Vạn Nhất Thiên lo lắng nói:
– Tài sản chủ yếu của thương hội đều phân bố ở các nơi của Thiên Võ Giới, sợ rằng sẽ bị Đinh Sơn chèn ép chiếm đoạt.
Trần Chung Hi thở dài:
– Đều thời điểm này, tiền tài đã là vật ngoài thân, huống chi những vật trân tàng chính thức đang nằm trong tay của ta.
Vạn Nhất Thiên gật đầu nói:
– Đúng vậy, chỉ cần những vật phẩm đỉnh giai không mất đi, chuyện khác dễ xử lý. Tuy Đinh Sơn thả chúng ta rời đi, nhưng tuyệt đối không dừng tay như vậy đâu, chính thức nguy hiểm có lẽ vừa mới bắt đầu, tất cả mọi người nhân thời gian mười ngày này chữa thương đi, chuyện thu thập cứ để người dưới đi làm.
Mọi người bắt đầu đi làm việc của mình.
Ra khỏi đại sảnh, Tô Liên Y bước nhanh đuổi theo Lý Vân Tiêu, nói:
– Vân thiếu, đã nghĩ ra sau khi rời khỏi thành Tân Duyên, Thiên Nhất Các dời đến nơi nào?
Lý Vân Tiêu nói:
– Cũng không nghĩ kỹ, nhưng mặc kệ ở nơi nào, cả thương hội khó mà thu hôi được lắm, cho nên phải chuẩn bị tâm lý tốt mới được.
Tô Liên Y cười nói:
– Chuyện này ta sớm có chuẩn bị, sau này bất kể như thế nào, Thiên Nhất Các đã buộc chung một chỗ với ngươi, ta nghe theo phân phó là được.
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Các chủ Thiên Nhất Các vẫn là ngươi, không có gì tình huống đặc biệt thì ta sẽ không đi tìm ngươi, trong thời gian ngắn ngươi có thể dừng lại ở trong Giới Thần Bi, nhưng tuyệt không phải kế lâu dài.
Tô Liên Y nói:
– Ta hiểu rồi.
Nàng nhìn Lý Vân Tiêu, nói:
– Vân thiếu dường như có tâm sự?
Lý Vân Tiêu bật cười khanh khách:
– Liên Y quả nhiên thận trọng, cũng không phải là tâm sự. Mà là ta muốn đi gặp một bằng hữu.
– Bằng hữu? Hiện tại?
Tô Liên Y nheo mắt, nói:
– Hiện tại thành Tân Duyên quá mức nguy hiểm, Vân thiếu ngươi đang có tổn thương nặng trong người. Ta vừa chuẩn bị nơi tu luyện thật tốt cho ngươi đấy.
Lý Vân Tiêu nói:
– Không sao, chờ ta về lại dùng.
Hắn thoáng cái biến mất trong sân, một đạo hào quang lập lòe trên không trung, hắn bay ra ngoài thành.
Giờ phút này nội thành quá mức lộn xộn, có vô số cao thủ, hắn cũng không dám quá mức đường hoàng, tận lực tránh đám người.
Mấy canh giờ sau, trong khu vực hoang vu bên ngoài thành Tân Duyên, chân thân Lý Vân Tiêu hóa thành lôi quang hiện ra ở đây.
Trong vùng đất này có tiếng hừ lạnh, nói:
– Ngươi cuối cùng đã đến, cũng không sợ ta đợi lâu? Lãng phí thời gian của người khác không cảm thấy xấu hổ sao?
Sau đó một đạo ánh sáng màu xanh lập loè hiện ra, bên trong có một thân ảnh hùng vĩ xuất hiện, đó là La Thanh Vân.
Lý Vân Tiêu cẩn thận dò xét hắn, trong mắt hiện ra vẻ kinh hãi, trên người La Thanh Vân có lực lượng dã tính bành trướng, nhìn hắn chẳng khác gì một con hung thú dữ dội.
Đây cũng là thập giai thần huyết chi lực à. . .
La Thanh Vân chính là cường giả duy nhất trong thiên hạ có thập giai huyết mạch, không ai biết hắn có thể đi được bao xa.
Lý Vân Tiêu cười khổ nói:
– Ta vừa mới dàn xếp xong mới tới đây, trong nội thành cường giả quá nhiều, ta đang trọng thương, không dám làm ra động tĩnh quá lớn.
– Hừ, trong thiên hạ còn có chuyện ngươi không dám làm sao?
La Thanh Vân lạnh lùng nói:
– Nói đi, gọi ta đi ra có chuyện gì.
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Thành Hồng Nguyệt phái Lý Dật ra, không thể ngờ ngươi âm thầm đi tới đây, không sợ phá hư quy củ sao?
La Thanh Vân nói:
– Phong hào Võ Đế Lăng Bạch Y chiến một trận ở đây, ta đương nhiên muốn tới quan sát. Về phần rối loạn phá hư quy củ gì đó ta không quan tâm.
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Luận người thích hợp làm thành chủ thì Lý Dật xứng chức hơn ngươi nhiều.
La Thanh Vân nhướng mày, nói:
– Chuyện trong thành ta đều giao cho hắn xử lý, ngươi gọi ta đi ra có chuyện gì, đừng chậm trễ thời gian của ta!
Trên mặt hắn mơ hồ có chút không vui.
Lý Vân Tiêu nói:
– Ngươi không muốn chiến với ta một trận sao?
La Thanh Vân có chút ngạc nhiên nói:
– Hiện tại?
Hắn dò xét Lý Vân Tiêu, hơi thở mong manh, nếu không chữa thương thì sống sót đã là kỳ tích.
Lý Vân Tiêu cười khổ nói:
– Hiện tại xác thực không phải thời điểm tốt nhất, nhưng ta cần thập giai long huyết của ngươi.
Đồng tử La Thanh Vân đột nhiên co lại, bắn ra từng đạo hàn ý, quát:
– Cái gì? !
Long uy chấn động mạnh mẽ, Lý Vân Tiêu liền lùi lại mấy bước, trên mặt trắng bệch.
Hắn vội hỏi:
– Tự nhiên sẽ không để ngươi đổ máu không công. Mà là ta đánh bạc với ngươi một hồ, chỉ cần ngươi thắng cứ thuận lợi rời khỏi, nếu ta thua, hắc hắc, ngươi hiểu…
La Thanh Vân lạnh lùng nói:
– Tại sao ta phải đánh bạc với ngươi?
Lý Vân Tiêu giơ tay lên, Giới Thần Bi bay ra khỏi lòng bàn tay, nó tỏa hào quang trên hư không.
– Không phải ngươi vẫn muốn chiến thắng ta hay sao? Trong Giới Thần Bi này ta là chủ thế giới, thông qua ý niệm thần thức có thể phát huy toàn bộ thực lực của mình ra. Nói cho đúng, chiến một trận trong Giới Thần Bi ta sẽ ở trạng thái toàn thịnh.
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Một trận chiến này ngươi có dám?
Hắn nhìn La Thanh Vân như lâm đại địch, bộ dáng do dự không quyết, biết rõ trong lòng đối phương đang giãy dụa, liền lặng lẽ cười giựt giây nói:
– Đây chính là thánh khí, ngươi không muốn chọn thời điểm ta toàn thịnh, lại đánh bại ta trong thánh khí chứ? Nếu mất đi cơ hội này, ta không cho ngươi cơ hội đi vào thánh khí đâu. Còn nữa, trước mặt quần hùng thiên hạ hôm nay ta đã bạo lộ thánh khí, nói không chừng ngày nào đó sẽ bị giết nơi đầu đường, ngươi vĩnh viễn không có cơ hội đánh một trận với ta đâu.
La Thanh Vân ngưng trọng nói:
– Không cần kích ta. Xem ra ngươi rất có nắm chắc trấn áp ta ở bên trong.
Lý Vân Tiêu cười thầm:
– Mặc dù biết là âm mưu, ta nhìn ra được bộ dáng kích động của ngươi đấy.
La Thanh Vân nghiêm mặt nói:
– Không sai, nếu có thể ở trong thánh khí đánh bại ngươi, như vậy sẽ tiêu trừ tâm ma lớn nhất đời ta, tin tưởng sẽ không gì so sánh nổi, tương lai vấn đỉnh đỉnh phong cũng không nói chơi.
Lý Vân Tiêu ngoắc ngoắc ngón tay, cười gian nói:
– Hắc hắc, cứ tới đi.
– Tốt! Nếu ngươi đã tự tin như vậy, ta sẽ thử đánh tan tự tin của ngươi.
Sắc mặt La Thanh Vân trầm xuống, nội tâm của hắn sinh ra chiến ý ngập trời, đi vào trong Giới Thần Bi.
Tuy Lý Vân Tiêu vẻ mặt bất cần đời, bộ dáng tràn đầy khiêu khích, nhưng nội tâm lại tán thưởng không thôi, có võ đạo chi tâm kiên định như vậy, có chí như thế, quả nhiên trên đời hiếm thấy.
Giới Thần Bi bắn ra lưu quang, nhanh chóng hút La Thanh Vân đi vào.
– Hắc hắc, tiến vào trong thế giới của bản thiếu gia, thần huyết xem như đến tay. Nhưng với tư cách ban thưởng, ta sẽ nguyện ý đánh một trận với ngươi.
Lý Vân Tiêu cười cười, quay người đi vào trong đó.
Dưới bầu trời xanh, vạn dặm không mây.
Lý Vân Tiêu cùng La Thanh Vân hai người đứng đối diện nhau.
Trên mặt La Thanh Vân nghiêm túc và trang trọng, Lý Vân Tiêu vẫn tươi cười nhẹ nhàng, bộ dáng khí định thần nhàn.
La Thanh Vân nhìn qua chung quanh, nói:
– Thế giới huyền khí quả nhiên thần kỳ. Trên người của ngươ không còn vết thương, có phải giả dối hay không đấy?