Mục lục
[Dịch] Vô Thường (Đường Môn Cao Thủ Tại Dị Thế)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ban ngày Mê Tung Trận, chẳng những có hiệu quả của Mê Tung Trận, còn có hiệu quả của ảo trận, mặt khác, mười ngọn núi lớn cấu thành đại trận kia, gia trì áp lực lên thân thể người tiến vào, quấy nhiễu làm cho người ta không thể tiến lên.

Càng đi về phía trung tâm, Thập Sơn Chi Lực càng ngày càng lớn, Đường Phong rất hoài nghi mình cho dù mình phá giải được Mê Tung Trận và ảo trận, không biết mình có thể đứng vững dưới Thập Sơn Chi Lực gia trì mà đi tới được vị trí cửu tinh hàn đàm kia không.

Hiện tại đã phải vận dụng cảnh giới Linh giai hạ phẩm mới có thể chống đỡ được Thập Sơn Chi Lực, cứ tiếp tục đi vào bên trong, phải vận dụng Linh giai trung phẩm, Linh giai thượng phẩm.

Đến vị trí trung tâm, chẳng lẽ phải thừa nhận áp lực của cả mười ngọn núi hay sao? Nếu là như vậy, dù là Linh giai thượng phẩm, cũng không cách nào sống sót.

Chỉ thăm dò vào ban ngày, Đường Phong phải trải qua vô số ảo trận, ít nhất cũng hơn chục lần, tuy tâm trí của Đường Phong vô cùng kiên định, nhưng những ảo trận này không thể làm hắn mất đi phương hướng, nhưng muốn phá giải ảo trận này thì cần phải có thời gian nhất định.

Ngắn thì phải hơn mười tức thời gian, lâu là nửa canh giờ, nhưng kinh nghiệm của mỗi lần đều khác nhau rất lớn.

Thập Sơn Chi Lực gia trì, làm cho Đường Phong không thể không vận dụng thực lực Linh giai trung phẩm, Linh giai thượng phẩm để chống cự. Cương khí toàn thân nhanh chóng tiêu hao, dù trên tay cầm một khối linh thạch cao cấp, Vô Thường Quyết tự chủ vận chuyển, nhưng vẫn cảm thấy không đủ, cuối cùng cũng phải lấy hai hạt Thiên Niên Phong Vương Lộ ra ăn vào.

Điều duy nhất làm cho Đường Phong vui mừng chính là Mê Tung Trận không có hiệu quả với hắn, bởi vì có Linh Khiếp Nhan chỉ dẫn, cho nên có thể nói là Mê Tung Trận này vốn không tồn tại.

Đang lúc Đường Phong thăm dò tình trạng kiệt sức, cũng không biết có phải là đã đến vị trí cửu tinh hàn đàm hay không, đột nhiên mây mù quanh thân đã biến mất không thấy đâu nữa.

Lại là ảo trận? Đường Phong nhíu mày, mỗi lần gặp phải ảo trận, cảnh sắc trong tầm mắt đều có biến hóa rất lớn, cho đến bây giờ hắn đã có chút chết lặng.

Thời điểm đang nghĩ ngợi, cảm giác trầm trọng trên bờ vai nhẹ đi không ít, không chỉ có như thế, mặt đất dười lòng bàn chân trở nên lạnh lẽo thấu xương, từng làn khí lạnh dưới mặt đất bốc lên. Lúc này tinh quang trên bầu trời lóng lánh.

Không đúng! Đây không phải ảo trận! Sát trận ban đêm đã tới! Đường Phong sợ hãi cả kinh, không hề nghĩ ngợi, quay người tháo chạy ra ngoài. Đêm qua hắn nhìn thấy khí thế của băng hàn đã làm cho hắn kiêng kỵ vô cùng.

Một tiếng thét dài truyền tới, đó là tín tiệu lui lại phía sau của phó thành chủ Huyết Vụ Thành Huyết Vân Lưu.

Sơn cốc tĩnh mịch lúc ban ngày, lúc này đã trở nên náo nhiệt vô cùng.

Đám người Huyết Vụ Thành kết đội đi vào nhưng vì Mê Tung Trận và ảo trận nên đã tán lạc với nhau, lúc này từ các phương hướng khác nhau triển khai thân pháp, cấp tốc chạy thục mạng ra bên ngoài.

Rắc rắc rắc...

Hàn khí sau lưng hắn như châu chấu bay đầy trời, từ vị trí trung tâm lan ra bốn phía, lan ra khắp sơn cốc, đóng băng tất cả mọi vật.

Trong sơn cốc, khoảng cách của mọi người có chút xa xôi, hiện tại dù là ai cũng phải chạy trốn khỏi chết, cho nên không có ai để ý đến một người như Đường Phong.

Nếu Huyết Vân Lưu cẩn thận xem xét, chắc chắn Đường Phong không thể che dấu ẩn trốn, bởi vì đang là ban đêm, tất cả đều rất trống trải, không còn sương mù như ban ngày nữa.

Người Huyết Vụ Thành chạy tứ tán, Đường Phong cũng chạy trốn, không qua bao lâu, tất cả mọi người thoát ra sơn cốc, đi đến mười ngọn núi lớn bên ngoài.

Ở nơi xa có một tiếng thét dài, chắc tiếng của Huyết Vân Lưu tập trung hơn mười đệ tử Huyết Vụ Thành lại với nhau, Đường Phong không để ý tới hắn, hắn phải tìm vị trí an toàn, từ trong Mị Ảnh Không Gian tìm ra một ít nước và thức ăn, lấp đầy bao tử, lập tức khoanh chân ngồi xuống, cầm linh thạch trong tay để khôi phục.

Cả ngày tiêu hao quá lớn, nhưng thu hoạch cũng không nhỏ, ít nhất Đường Phong cũng hiểu được hiệu quả của đại trận.

Về phần buổi tối... Hàn khí bao phủ khắp bốn phía không thể nghi ngờ là một tồn tại rất khủng bố, đủ để mạt sát tất cả những sinh vật còn sống trong sơn cốc.

Làm thế nào mới có thể vượt qua đại trận này đây? Đường Phong suy nghĩ, nhưng vẫn không nghĩ ra được biện pháp nào tốt. Dù là ban ngày hay ban đêm, hôm nay không thể nào xông qua đại trận này được.

Nhưng, đây đúng là một nơi tu luyện rất tốt a! Đường Phong không khỏi cảm khái một tiếng, Thập Sơn Chi Lực gia trì, một bước một lạc đường, một bước lại biến hóa, dù là ai, nếu có thể đứng vững trước áp lực như thế, ở chỗ này tu luyện trong thời gian dài, thực lực tuyệt đối sẽ tăng lên nhanh chóng.

Sau chuyện lần này, có nên kéo đám người Tiếu thúc đến nơi này tu luyện hay không?

Đường Phong trầm tư suy nghĩ.

Vài ngày kế tiếp. Đường Phong cũng giống như người của Huyết Vụ Thành. Hắn đã xông trận sáu lần nhưng kết quả đều làm cho Đường Phong thất vọng. Mình căn bản không có khả năng tiến vào vị trí trung tâm.

Có ảo trận và Thập Sơn Chi Lực, làm cho Đường Phong cảm thấy không biết làm gì.

Nhất là ảo trận, cần dựa vào vận khí rất nhiều, dù không ác liệt đến mức mỗi bước đều gặp phải ảo trận, nhưng tính ra bình quân thì ba bước sẽ gặp một cái, sau đó xuất hiện biến hóa.

Ảo trận và Thập Sơn Chi Lực, Đường Phong cũng không nhìn được nữa. Đều đi ra ngoài với trạng thái sức cùng lực kiệt.

Mấy ngày nay vận khí tốt, có thể thâm nhập vào sâu một chút, nhưng dưới sức ép cường đại của Thập Sơn Chi Lực. Làm cho Đường Phong có cảm giác không thể ngăn cản. Dưới sức ép như vậy, cất bước gian nan, mỗi lần đi một bước, cần hao phí rất nhiều khí lực và cương khí, đây chẳng khác gì tra tấn thể xác và tinh thần.

Vài ngày kế tiếp. Đường Phong có được kết quả rèn luyện còn tốt hơn đám người Huyết Vụ Thành phải mất hai năm thời gian mới có được, bởi vì hắn có Linh Khiếp Nhan chỉ dẫn, không cần lo lắng Mê Tung Trận. Người Huyết Vụ thành thì khác, bọn họ đi tới đi lui trong Mê Tung Trận, rất khó tìm được phương hướng.

Nhưng điều này chưa đủ làm Đường Phong cao hứng, so sáng với người khác chẳng có ý nghĩa gì, không có biện pháp tới được hàn đàm, thì chẳng có ý nghĩa gì.

Đường Phong không đi xông trận, mà trốn ở nơi an toàn suy tính điểm mấu chốt để phá trận.

Bị giày vò mấy ngày nay, cuối cùng người của Huyết Vụ Thành cũng phát hiện ra hắn là người ngoài đến. Buổi tối ngày đó bị phát hiện thì mười ngọn núi lớn phi thường náo nhiệt, Huyết Vân Lưu dẫn người lật qua lật lại tìm kiếm tung tích của Đường Phong, nhưng tìm mãi vẫn không tìm được.

Dưới Thiên Nhân Hợp Nhất Chi Cảnh, Đường Phong và tòa núi lớn hợp thành một, Huyết Vân Lưu có thể tìm được mới là việc lạ.

Náo một hồi như vậy, người của Huyết Vụ Thành cảnh giác, bọn họ không biết Đường Phong tới nơi này làm gì, bọn họ không cho phép có người khác nhúng tay phá hoại hành động của bọn họ, nhúng chàm vào bảo bối của bọn họ.

Khổ tư suốt một ngày, đột nhiên Đường Phong tỉnh ngộ.

Lựa chọn thời cơ xông trận không chính xác! Không thể xông trận lúc ban ngày.

Sở dĩ hắn xông trận vào ban ngày, là do bị người của Huyết Vụ Thành dẫn dắt, trong đầu liền có ý niệm trong đầu, lúc này mới quan tâm đến chuyện vụn vặt này.

Xông trận ban ngày thì lực cản lớn nhất không phải là ảo trận tùy thời tùy chỗ đều có thể xuất hiện, mà là Thập Sơn Chi Lực!

Thập Sơn Chi Lực không phải là thứ mà sức người có thể ngăn cản, Đường Phong đoán cho dù không có ảo trận và Mê Tung Trận, hắn có thể một đường thẳng tiến đi tới, chỉ riêng Thập Sơn Chi Lực kia cũng đủ làm cho mình đi được nửa đường phải bò mà đi.

Ảo trận chẳng qua là vật cản trở thứ hai mà thôi, tuy mình có Linh Khiếp Nha chỉ dẫn phương hướng, nhưng ảo trận xuất hiện quá nhiều lần, làm lãng phí thời gian, cho nên thời gian ban ngày không đủ dùng.

Ban đêm thì khác, khi màn đêm buông xuống, khi chín ngôi sao trên bầu trời hô ứng với chín cái hàn đàm hô ứng lẫn nhau, sau khi sát trận phủ xuống, Thập Sơn Chi Lực sẽ giảm bớt, điểm này Đường Phong đã thể nghiệm rất nhiều lần.

Mỗi khi ban đêm xuống, cảm giác nặng nề trên bờ vai giảm xuống trên phạm vi lớn, vốn thực lực Linh giai trung phẩm mới có thể ngăn cản được Thập Sơn Chi Lực, hiện giờ chỉ cần Linh giai hạ phẩm là có thể chống lại.

Hơn nữa ảo trận cũng không còn tác dụng.

Sở dĩ ảo trận xuất hiện, bởi vì nó có liên quan tới mây mù che kín trong sơn cốc, ban đêm mây mù không có, cho nên ảo trận không còn tác dụng.

Không còn hai đại trở lực này ngăn cản, ban đêm xông trận chỉ cần lo lắng duy nhất chính là hàn khí! Hàn khí băng phong thiên lý!

Hắn có thể ngăn cản được hàn khí này hay không, Đường Phong không dám khẳng định. Dù sao Linh Khiếp Nhan cũng từng nói, năm đó Âu Dương Tử là Linh giai thượng phẩm, chẳng qua đụng phải nước trong hàn đàm, cánh tay mới bị đóng băng, hàn ý không tan đi, cuối cùng chết nơi tha hương.

Tóm lại phương pháp này có thể thực hiện, ít nhất tỷ lệ thành công cao hơn so với lúc xông trận ban ngày, ban đêm mới là lựa chọn chính xác.

Thử một lần! Ý niệm này xuất hiện trong đầu, Đường Phong không thể ngăn cản, dòng máu mạo hiểm đang chảy xuôi trong kinh mạch đang kêu gào, làm cho huyết dịch sôi trào.

Suy nghĩ cả ngày, đã làm cho tinh khí thần của Đường Phong đạt tới đỉnh phong, hắn đứng lẻ loi một mình ở biên giới của sơn cốc, Đường Phong đang chờ đợi màn đêm buông xuống.

- Phong ca ca, ngươi muốn làm gì?

Linh Khiếp Nhan cảm thấy không đúng, mở miệng hỏi.

Đường Phong trầm tư, giả bộ như không nghe thấy.

- Có phải ngươi muốn xông trận vào ban đêm hay không? Chẳng lẽ ngươi quên đi uy lực của hàn khí sao?

Linh Khiếp Nhan gấp gáp, ở chung với Đường Phong nhiều năm như vậy, sao mà nàng không đoán được tâm tư của Đường Phong cơ chứ.

- Ngươi trả lời ta đi chứ! Không nên giả bộ như không nghe thấy, chúng ta đang trao đổi trực tiếp với hồn phách, dù lỗ tai ngươi điếc cũng có thể nghe thấy.

Linh Khiếp Nhan ở trong cương tâm nhảy lên.

- Yên tâm đi, ta sẽ không đi tìm chết đâu.

Đường Phong bị bất đắc dĩ trả lời một tiếng.

- Vậy ngươi phải đáp ứng ta, ngàn vạn lần không được xông trận lúc ban đêm, bằng không... Bằng không...

Linh Khiếp Nhan nói cả buổi, cũng không biết nên uy hiếp Đường Phong như thế nào.

- Được!

Đường Phong liên tục gật đầu.

Rốt cuộc đêm tối cũng tới, người của Huyết Vụ Thành giống như chó nhà có tang, từ trong sơn cốc chạy trốn ra.

Hắn đợi đến lúc hàn khí lan tràn cả sơn cốc, sơn cốc bị băng phong, thần sắc Đường Phong mới nghiêm túc, hít sâu một hơi, cất bước tiến vào.

- Phong ca ca, ngươi là đồ đại lừa gạt!

Linh Khiếp Nhan giương nanh múa vuốt trách cứ.

- Nói không giữ lời, người xấu, sau này ta sẽ không lý tới ngươi nữa!

Vừa quát lên, Linh Khiếp Nhan liền ép buộc hồn phách của Đường Phong, ý đồ chiếm lĩnh thân thể của hắn.

- Đừng làm rộn!

Đường Phong giật mình, hắn chưa bao giờ thấy Linh Khiếp Nhan làm vậy bao giờ.

- Ngươi gạt ta!

Trong âm thanh của Linh Khiếp Nhan có tiếng nức nở.

- Ta muốn thử, nếu không được thì ta sẽ lập tức lui ra ngoài.

Đường Phong an ủi một tiếng, vội vàng ngậm miệng lại, hàn khí đã bao trùm thân thể của hắn, tay chân lạnh buốt, hàn khí này không cách nào dùng ngôn ngữ để diễn tả. Giống như có ngàn vạn chuôi đao đang chém vào thân thể, làm cho hồn phách như bị đóng băng.

Vô Thường Quyết vận chuyển mạnh mẽ, âm thanh cương khí lưu động trong thân thể, giống như tiếng nước của dòng sông đang chảy, vận chuyển cương khí, làm cho cổ hàn khí này giảm bớt không ít.

Bất quá Đường Phong lại phát hiện, cổ hàn khí này giống như dao cạo, không ngừng ăn mòn thân thể của mình, ý đồ ngăn cản cương khí lưu động, sau đó đóng băng thân thể của Đường Phong.

Công hiệu của Linh Quyết được thể hiện ra, dù hàn khí tiến vào ăn mòn cơ thể, nhưng cương khí lưu động lại không bị ảnh hưởng chút nào, ăn mòn bao nhiêu thì khu trừ bấy nhiêu, tuy Đường Phong cảm thấy rét lạnh, nhưng cũng không bết bát như trong tưởng tượng.

Có hy vọng! Tinh thần của Đường Phong chấn động, nhấc chân bước vào bên trong.

- Đại nhân, nhìn bên kia kìa, người nọ đang đi vào.

Mọi người của Huyết Vụ Thành đều nhìn phương hướng được chỉ, người đệ tử này vừa nhìn sang đã phát hiện ra Đường Phong, lập tức báo cáo cho Huyết Vân Lưu.

Huyết Vân Lưu nhìn về hướng hắn chỉ, quả nhiên thấy bóng dáng của người xuất hiện mấy ngày trước, không khỏi cười lạnh một tiếng nói:

- Không cần quản đến hắn, hắn đang tự tìm đường chết. Hừ, hàn khí ban đêm cho dù là Linh giai thượng phẩm cũng không thể ngăn cản, người này đúng là ngu không ai bằng!

Những đệ tử còn lại của Huyết Vụ Thành cũng cười lên.

Khiếp sợ khi phát hiện, tuy Đường Phong rất gian khổ tiến vào trong sơn cốc, nhưng lại không bị đông thành băng như trong tưởng tượng của bọn họ.

- Đại nhân, tình huống này có chút không đúng nha?

Một đệ tử Huyết Vụ Thành chau mày.

- Uy lực của hàn khí này chúng ta đã thử qua, nhưng có người nào có thể chống được hàn khí ăn mòn sao?

Thần sắc Huyết Vân Lưu rất nghiêm túc, sở dĩ hai năm qua bọn họ xông trận vào ban ngày, nhưng không dám có động tác vào ban đêm, bởi vì tất cả bọn họ đều ăn thiệt thòi nên đã rút ra kinh nghiệm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK