyền ra tiếng cười khặc khặc quái dị, liền trông thấy một hào quang khủng bố bay tới trước người, chém bầu trời thành vài khúc!

– Ah!

Tiếng kêu thảm thiết vang lên, những người kia phần lớn bị chém thành vài đoạn, máu tươi và tay chân cụt bay loạn các nơi.

Người may mắn sống sót hóa thành độn quang bỏ chạy, ngay cả xảy ra chuyện gì đều còn không biết, chỉ biết được có cao thủ tới, giết bọn họ như giết kiến.

Những người này cũng không ngốc, phát hiện hình thức không đúng liền lập tức chạy trốn, nhưng uy năng khủng bố lăng không hiện ra, cả không gian bị áp súc kịch liệt, sau đó hào quang như vòi rồng quét qua, vô số tiếng kêu thảm thiết vang lên, không còn kẻ nào sống sót.

Cả thiên địa yên tĩnh như chết, những võ giả lúc trước không còn, chỉ còn nam tử áo tím đứng trên cao, bên người có con mãnh thú dữ tợn, yêu khí bốc lên cuồn cuộn ngưng tụ thành hỏa diễm.

Hạng Lương và Mễ Thành toàn thân run lên, hoảng sợ nhìn qua Diêu Kim Lương, nghẹn ngào kêu lên:

– Thần Khống Võ Đế!

Hai người đồng thời nắm chắc nắm đấm, vô cùng cảnh giác.

– Lần đầu giết nhiều người như vậy, quá huyết tinh.

Vi Thanh có chút bất mãn, hắn nhíu mày lại, dù sao Thánh Vực đứng đầu thiên hạ, nên thủ chính không tà, mặc dù muốn giết cũng phải có lý do, không thể giết loạn.

– Ha ha, những người này lải nhải làm cho ta nghe bực bội. Thứ nhất là không có tâm tình tốt, không thể giết người sao?

Diêu Kim Lương cười hắc hắc, lúc này dẫn Táng Vân Thú đi tới.

Hạng Lương cùng Mễ Thành sợ tới mức vội vàng thối lui, sợ ác ma này đột nhiên ra tay giết người..

– Khặc khặc, Hạng Lương, Mễ Thành, không thể tưởng được hai người các ngươi cũng ở đây, là làm cho Vi Thanh mời ra núi sao?

Diêu Kim Lương nhìn qua hai người, thè lưỡi ra liếm môi dưới, cười hắc hắc nói.

Sắc mặt Mễ Thành trắng bệch, vội vàng ôm quyền nói:

– Bái kiến Thần Khống đại nhân, hai người chúng ta dọc đường tới đây, muốn đi Ngọc Thư các mà thôi. Nếu nơi này đã thành cấm địa, hai người chúng ta sẽ đi nơi khác thử thời vận, không quấy rầy chư vị đại nhân làm chính sự, như vậy cáo từ.​

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK