Lại tỷ dừng lại bước tiến, tập trung quan sát Đường Phong:
- A Phong, chàng đồng ý thu Bảo nhi, Mộng nhi, vì sao không cần Thi Thi? Nếu như ngươi thực sự không có tình nghĩa đối với nàng, hiện tại đừng dấu diếm nói thẳng ra cho nàng rõ ràng một ít, để lúc đó nàng rời đi, chặt đứt phần ân tình này. Chàng co kéo như vậy, không phải vì nàng tốt, mà là đang dằn vặt nàng, lãng phí tuổi thanh xuân của nàng.
- Thế nhưng….
- Không có thế nhưng, điều này không công bằng đối với Thi Thi. Ngươi muốn gánh vác trách nhiệm, vì sao không làm triệt để một ít? Lo được lo mất này không phải tính cách của phu quân tỷ muội chúng ta. Huống chi, thân thể Thi Thi chàng cũng từng xem qua, cũng sờ qua, trừ chàng ra, nàng còn có thể gả cho ai đây?
Đường Phong bị nói đến vô cùng xấu hổ, nhưng lời nói của Lại tỷ vẫn văng vẳng bên tai.
Đúng vậy, nếu muốn gánh vác, vì sao sẽ không gánh vác triệt để một ít đây? Nặng bên này nhẹ bên kia, sẽ làm cho người ta tan nát cõi lòng.
Vừa nghĩ đến đây, thắt lưng Đường Phong đột nhiên duỗi thẳng lên, nét mặt hiên lên một mảnh kiên nghị.
Lại tỷ mỉm cười:
- Có quyết định rồi sao?
- Ừ!
Đường Phong gật đầu, trầm giọng nói:
- Ta đi đây!
Như nghìn vạn người theo ta đi qua! Đường Phong khí phách bừng bừng oai vệ hiên ngang bước nhanh đuổi theo Thi Thi ở phía trước, đưa tay khoác lên bờ vai nàng.
Thi Thi đã sớm rơi lệ đầy mặt, vừa rồi mấy người nói chuyện ở phía sau một chữ không lọt đều rơi vào trong tai nàng, nhớ tới mấy năm nay cô đơn và tình cảm không được đền đáp, trong lòng vô cùng chua xót khổ sở, nhưng bất đắc dĩ chính mình là một người mất hết người thân, nào dám nghĩ ngợt xa xăm gì? Lại không ngờ hôm nay Đường Phong bị Bạch Tiểu Lại bức bách phải đối mặt hiện thực và gia tăng trách nhiệm ở trên người.
- Ngươi….
Thi Thi giơ lên hai mắt mông lung nhìn thoáng qua Đường Phong, không biết phải nói gì.
Đường Phong càng không nói chuyện, trực tiếp cúi người cúi đầu, hôn lên đôi môi ấm áp hồng nhuận của Thi Thi.
- A…
Phía sau một đám nữ nhân giương mắt mà nhìn, Lại tỷ căn bản không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện như vậy, nàng vốn tưởng rằng Đường Phong sẽ nói rõ mọi chuyện với Thi Thi, lại không nghĩ rằng hắn dĩ nhiên trực tiếp, to gan lớn mật như vậy.
Phía trước còn có mấy trăm đến một nghìn người, những người này đều là cao thủ.
Trước mặt bao người công chúng, đùa giỡn phụ nữ đàng hoàng như vậy, quả thực còn ra thể thống gì?
Trong chớp mắt, trời đất phảng phất như trở nên yên tĩnh. Trong đội ngũ vốn còn đang nói chuyện ở giờ khắc này biến mất sạch sẽ, hầu như tất cả mọi người giương lên lỗ tai, một mặt thờ ơ không để ý tiếp tục đi tới, một mặt lắng nghe động tĩnh bên này.
Khuôn mặt hai người Đường Đỉnh Thiên và Diệp Dĩ Khô là đặc sắc nhất.
- Con trai tốt của huynh!
Diệp Dĩ Khô oán hận trừng mắt nhìn Đường Đỉnh Thiên.
- Chuyện này đâu có liên quan gì đến ta?
Đường Đỉnh Thiên vô cùng phiền muộn, chính mình thân ba nghìn nước chảy, chỉ lấy một bèo, vì sao đến phiên con mình lại hậu cung đẹp vô cùng vô tận?
Đây không phải con ta? Trong lòng Đường Đỉnh Thiên hò hét không ngớt.
Bất quá, thật ước ao, thật ước ao nha. Nhân sinh như vậy mới đặc sắc, mới không hư cuộc đời này.
Thân thể Thi Thi cứng ngắc, hai tay không biết để nơi đâu, hít lấy một hơi, suýt nữa không thể hít thở nổi. Một lúc lâu, nàng mới mạnh mẽ đẩy ra Đường Phong, mặt đỏ như máu, từng ngụm từng ngụm thở phì phò.
Đường Phong vỗ đầu của nàng, quyết định kết luận:
- Được rồi, sau này nàng cũng là nữ nhân của ta.
Không có thâm tình chân thành, không có dỗ ngon dỗ ngọt, chỉ có bá đạo trực tiếp, nhưng tiếng tuyên bố này lại để cho Thi Thi không nhịn được, lệ tuôn như đê vỡ, khóc đến hoa rơi nước chảy.
- Quá khổ cho nàng ta rồi.
Vành mắt Lại tỷ một mảnh ửng đỏ, khẽ lắc đầu không thôi.
Thật vất vả mới an ủi tốt Thi Thi, đưa nàng vào trong hậu cung lớn, Mạc Lưu Tô nhanh chóng kéo tay Thi Thi, hai người liếc nhau, tất cả đều là ý cười.
Từ nay về sau, liền thực sự thành tỷ muội rồi.
- A Phong, còn ai nữa không?
Lại tỷ tiếp tục hỏi.
Đường Phong đều chưa kịp trả lời, Chu Tiểu Điệp cũng đã ở một bên thương xót tội nghiệp nói:
- Sư phụ, người cũng không thể phá hủy tuổi thanh xuân của ta, người ta vẫn còn là một tiểu cô nương đây.
- Nghịch đồ!
Đường Phong trừng mắt liếc nàng.
- Hừ, sẽ nói chuyện với sư phụ sau.
Chu Tiểu Điệp nói xong liền chạy tới trước mặt Thi Thi, vươn một tay:
- Tứ sư mẫu, lễ gặp mặt của ta.
Thi Thi cực kỳ xấu hổ, hận không thể tìm một cái lỗi chui xuống.
- Nói chính sự.
Lại tỷ không muốn buông tha, quyết định chủ yếu hôm nay nhất định phải đưa hết tất cả nữ nhân của Đường Phong đào ra ngoài.
- Thực sự không còn.
Vẻ mặt Đường Phong cầu xin, chợt thấy trong ngực đau xót, phảng phất như bị ai véo, nhất thời biến sắc:
- Ta nhớ ra rồi, còn có một.
- A?
Bạch Tiểu Lại tràn đầy thâm ý nở nụ cười.
- Linh nha đầu, các ngươi cũng gặp rồi.
Đường Phong thản nhiên nhận tội, dù sao đi nữa đều đã đến nông nỗi này, nợ nhiều không lo, tiền nhiều không sợ.
- Ừm, ta đã tính cả nàng rồi.
Lại tỷ gật đầu:
- Nàng đâu rồi?
- Hiện tại bất tiện đi ra, đợi đến Cổ gia nàng sẽ tới.
- Thực sự chỉ có những người đó thôi?
- Thực sự!
Đường Phong thề son sắt.
Lại tỷ cười yếu ớt thản nhiên:
- Ta nhớ kỹ còn hai vị cô nương, một người tên là Hà Hương Ngưng, một người tên là Trang Tú Tú, các nàng…
Đường Phong đầu lớn như đấu:
- Hai người này thực sự không phải.
Chủ yếu là thời gian quá dài chưa từng gặp mặt các nàng, cho dù trước đây có chút tình cảm sợ rằng đã lãng quên theo thời gian.
- Được rồi, chúng ta tin tưởng chàng lần này.
Lúc này Lại tỷ mới buông tha cho Đường Phong.
Đường Phong thở ra một hơi thật dài, thật không dễ dàng, hôm nay rốt cuộc đi dạo ở quỷ môn quan một vòng, chỉ là, vì sao cuối cùng vẫn cảm thấy quên mất ai nhỉ?
Đường Phong nghĩ tới nghĩ lui, cũng không nghĩ tới.
- Chỉ là a Phong, ta còn muốn nói cho chàng một câu, sau này đừng trêu trọc vào nữ nhân khác nữa, lòng của chàng đã không thể tiếp nhận thêm.
Lại tỷ có chút ai oán nói.
- Ta biết!
Đường Phong hổ thẹn không biết nói sao, có nữ nhân nào nguyện ý chia sẻ nam nhân của chính mình cùng người khác? Hôm nay thoạt nhìn Lại tỷ mất hứng, nhưng lại phi thường rộng lượng, đổi lại nếu như để Phi Tiểu Nhã đến chủ trì việc này, vị cung chủ đại nhân Đại Tuyết Cung này khẳng định chỉ dành cho mình một chữ:
- Giết!
Giết sạch rồi, sẽ không có người chia sẻ cùng chính mình.