Mục lục
[Dịch] Vạn Cổ Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Vân Tiêu quay đầu nhìn Mộng Vũ Mộng Bạch, nói:

- Chờ bọn họ tỉnh lại, ngươi khôi phục trí nhớ cho bọn họ rồi đi.

Vi Thanh nhíu mày, không vui nói:

- Còn chờ bao lâu?

Lý Vân Tiêu cười lạnh nói:

- Đây chính là do ngươi gieo xuống, ngươi đợi vài ngày còn không kiên nhẫn? Ta cũng không biết bao lâu, có lẽ là ba năm ngày, cũng có thể là ba năm tháng.

Vi Thanh biết rõ hắn cố ý gạt mình, nhưng lời này cũng đúng vậy, chữa thương nhập định không ai dám nói là bao lâu, vì vậy chủ động nói:

- Đã như vầy, sau khi trở về, lại giải trừ phong ấn cho bọn họ.

Lý Vân Tiêu giễu cợt nói:

- Ha ha, ngươi xác định ngươi còn có thể trở về sao? Nếu chết trong đó, ta đi tìm ai đây?

Vi Thanh tức giận nói:

- Tùy ngươi nói như thế nào, ta không có thời gian chờ ngươi! Cùng lắm ta tự đi Ma giới! Không có Yết chỉ dẫn, ngươi cũng không tìm được hóa lân ma cốt.

Mộng Linh chân quân vẫn không lên tiếng, nói:

- Lý Vân Tiêu, ngươi đi với hắn thôi. Lạc ấn trong thức hải tỷ đệ Mộng Vũ đã bị ta cởi bỏ.

- Cái gì?

Những người còn lại kinh hô, Vi Thanh càng trợn mắt nhìn, nhưng vừa tiếp xúc với ánh mắt lạnh như băng của Mộng Linh chân quân thì hắn lùi lại.

Lý Vân Tiêu cả kinh nói:

- Thật sự?

Lạc ấn rất mạnh, mặc dù với thần thức của hắn cũng không dám thử.

Mộng Linh chân quân nói:

- Tự nhiên là thật. Tỷ đệ bọn họ vốn bị khu vực chi lực ảnh hưởng, bằng vào hoàn cảnh đặc thù nơi này, muốn tiêu trừ lạc ấn hết sức dễ dàng. Hơn nữa ta xem khí tượng của hai người, mới vừa rồi bị vây trong Hồi Ách Tinh Sương nên có thu hoạch không nhỏ, cần thời gian tiêu hóa không ngắn.

Lý Vân Tiêu nhìn hai tỷ đệ bọn họ, nhớ tới bộ dáng non nớt của hai người năm đó, một nhu nhược không nơi nương tựa, một quyết tâm muốn học Phục Hổ Quyền, hắn mỉm cười, thần sắc nhu hòa, nói:

- Vậy hai người bọn họ sẽ ở đây, do chân quân thủ hộ bọn họ đi.

Dứt lời, liền không hề lưu luyến, quay người rời đi.

Phụ tử Vi Thanh liếc nhau, theo sát phía sau. Ba người biến mất khỏi khu vực này, chỉ còn lại có Mộng Linh chân quân và Công Dương Chính Kỳ.

Sau khi trầm mặc qua đi, Mộng Linh chân quân nói ra:

- Ngươi có trách ta không cho ngươi đi Ma giới hay không?

Công Dương Chính Kỳ cả kinh, nói:

- Thuộc hạ không dám. Chân quân nói là thật, ta mà đi Ma giới, hơn phân nửa sẽ chết trong đó.

Mộng Linh chân quân gật đầu nói:

- Ngươi hiểu là tốt rồi, tuy nơi này mất đi Hồi Ách Tinh Sương cùng Hoàng Tuyền Minh Hỏa, nhưng với ta và ngươi là cơ duyên khó có được.

Công Dương Chính Kỳ kinh hỉ nói:

- Ý chân quân là?

Mộng Linh chân quân nói:

- Nếu hai nguyên tố đó vẫn còn, ta và ngươi căn bản không cách nào tới gần nơi đây. Hiện tại chủ thể hai nguyên tố rời đi, thu nạp lực lượng sót lại tăng tiến tu vị.

Công Dương Chính Kỳ ầm thầm động tâm, hắn tự nhiên biết rõ uy lực của hai đại nguyên tố, không khỏi mừng rỡ, phiền muộn không thể đi Ma giới cũng quét sạch.

Lý Vân Tiêu và phụ tử Vi Thanh rời khỏi khu vực, cũng đi truyền tống trân Thánh Vực trở về thành Viêm Vũ.

- Mục Địch đại nhân vẫn chưa quay về sao?

Lý Vân Tiêu hỏi.

- Vâng, Mục Địch đại nhân còn chưa truyền tin tức về. Vân Tiêu đại ca trở về là tốt rồi, nếu không hai vị thành chủ không có mặt, ta không áp chế nổi cục diện.

Đinh Linh Nhi thở ra một hơi, cũng bỏ lo lắng xuống.

Lý Vân Tiêu lo lắng nhíu mày, hắn ngồi trong chính sảnh, trầm ngâm một hồi.

Đinh Linh Nhi nói:

- Vân Tiêu đại ca không cần lo lắng, Mục Địch đại nhân chỉ là đi Huyền Ly đảo mà thôi, hơn phân nửa là trò chuyện vui vẻ, cho nên mới lâu trở về.

- Tốt, chỉ hy vọng như thế.

Lý Vân Tiêu nói:

- Ta muốn bế quan ba ngày, không có có chuyện quan trọng đừng quấy rầy ta. Đồng thời bảo Thiên Chiếu Tử đại nhân chuẩn bị thêm mấy thanh Phá Ma Nhận cùng Ngự Ma Khải.

- Vâng.

Đinh Linh Nhi gật gật đầu, nhớ kỹ.

Lý Vân Tiêu thấy không có chuyện gì, liền bắt đầu chuyên tâm bế quan.

Ba ngày này là sau kh hắn thương lượng với Vi Thanh tranh thủ có được. Vi Thanh cũng trở về lĩnh vực của mình, nhưng mà tâm phiền tính nóng, không tiếp tục tâm tu luyện.

Trong mật thất, Lý Vân Tiêu lấy Hồi Ách Tinh Sương ra, cẩn thận đặt trước mặt quan sát.

Thần thức đảo qua, lập tức bị lực đóng băng của tinh sương làm đầu óc ngưng trệ, làm hắn chặt đứt thần thức, không dám liều lĩnh..

Thiên Ngoại Huyền Minh Thạch đã biến mất, hoàn toàn bị Hồi Ách Tinh Sương bao trùm, hơn nữa còn hình thành trạng thái ổn định.

- Thứ này lực lượng quá mạnh mẽ, thời gian ba ngày không đủ luyện hóa, chỉ có thể tạm gác lại chậm rãi tìm hiểu.

Lý Vân Tiêu thở dài một tiếng, đột nhiên nhớ tới Ngả, muốn gọi nàng tới cùng nghiên cứu vật này, nhưng vừa nghĩ tới hàn khí làm người ta sợ hãi, ngay cả thần thức đều có thể đông lại, lập tức buông tha.

Nếu Ngả có gì không hay xảy ra, hắn không chỉ có nội tâm bất an, cũng không cách nào bàn giao với Yêu tộc.

- Vẫn là chờ ta từ Ma giới trở về, lại nghĩ biện pháp tìm hiểu thứ này.

Hắn nhìn chằm chằm vào khối cầu, vung tay thu vào trong Giới Thần Bi, bắt đầu chữa thương.

Trước đó bị Hồi Ách Tinh Sương đóng băng, tuy không chết nhưng cơ năng thân thể bị tổn hại, lúc này thi triển công pháp chữa thương.

Trong khoảng thời gian ngắn mật thất rung động, giống như cả đại lục Thiên Vũ cũng bị bao phủ trong hào khí bất an này.

Ba ngày sau, mấy người lần lượt đến đây, đi vào trong phủ thành chủ.

Vi Thanh, Tiểu Hồng, còn có Khúc Hồng Nhan cùng Phi Nghê, tổng cộng bốn người đi theo Lý Vân Tiêu vào Ma giới.

Năm người thu lấy Phá Ma Nhận cùng Ngự Ma Khải của mình, tuy tới cấp độ bọn họ trang bị bổ trợ không nhiều, nhưng có còn hơn không, huống hồ đi Ma giới không ai biết tiền đồ hung hiểm.

Hơn nữa còn có ba cái ma nguyên tỏa, cũng mang toàn lực ra luyện chế, phân biệt cho Lý Vân Tiêu cùng hai vị hồng nhan tri kỷ.

Vi Thanh và Tiểu Hồng không có phần, hai người mãnh liệt kháng nghị một phen, không có kết quả cũng đành thôi.

Đinh Linh Nhi nói:

- Bây giờ có thể khe hở Ma giới ổn định chỉ có ở thành Hồng Nguyệt, cổ ma tỉnh và Thiên Đãng sơn mạch. Ba khu vực này bị chúng ta giám sát chặt chẽ, hơn nữa cơ cấu vài tòa phù không thành, dùng đại trận phong tỏa giao lộ.

Lý Vân Tiêu suy nghĩ một hồi, nói:

- Thiên Đãng sơn mạch từ xưa đến nay rung chuyển bất định, là khe hở xưa nhất, trong đó không gian vô cùng phức tạp, chính là lựa chọn kém nhất. Mà cổ ma tỉnh bị cửu cung phù trấn áp, nếu đi vào phủ phá nó đi, không cần làm thế. Đi vào từ thành Hồng Nguyệt đi. Từ trận chiến lúc trước, khe hở này lớn hơn tưởng tượng, có lẽ có thể an toàn thông hành.

Đinh Linh Nhi cười nói:

- Vân Tiêu đại ca cũng có chung suy nghĩ với ta, từ các dấu hiệu mà nhìn, đi vào từ thành Hồng Nguyệt là an toàn nhất.

Đã không có ý kiến phản đối, mấy người cũng không chậm trễ nữa, lúc này đi tới truyền tống trận.

Một lát sau, vài đạo ánh sáng lóe lên, có vài thân ảnh đã tới thành Hồng Nguyệt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK