Mục lục
[Dịch] Vô Thường (Đường Môn Cao Thủ Tại Dị Thế)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lập tức liền có ba Thiên giai nhảy ra, không nói một tiếng, phân thành ba hướng tấn công Đường Phong, bọn họ muốn đánh lén phủ đầu.

Đường Phong an nhiên không sợ, ám khí binh khí vẫn không sử dụng, chỉ bằng một đôi quyền cước, chiến đấu với cả ba người, bóng người thoắt ẩn thoắt hiện, người vây xem chỉ thấy ba đạo thân ảnh, nhưng không thấy bóng dáng Đường Phong ở đâu.

Ba người liên thủ, không đến mười tức thời gian, liền bị Đường Phong đánh phun máu tươi, ném như ném rác vào trong đám người.

Đường Phong không giết bọn họ, nhưng đánh tất cả thành trọng thương, không nằm yên nửa năm một năm, đừng mong đứng dậy đánh người.

- Phong thiếu quá biến thái a!

Thang Phi Tiếu đứng một bên trợn mắt há mồm, nhịn không được oán thầm một câu, bằng tuổi của hắn có ai có trình độ như vậy? Thang Phi Tiếu hắn không được a.

- Lão Đoạn, ta cảm thấy chúng ta nên tìm mua một quán rượu nhỏ, kinh doanh thôi, lăn lộn tới tuổi này rồi, ở trước mặt Phong thiếu, ta cảm thấy tự ti.

Thang Phi Tiếu chậc chậc miệng nói.

- Ngươi mua đi, ta sẽ làm đầu bếp.

Đoạn Thất Xích nói.

- Nam nhân của bổn cung, sao có thể là người bình thường được.

Phi Tiểu Nhã mị nhãn hàm xuân, tươi cười rạng rỡ.

Đánh bại ba người này, đã không ai dám tiến lên, những người này không phải người ngu, thực lực Đường Phong triển lộ ra không phải bọn họ có thể chống lại, làm sao dám đi lên để chuốc khổ vào thân chứ.

Đường Phong đứng ở đó hô vài tiếng, nhưng không ai dám tiến lên, những tông môn đến tham dự thảo phạt Huyết Ma Đường Phong, sắc mặt rất khó coi, xấu hổ, chỉ riêng việc còn dám đứng ở đây đã phải cần đến dũng khí lớn lao, nếu hiện tại Đường Phong bảo bọn họ lăn đi, bọn họ sẽ cam lòng làm theo.

- Hoàng môn chủ, có gì muốn chỉ giáo không?

Đường Phong đưa mắt nhìn sang Hoàng Thiên Đạo đang đứng trên đài cao.

Hoàng Thiên Đạo sợ hãi cả kinh, vội vàng nói:

- Không dám không dám.

Đường Phong chiến đấu hắn đã chứng kiến, thấy thực lực hắn triển lộ ra ngoài, đã có thể cùng Hoàng Thiên Đạo chiến một trận. Nhưng rất rõ ràng, thiếu niên này chưa dùng toàn lực, dù lúc đối phó ba người liên thủ rất thành thạo, mặt không đỏ tim không nhảy, làm cho người khác không thể đoán được nông sâu, ai cũng không biết nếu thiếu niên này bạo phát toàn lực thì sẽ như thế nào, bất quá Hoàng Thiên Đạo có thể khẳng định, bản thân mình không thể là đối thủ của Đường Phong.

Tên quái thai này tu luyện thế nào, mới từng tuổi này đã mạnh như vậy, Hoàng Thiên Đạo vừa kinh hãi lại vừa hâm mộ, chẳng lẽ chênh lệch giữa người với người lớn như vậy sao?

Bờ môi Hoàng Thiên Đạo khô khốc, mở miệng nói:

- Đường... Chuyện lần này, xem ra là hiểu lầm, là Hoàng mỗ không đúng, ngày khác sẽ đến nhà bồi tội.

Sau khi nói xong, Hoàng Thiên Đạo lưu loát dứt khoát vung tay lên, nói:

- Đi.

- Muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, Hoàng môn chủ xem Thiên Tú tông là địa phương nào?

Đường Phong cười lạnh một tiếng, bộ pháp Hoàng Thiên Đạo lập tức cứng ngắc tại chỗ, hắn biết việc lần này không có khả năng dễ giải quyết như vậy, xoay người lại, mặt lộ ra một tia ngượng ngùng, Hoàng Thiên Đạo cẩn thận hỏi thăm:

- Ngươi muốn thế nào?

Đường Phong hừ một tiếng:

- Có hơn mười tông môn đến Thiên Tú, dọc theo gây tai họa cho các thành trì trực thuộc Thiên Tú, không ít tiểu thương trong Tĩnh An thành bị cướp sạch, người chết và bị thương vô số, những chuyện này, chắc Hoàng môn chủ không biết được đâu?

Hoàng Thiên Đạo không dám trả lời, nếu hắn nói không biết thì đó là nói láo, nói hắn biết rõ, tên Huyết Ma này sẽ không bỏ qua cho hắn.

- Rất đơn giản, tôn chỉ của Hoàng Đạo Môn các ngươi là thay trời hành đạo, vậy phiền Hoàng môn chủ sau khi trở về tông tra rõ việc này, phàm là những người lấy mạnh hiếp yếu, những tông môn ỷ thế hiếp người, một tên cũng không tha.

- Được!

Hoàng Thiên Đạo không khỏi buông lỏng một hơi, chuyện này thì đơn giản, cũng có thể hỗ trợ danh vọng của Hoàng Đạo Môn lên cao.

- Mặt khác, phàm là tông môn tham gia việc lần này, phạt mỗi tông môn này năm trăm vạn lượng bạc, xem như bồi thường tổn thất tinh thần mấy ngày nay.

- Năm trăm vạn, con số này quá nhiều a.

Hoàng Thiên Đạo nào dám một lời đáp ứng xuống, đối với Hoàng Đạo Môn mà nói, năm trăm vạn mặc dù nhiều, nhưng cũng cầm ra được, hắn có thể đáp ứng, những tông môn kia thì thế nào?

- Bảy trăm vạn!

Mí mắt Đường Phong không nhảy một cái.

- Đường thiếu hiệp, việc này...

Hoàng Thiên Đạo gấp đến độ vừa kêu lên ba chữ Đường thiếu hiệp.

- Một ngàn vạn, nhiều hơn cũng không được, ít hơn không thu! Trong một tháng phải đưa đến Thiên Tú, vượt qua một tháng đừng trách thiếu gia nổi giận, đến diệt môn cả nhà các ngươi.

Đường Phong cười âm trầm nói:

- Chớ quên, Huyết Ma là cái tên mà các ngươi gọi ta. Nếu thiếu không làm việc ác, chắc ta phải xin lỗi cái tên này.

Hoàng Thiên Đạo sắc mặt vàng như nến, nghiến răng nghiến lợi trầm ngâm nửa ngày, lúc này mới gật đầu một cái nói:

- Tốt, Hoàng Đạo Môn đáp ứng ngươi.

Hắn cũng chỉ có thể ác độc quyết định thay các tông môn khác, một ngàn vạn không phải là con số nhỏ, dù là Hoàng Đạo Môn của hắn, cũng phải triệu tập tài chính mới có thể gom góp, chớ đừng nói rất nhiều tông môn thế lực nhỏ, cho dù bán cả bọn họ, chỉ sợ cũng không gom được con số này.

Hoàng Thiên Đạo có dự cảm, sau chuyện lần này, sẽ có rất nhiều tông môn gia tộc trong Lý Đường giải tán.

- Nếu đã hiểu thì có thể lăn. Nếu ngày sau còn dám xâm phạm Thiên Tú, đừng trách thiếu gia tâm ngoan thủ lạt!

Mặt Đường Phong âm trầm quát một tiếng, vô số người như được đại xá, chạy nhanh về phía Tĩnh An thành.

Thời gian không đến một chén trà, gần vạn người ở nơi này đã không còn một ai, nơi này có chút bừa bộn, Đường Phong xoay người nhìn Bạch Tố Y nói:

- Tông chủ, tìm người thu thập nơi này một chút a.

Bạch Tố Y gật đầu:

- Được.

Phi Tiểu Nhã mỉm cười đầy mặt, nhìn Đường Phong chằm chằm, nhưng hắn chưa từng liếc qua nàng một cái, đi theo mọi người đi vào trong Thiên Tú tông, làm nàng tức giận dậm chân.

Đường Phong nào dám nhìn nàng, đừng nhìn Đường Phong ở trước mặt đám người Hoàng Thiên Đạo uy phong lẫm liệt, thời điểm đối mặt Bạch Tiểu Lại cùng Phi Tiểu Nhã trong lòng lo sợ bất an, sợ mình nhìn một người nhiều hơn một cái sẽ sinh chuyện.

Hắn có diễm phúc như vậy, không phải người bình thường có thể hưởng thụ.

Lâm Nhược Diên đã lâu chưa gặp mặt Đường Phong, cho nên mới nói chuyện phiếm với hắn nhiều vài câu, lại thuận tiện hỏi thăm Diệp Dĩ Khô một chút, biết được nàng đã theo Đường Đỉnh Thiên rời đi, trong lòng có một chút thất lạc.

Đường Phong cũng nhìn ra, sợ rằng cô cô cũng có ý với lão ba, nhưng lòng hắn vẫn trước sau như một, hắn không tiếp nhận Bạch Nguyệt Dung, cho nên hắn cũng không tiếp nhận Lâm Nhược Diên, điều này làm cho Đường Phong có chút đồng tình với tao ngộ của cô cô.

Mọi người nửa đường tách ra, Đường Phong mang theo một đám người về chỗ hắn ở, Yên Liễu Các.

Hiện tại Yên Liễu Các đã không còn là nơi yên tĩnh, ngược lại hiện tại nó rất náo nhiệt, sau khi phu thê Thang Phi Tiếu mang theo tiểu Manh Manh tiến vào đây, lại có thêm Đoạn Thất Xích ở lại, hiện tại có thêm Bạch Tiểu Lại cùng Phi Tiểu Nhã, chỉ sợ càng ngày càng náo nhiệt hơn.

Cũng may Yên Liễu Các phòng trống không ít, nhiều người hơn nữa cũng đủ chỗ.

Bảo Nhi, Mộng Nhi đã sớm nhận được tin tức Đường Phong đã trở về, giờ phút này hai người đứng hai bên trái phải, chính giữa là Manh Manh đang chờ mong hắn, sau khi nhìn thấy Đường Phong về, hai nha đầu này rất vui mừng.

Tiến lên hắn bóp má của hai nha đầu, vỗ vỗ đầu các nàng, rồi lại ôm tiểu Manh Manh, rất náo nhiệt tiến vào Yên Liễu Các.

Trong đại viện, Tần Tứ Nương đang ngồi ngay ngắn trên ghế, đầy đủ giáp mã kim đao, tư thế hiên ngang, Viêm Nhật Kiếm nằm bên cạnh này, mắt phượng không nộ tự uy nhìn chằm chằm lối vào.

Thang thúc xem xét điệu bộ, đầu co rụt cổ lại, trên miệng cười nói:

- Nương tử, ngươi đang làm gì vậy? Phong thiếu trở về sao không ra đây hoan nghênh một chút.

- Hoan nghênh cái gì?

Tần Tứ Nương trợn mắt.

- Cũng không phải người ngoài khách khí làm gì?

- Ha ha.

Đường Phong ôm tiểu Manh Manh cười một tiếng:

- Nói hay lắm, đều là người một nhà, không cần khách khí.

- Tiểu Lại cô nương đã trở lại.

Tần Tứ Nương nhìn Bạch Tiểu Lại gật gật đầu, dù sao hai năm không gặp, cũng nên chào hỏi, không giống Đường Phong có thể tùy tiện như vậy.

- Ân, Tứ Nương đã lâu không gặp.

Bạch Tiểu Lại cũng rất vui vẻ, dù sao đây cũng là nơi có nhiều kỷ niệm, tâm tình cũng rất kích động.

- Chờ một lát ta sẽ đến ôn chuyện với ngươi.

Tần Tứ Nương mỉm cười gật đầu, lập tức quăng ánh mắt nhìn về phia Thang Phi Tiếu, ánh mắt âm lãnh xuống:

- Lão Thang.

- Dạ, có!

Thang Phi Tiếu gấp gáp đáp.

- Nghe nói hôm nay ngươi xé quần áo của một hoàng hoa khuê nữ?

Tần Tứ Nương đặt câu hỏi.

- Oan uổng ah, đó là chuyện tốt của lão Đoạn mà, một chiêu vô hình đao khí của hắn làm ra cả, ta ngăn cản không kịp.

Thang Phi Tiếu kêu oan.

- Thật sao, vậy là ta nghe sai rồi, thật sự trách oan ngươi.

Vẻ âm trầm trên mặt Tần Tứ Nương thu lại, cười cười.

- Tứ Nương ah, lão Thang ta hơn ngươi mười tuổi, ngươi cũng nên tín nhiệm ta một chút mới được, nói như thế nào ta cũng là nhất gia chi chủ a, ngươi không cho ta chút mặt mũi nào trước mặt tiểu Manh Manh được sao?

Vẻ mặt Thang Phi Tiếu sầu khổ.

- Ân, là Tứ Nương sai.

Tần Tứ Nương chân thành tiến lên, ôn nhu đến cực điểm.

- Là ta không phải, thỉnh phu quân đừng trách.

- Haha, ha ha!

Thang Phi Tiếu chuẩn bị lên mặt, nhìn Đường Phong khiêu khích, bộ dáng phóng đãng đến cực điểm.

Lại nghe Tứ Nương nhẹ giọng mở miệng hỏi:

- Nội y của cô nương kia màu gì?

- Màu bạch sắc...

Thang Phi Tiếu đang đắc ý, thuận miệng đáp, lời vừa ra khỏi miệng đã biết mình sai rồi, gương mặt đang vui vẻ nhanh chóng thu liễm lại, quay đầu nhìn thấy Tứ Nương đang cười lạnh liên tục.

Tứ Nương chậm rãi rút Viêm Nhật Kiếm ra, trầm giọng nói:

- Viêm Nhật Kiếm đã lâu chưa uống qua máu tươi rồi, hôm nay phải bắt ngươi tế kiếm mới được!

Thang Phi Tiếu quát to một tiếng, thân hình mạnh mẽ cất cao, lao vào trong không trung, chẳng để ý hình tượng, chớp mắt liền biến mất, toàn thân Tứ Nương hỏa diễm hừng hực, liền đuổi theo, xa xa còn nghe tiếng nàng hô:

- Lão sắc quỷ, ngươi đứng lại đó cho ta, nếu hôm nay lão nương không bầm thây ngươi thành vạn đoạn ta sẽ mang họ của ngươi!

- Phu thê đều là cao thủ a.

Đường Phong không khỏi cảm khái một tiếng.

- Cấp dưới vô dụng a.

Phi Tiểu Nhã buồn bực đến cực điểm, quay đầu nhìn Đoạn Thất Xích, đã thấy Địa Thí đang cầm Thiên binh Thái Đao, ngồi xổm trước cửa nhà bếp gọt khoai tây, chuẩn bị nấu cơm, động tác Đoạn Thất Xích rất nhanh, đao ảnh nhoáng một cái, vỏ của một củ khoai tây rơi xuống, thủ pháp sắc bén không phải người thường có thể so sánh, cung chủ đại nhân nhìn một hồi, dùng tay xoa xoa trán đang đau một hồi.

- Bình thường đều như vậy sao?

Bạch Tiểu Lại cười hỏi.

Bảo Nhi Mộng Nhi cùng gật đầu:

- Thói quen rất tốt.

- Bạo lực gia đình a!

Trước khi ăn cơm trưa, Thang Phi Tiếu mặt mũi bầm dập trở về, bộ dáng rất thê thảm.

Ăn cơm đối với Đường Phong mà nói quả thực là dày vò hắn, Bạch Tiểu Lại ngồi bên trái, bên phải là Phi Tiểu Nhã, hai nữ hài gắp cho hắn một chén đầy rau, Lại tỷ còn dễ nói, luôn luôn mỉm cười, động tác ôn nhu, về phần cung chủ đại nhân, khuôn mặt lạnh như băng, Bạch Tiểu Lại gắp cái gì, nàng sẽ gắp theo, làm bát cơm của Đường Phong chồng chất lên cao.

Điều này làm cho Đường Phong bất đắc dĩ, Mạc Lưu Tô sư tỷ cũng tới. Sư tỷ biết rõ Đường Phong đau lòng, thấy hắn sắc mặt gian nan, liền ăn một nửa giúp hắn.

Không khí lúc ăn cơm rất quỷ dị, vẻ mặt Tiếu thúc âm trầm, trong đầu buồn bực bới ra cơm, Đường Phong như đứng trong đống lửa, như ngồi đống than, nào có tâm tư ăn cơm. Những người khác thấy không khí không đúng, ngay cả tiếng nói chuyện cũng không nói, chỉ có Manh Manh nhanh mồm nhanh miệng, tiếng cười không dứt.

Đối với tiểu Manh Manh mà nói, ở cùng một chỗ với Đường Phong cùng Bạch Tiểu Lại là chuyện mà nàng cao hứng nhất, Linh Khiếp Nhan chiếm cứ trên lưng Khiếu Nguyệt Thiên Lang, ngồi cùng một chỗ với nàng, được Tần Tứ Nương chiếu cố tỉ mỉ, hai tiểu nha đầu cười nói một hồi, cười khanh khách không ngừng.

Ăn xong một bữa cơm, toàn thân Đường Phong đổ đầy mồ hôi. Mạc Lưu Tô làm chút dược trà, lần lượt đưa cho từng người, điều này làm cho mọi người cảm thấy ấm áp.

Đường Phong cùng Tiếu thúc ngồi trong đại viện, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, vừa uống trà vừa cảm khái vạn phần, đồng thanh nói:

- Nam nhân thật sự là mệnh khổ ah!

Vài ngày tiếp theo, tương đối bình tĩnh, Bạch Tiểu Lại cùng Phi Tiểu Nhã đang tiến hành tranh đấu gay gắt, bất quá vô luận là ai, đều khắc chế hành vi của mình, cũng không quá mức bất hòa, nhất là trước mặt Đường Phong, nhị nữ sẽ ngưng binh bãi chiến, chung sống hoà bình.

Đường Phong thật sự có chút không rõ ràng, phản ứng của Lại tỷ không quá gay gắt như cung chủ đại nhân, nhưng tại sao lại như vậy? Giống như phải phân ra thắng bại mới được.

Mấy ngày nay Đường Phong tận lực tránh mặt các nàng, ngược lại mấy ngày nay rất an ổn. Thời gian trước rất bận rộn, bận cái này bận cái kia, bận rộn thể xác và tinh thần, khó có được vài ngày thảnh thơi như khi trở lại Thiên Tú thế này, Đường Phong muốn nghỉ ngơi thật tốt. Sau lần này, Đường Phong còn có chuyện khác quan trọng hơn, sắp tới sợ rằng sẽ không có thời gian thanh nhàn.

Sau khi trở về Thiên Tú năm ngày, cung chủ đại nhân cùng Bạch Tiểu Lại đã chiến đấu đến hồi gay cấn.

Thời điểm buổi chiều, Đường Phong đang ngồi trong phòng, lại nghe bên ngoài truyền đến một tiếng đụng nhau, hai cổ cương khí chấn động cường đại dây dưa với nhau, nghi hoặc đẩy cửa phòng đi ra, thấy trong sân có một đám người, tất cả đều ngẩng đầu nhìn lên trời.

Nhìn theo ánh mắt của mọi người, Đường Phong thiếu chút nữa cắn mất đầu lưỡi của mình, trên trời không phải ai xa lạ, chính là Phi Tiểu Nhã cùng Bạch Tiểu Lại, hai đại cao thủ Thiên giai thượng phẩm thực lực sàn sàn nhau, tuy Phi Tiểu Nhã tấn chức sớm hơn Bạch Tiểu Lại một chút, nhưng Tiểu Lại đã phục dụng Xích Tâm Linh Quả, thực lực tăng lên, hơi nhỉnh hơn Phi Tiểu Nhã một chút.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK