Mục lục
[Dịch] Vô Thường (Đường Môn Cao Thủ Tại Dị Thế)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khiếu Thiên Lang nhanh chóng lẻn đến trước mặt Khúc Thập Bát, thân mình nho nhỏ không biết sợ là gì che trước đường chạy của Khúc Thập Bát.

Khúc Thập Bát cố nén đau đớn trong cơ thể, lạnh lùng nói:

- Súc sinh, cút ngay!

Vừa nói tay vừa giơ vũ khí, nhắm ngay Khiếu Thiên Lang bổ xuống.

Khiếu Thiên Lang đảo mình giừa không trung, trong nháy mắt liền biến mất, một chiêu Khúc Thập Bát chỉ đánh vào khoảng không, sắc mặt không khỏi có chút kinh ngạc, không đợi hắn phản ứng tiếp, Khiếu Thiên Lang đã xuất hiện trên đầu hắn, hai cái chân chiễm chệ đạp lên trán của hắn.

Khúc Thập Bát tốt xấu gì cũng là Thiên Giai cao thủ, cho dù trúng độc nhưng cũng không ảnh hưởng mấy đến thực lực của hắn hiện tại, nhưng hắn lại bị Đường Phong dọa đến vỡ mật, căn bản không còn lòng dạ nào dây dưa, sợ Đường Phong nói thêm tiếng nữa, nên đối mặt với một đạp của Khiếu Thiên Lang cũng không kịp phòng bị, chỉ biết vận chuyển cương khí hộ thân một chút mà thôi.

Nhưng chuyện làm hắn không ngờ chính là Khiếu Thiên Lang lượn lượn vài vòng rồi đặt hai móng lên trán mình, trong nháy mắt liền có cỗ lực đạo không thể kháng cự được từ đối diện truyền tới, trực tiếp phá vỡ cương khí hộ thân của hắn, cả người Khúc Thập Bát bị đánh bay ra ngoài như một cái bao cát, vẽ lên đường thẳng đẹp đẽ, đánh thủng một lỗ to trên tưởng của một gian phòng, bên trong truyền đến một chuỗi binh binh bang bang, một lát sau mới chịu ngừng

Phản ứng của Đường Phong cũng rất nhanh, hai viên Chuyển Tâm Luân vừa thả ra chặn lại đường lui của Khúc Thập Bát rồi bị Khiếu Thiên Lang vòn qua vờn lại, chuyển tâm luân rơi vào khoảng không. Đường Phong tay vừa chuyển, mấy phi đao rơi vào tay, dùng hết toàn lực phóng về phía mảnh tường đổ nát.

- Phập phập phập

Một chuỗi âm thanh truyền lại, là thanh âm sau khi phi đao cắm vào thân thể.

Sau một khắc, Khúc Thập Bát lắc lư đi ra, khóe miệng toàn là máu đen. Trên ngực, bả vai và trên bụng hắn toàn là phi đao đã ngập cán, máu tươi từng dòng chảy xuống, chẳng qua phi đao cũng không để lại vết thương trí mạng cho hắn mà thôi. Trên trán hắn có thể thấy được hai ấn kí màu đen, là do hai móng của Khiếu Thiên Lang tặng cho, thậm chí trán hõm vào thật sâu.

Khúc Thập Bát vô cùng hoảng sợ nhìn Khiếu Thiên Lang, trước mắt sao Kim xoay mòng mòng, trong đầu toàn hỗn loạn, ngoài miệng líu ríu nói:

- Sao lại có thể?

Con cẩu kia thoạt nhìn chỉ là bạch cẩu bình thường mà thôi, tuy rằng lông của nó không giống nhưng Khúc Thập Bát không thấy được trên người nó có dấu vết linh thú. Nhưng vừa rồi chịu một kích kia, một Thiên Giai như mình cư nhiên không thể cản được lực đạo này, hơn nữa tốc độ của nó so với bình thường còn nhanh hơn. Như vậy chỉ có một lí do, đây không phải là bạch cẩu bình thường, nó chính là một linh thú, còn là một linh thú mạnh hơn mình rất nhiều, lúc này hắn mới phát hiện mình đã phán đoán sai lầm

không cho hắn thở dốc, Đường Phong tay cầm nhuyễn kiếm, chân đã nhảy lên, Khiếu Thiên Lang theo sát phía sau bảo hộ Đường Phong

Nhuyễn kiếm vung lên phất ra mấy đóa kiếm hoa, bao phủ toàn bộ yếu huyệt của Khúc Thập Bát, kiếm đi nhẹ nhàng, phốc một tiếng đâm vào xương sườn của Khúc Thập Bát, sau khi rút ra lại mang theo một chuỗi máu tươi.

Khúc Thập Bát căn bản không có năng lực phản kháng, sau khi bị Khiếu Thiên Lang đụng phải, hắn hiện tại nhìn cũng không rõ thì làm sao có thể phản kháng, lúc Đường Phong xông lên hắn chi nhìn được vài bóng đen, không thể đoán ra người nào mới là thật, mà va chạm vừa rồi của Khiếu Thiên Lang trực tiếp làm hắn đầu váng mắt hoa

Có thể nói, với tình trạng của hắn hiện giờ, một mình Đường Phong cũng có thể giết chết hắn, lại càng không nói đến Khiếu Thiên Lang ở bên, lâu lâu lại cắn hắn mấy cái

Chưa đến ba chiêu, Đường Phong vung một kiếm chĩa thẳng vào tim hắn, Khúc Thập Bát kinh ngạc đứng yên tại chỗ, cúi đầu nhìn nhuyễn kiếm đâm sâu vào ngực mình, rồi lại ngẩng đầu nhìn Đường Phong, khóe miệng cong lên lộ ra nụ cười chua xót cực điểm

Chính mình tốt xấu gì cũng là một Thiên Giai, thế nhưng hôm nay, ngay lúc chiếm được thế thượng phong trong cuộc chiến, không hiểu vì sao lại bị người giết chết, Khúc Thập Bát sao có thể cam tâm?

Đường Phong lạnh lùng nhìn hắn, mở miệng nói:

- ngươi già rồi, bây giờ thế giới này chỉ là thiên hạ của người trẻ tuổi thôi!

Khúc Thập Bát trên mặt lộ ra vẻ hối hận. lập tức chậm rãi nhắm hai mắt lại, thân mình ngã xuống .

Hối hận sao? Hối hận! Nếu không phải vì nhất thời huyết khí chi dũng (ý chi cái dũng của kẻ thất phu), nếu không hạ độc Lâm Nhược Diên, bức tử mấy chục đệ tử Thiên Tú thì sao lại gặp họa hôm nay? Nhưng trên đời này không có thuốc chữa hối hận. mỗi người. đều phải chịu trách nhiệm cho lỗi lầm của mình.

Đường Phong rút nhuyễn kiếm ngập sâu trong ngực đối phương, dùng vải lau sạch máu tươi, tiện tay ngưng luyện ra âm hồn.

- Ta nói rồi, nếu ai dám tổn thương cô cô của ta thì nhất định sẽ chết rất khó coi!

Đường Phong đứng dậy quay đầu nhìn. Mấy trăm người không khác gì chết, chỉ có hai vị phân đường chủ của Lưu Vân Tông và Vô Ảnh Môn cùng mười mấy Đia giai, còn có những người không trúng độc chạy trốn, những người khác thì toàn bộ đều nằm trên mặt đất, trong không khí tràn ngập mùi máu tươi tanh tưởi

Vô Thượng Âm Công! Làm gì mà Vô Thượng Âm Công! Đường Phong chẳng qua chỉ lợi dụng tâm lí khiếp sợ của địch nhân cùng với độc dược mà thôi.

Chỉ xích thiên nhai!

Chỉ xích nhất bộ, người ở phương trời đứt từng đoạn ruột!

Loại độc này cùng xà độc tam bộ khác nhau, nhưng đều có hiệu quả như nhau, trong truyền thuyết tam bộ đảo chi nhân, chỉ cần bước ba bước, thì sẽ mất mạng. Mà Chỉ xích thiên nhai lại càng bá đạo hơn, chỉ cần bước một bước thôi thì độc tính cũng sẽ phát tác mãnh liệt, khiến cho lục phũ ngũ tạng của địch nhân như bị lửa thiêu đốt. tâm mạch hao tổn cho nên mới phun ra máu đen.

Loại độc này là được Mạc Lưu Tô bào chế, Mac Lưu Tô thực lực không cao, ngưng luyện ra dược tính cũng không mạnh, sau khi bị nước giếng pha loãng thì chỉ có thể đối phó người từ Huyền Giai trở xuống, Địa Giai cùng Thiên Giai tuy rằng cũng trúng độc nhưng chỉ cần tu dưỡng mấy ngày, độc tố bức ra được sẽ không có việc gì

Đường Phong cùng muốn bỏ nhiều độc vào trong nước, tốt nhất là diệt hết đám người này, nhưng Chỉ xích thiên nhai chỉ có một phần. Nếu phóng độc khác, xung đột lẫn nhau có thể để người khác nhận ra sơ hở, hoặc là dược tính bị trung hòa

Đây là lí do vì sao Đường Phong khi thi triển “Vô thượng âm công” lại cố ý nhìn đối phương, còn vô tình phát ra âm thanh, chỉ cần người khác tin tưởng có vô thượng âm công, mà mình nói lên khẳng định sẽ dọa bọn họ khiếp sợ bỏ chạy, ngay lúc vừa động thì cũng mất mạng.

Lúc ấy đám người kia quả thật là bị dọa tới nơi, nếu bọn họ cẩn thận xem xét lại tình trạng của bản thân sẽ phải hiện mình vì trúng độc mới phản ứng như vậy chứ không phải bị âm công đánh phá

về điểm này Đường Phong cũng biết không thể lừa hai Thiên Giai kia được bao lâu, bọn họ hiện tại trốn đi, chỉ cần về sau tĩnh dưỡng sẽ phát hiện.

Nhưng mục đích của Đường Phong đã đạt được, lần này quan trọng là giải cứu cô cô cùng đệ tử Thiên Tú. Mấy thứ còn lại từ từ giải quyết cũng được.

-o0o-

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK