Mục lục
[Dịch] Vạn Cổ Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một trận pháp to lớn xuất hiện ở đáy biển, bị đát bùn che giấu.

– Là đây!

Thủy Tiên reo lên:

– Trước kia ta từng dùng trận pháp này!

đám người Lý Vân Tiêu tiến lên cẩn thận kiểm ra, không bị hư hao gì. Mọi người yên tâm sử dụng.

Rất nhanh họ đặt các loại nguyên tinh vào trong,ánh sáng mênh mông khuếch tán dưới biển. Lực lượng khủng bố thổi quét vài dặm hải vực biến thành vòng xoáy lớn.

Nhưng động tĩnh này đối với toàn Nam hải thì chẳng đáng gì.

Hơn mười người bị một luogòn sáng bao lấy chớp mắt hút vào đường hầm đi hướng Hải chi sâm lâm.

Một lúc sau Lý Vân Tiêu chợt biến sắc mặt nhì nchằm chằm không gian đen ngòm trước mặt như khuôn mặt quỷ dữ tợn.

Cố Thanh Thanh kinh kêu:

– Đường hầm có khác lạ!

Lý Vân Tiêu gật gù thu về thần thức:

– Hên là không phải thủ đoạn mạnh gì, chỉ dùng lực lượng cưỡng ép chặn kín đường hầm. Miễn có lực lượng càng mạnh hơn phá vỡ nó là xong.

Liêu Tinh Thần nói:

– Nếu vậy thì vì để phòng ngừa mọi người hãy cùng nhau đánh nát chướng ngại vật đó!

Lý Vân Tiêu nói:

– Phong đổ rất kín, nhưng chỉ tương đối.

Giữa trán Lý Vân Tiêu mấp mấy:

– Một mình ta đủ rồi.

Tay Lý Vân Tiêu ra Kiếm Thương Trảm Hồng, kiếm lực mênh mông chậm rãi ngưng tụ.

Giờ phút này một chỗ Hải chi sâm lâm đầu kia đường hầm.

Hai nam nhân khuôn mặt quái dị đứng lơ lửng nhìn chằm chằm kết giới mới bày xong, một người thở phào nhẹ nhõm.

Người đó nhoẻn miệng cười nói:

– Vậy là chắc ăn, dù là cường giả đăng phong tạo cực cũng đừng mơ ra từ đường này.

Người kia gật đầu nói:

– Chúng ta đi đi, còn hai con đường khác chờ phong ấn.

Người lúc trước nói:

– Gấp cái gì, phong ấn những lối vào hao phí quá nhiều công sức của chúng ta, tạm nghỉ ngơi một lúc đi.

Người kia biến sắc mặt lạnh lùng nói:

– Chỉ còn bảy ngày, phảip hong ấn toàn bộ đường hầm, đây là mệnh lệnh chết .nếu xảy ra vấn đề thì không ai gánh nổi.

Người lúc đầu nói chuyện chửi tục:

– Mợ nó, chỉ còn bảy ngày, rõ là muốn mạng của chúng ta!

Người đó sắc mặt âm trầm hầm hừ:

– Dù bây giờ chạy đi bài bố thì khó hoàn thành trong vòng bảy ngày.

Người kia lạnh lùng nói:

– Dù chết cũng phải xong, nếu không sẽ chết thật. Đi đi, đừng nhây ở đây nữa.

Hai người nuốt chút thiên tài địa bảo, điều chỉnh tâm tình, chuẩn bị xuất phát.

Chợt hai người đứng lặng liếc nhau, quay đầu xem cấm chế mới bày xong.

Một người nói:

– Ta cứ thấy hình như trong đường hầm có . . .

Còn chưa có nói xong một luồng sáng to lớn chói mắt đâm thủng cmấ chế, chém nát người đó.

Kiếm khí chém rách hư không bắn vào Hải chi sâm lâm, mảng lớn cây cối nháy mắt hóa thành hư vô, nhưng bởi vì cấm chế ngăn trở nên kiếm khí không gây nhiều chấn động.

Nam nhân bày cấm chế sợ hãi run bần bật, hét inh ỏi bay lên trời.

Nhưng nam nhân mới rời khỏi mặt đất đã bị luồng sáng vàng chém nát bấy.

Hóa Tu giật mình nhìn Thủy Tiên:

– A! Nàng giết hắn?

Mặt Thủy Tiên lạnh băng hỏi lại:

– Dám phong ấn đường hầm chẳng lẽ không nên chết sao?

Hóa Tu cười khổ lắc đầu.

Lý Vân Tiêu thở dài:

– Không phải không nên chết mà là hắn có thể cung cấp nhiều tình báo, nên sưu hồn trước rồi hãy giết.

Thủy Tiên ngây ra, mở miệng nói:

– Dù sao chúng ta đã trở lại, tình huống gì thì rất nhanh sẽ biết.

Lý Vân Tiêu khẽ ừ, không nói nhiều nữa, vì nói chuyện với Thủy Tiên rất mệt não.

– Mau đi theo ta!

Thủy Tiên trở về Hải chi sâm lâm thì âm tình siêu tốt, nhảy hót nói:

– Hải chi sâm lâm bên này nếu không có người dẫn đường sẽ không ra ngoài được, đi theo ta.

Thủy Tiên rất là kiêu ngạo biến thành độn quang lao đi trước dẫn đường, đám người Lý Vân Tiêu theo sau.

Nhưng mới bay giây lát Thủy Tiên hét chói tai gần như rớt từ trên trời xuống.

Chính giữa rừng rậm không giới hạn nằm một cái xác quái thú to lớn.

Lý Vân Tiêu sắc mặt âm trầm, hắn biết con quái thú đó, là cự thú đáy biển trước kia Thủy Tiên hay triệu hoán.

Thủy Tiên nhào lên người quái thú gào khóc, nước mắt chảy ròng ròng:

– Đậu Đậu! Đậu Đậu chết rồi, hu hu hu!

Thần thức của Lý Vân Tiêu khuếch tán bốn phía, trong lòng tràn đầy chấn kinh, không chỉ Đậu Đậu trước mắt chết, trong phạm vi trăm dặm nằm hơn ba mươi cái xác cự thú biển sâu.

Hơn nữa Lý Vân Tiêu cẩn thận quan sát thì phát hiện bên cạnh xác chết không có dấu vết phá hoại lớn gì, có thể thấy đám cự thú biển sâu này gần như bị diệt trong tích tắc.

Cố Thanh Thanh kiểm tra sơ xác Đậu Đậu, phun ra hai chữ:

– Chết ngay lập tức.

Với tu vi hiện tại của bọn họ cũng có thể làm được như vậy, nhưng trong Tứ Hải, những cường giả đã nổi tiếng rất ít người làm được.

Lý Vân Tiêu kéo Thủy Tiên dậy:

– Đi Hải Hoàng Điện trước, hy vọng Hải Hoàng đại nhân bình an.

Thủy Tiên bi thương đứng dậy, khóc lóc nói:

– Đậu Đậu hãy nằm ở đây trước, ta nhất định sẽ báo thù cho ngươi!

Lý Vân Tiêu thầm thở dài, mắt phải nguyệt đồng phát ra ánh sáng nhạt, trong phạm vi bày ra huyễn thuật đơn giản không để Thủy Tiên thấy xác các cự thú đáy biển khác, nếu không chẳng biết nàng sẽ khóc cỡ nào.

Thủy Tiên lo lắng cho phụ thân của mình, nàng biến thành ánh sáng vàng bay nhanh hướng Hải Hoàng Điện.

Đám người Cố Thanh Thanh biểu tình cực kỳ trầm trọng, huyễn thuật của Lý Vân Tiêu không thể chặn lại thần thức của họ. Dọc đường đi thấy nguyên Hải chi sâm lâm cơ hồ thành mồ, trừ cự thú đáy biển ra các loại động vật biển lúc trước sinh hoạt cũng chết sạch.

Bay một lúc thì Hải Hoàng Điện đã đến trước mắt. Trước cung điện nguy nga, trên quảng trường lớn, liếc mắt nhìn trừ trống trải ra nhiều hơn nữa là mấy phần máu đỏ.

Hàng trăm, ngàn xác chết nằm la liệt dưới đất, khắp nơi là máu. Có đã khô, có còn mới.

Thủy Tiên lo lắng kêu to một tiếng:

– Phụ thân!

Thủy Tiên lao ngay xuống.

Rầm!

Thủy Tiên đập vào kết giới bị chấn choáng váng mặt mày suýt té từ trên cao xuống.

Lý Vân Tiêu ôm Thủy Tiên, an ủi:

– Đừng lo lắng, kết giới chứng minh Hải Hoàng đại nhân còn bình yên.

Thủy Tiên ôm cục u trên đầu, nước mắt chảy ròng ròng hét to:

– Phụ thân! Mau mở kết giới, nữ nhi đã trở lại!

Thủy Tiên gọi mấy tiếng trong cung điện có chút phản ứng, một người toàn thân mặc giáp vàng xuất hiện trước đại điện, là Tổ Á. Con ngươi Tổ Á co rút đánh ra vài ấn quyết thoáng chốc biến thành trăm ấn phù bay vào không trung.

Kết giới cấm chế lung lay, rất nhanh biến mất.

Đám người Lý Vân Tiêu bay vào ngay, Tổ Á lại mở ra kết giới.

Thủy Tiên vọt lên trước túm lấy Tổ Á, bộ dạng hùng hổ:

– Phụ thân của ta đâu?

Biểu tình Tổ Á nghiêm nghị nói:

– Hải Hoàng đại nhân ở trong điện, không sao. Tại sao các người trở lại vào lúc này?

– Phụ thân!

Thủy Tiên nghe nói phụ thân bình yên thì lo lắng biến mất, vui vẻ bỏ lại mọi người chạy vào.

Lý Vân Tiêu chắp tay chào:

– Xin chào Tổ Á tiên sinh, Tứ Hải thật ra bị gì vậy?

Tổ Á lắc đầu nói:

– Chúng ta cũng không biết.

– Cái gì?!

Mọi người ngây ngẩn, nhìn quảng trường trước cung điện rải rác xác chết, các loại hình dạng đều có.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK