Mục lục
[Dịch] Vô Thường (Đường Môn Cao Thủ Tại Dị Thế)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoàng Thiên Đạo không còn bộ dáng vân đạm phong khinh như vừa rồi, nếu lần này không tìm được tiếng xấu cho Đường Phong, vô cớ xuất binh, lấy tôn chỉ Hoàng Đạo Môn, làm sao có thể tiếp tục ra tay với Thiên Tú? Nhưng đã đâm lao thì phải theo lao, tại đây tụ tập gần vạn người, nếu không làm ra hành động, Hoàng Thiên Đạo cùng danh tiếng của Hoàng Đạo Môn sẽ rớt xuống đáy vực, người khác sẽ nói bọn họ chỉ biết sấm to mưa nhỏ, tụ tập nhiều người như vậy đến Thiên Tú, lại không làm được gì, lúc đó mặt mũi sẽ mất hết.

Cũng may Hoàng Thiên Đạo cũng đã sớm có chuẩn bị, lập tức nháy mắt ra dấu cho mấy tông môn bên cạnh.

Lập tức, có nữ tử khóc lóc sướt mướt từ trong thế lực đó lao ra, tư sắc tàm tạm, bụng rất lớn, xông lên đài cao quỳ gối trước mặt Hoàng Thiên Đạo, nức nở nói:

- Kính xin Hoàng môn chủ làm chủ cho ta.

Hoàng Thiên Đạo sắc mặt hiền lành, đưa tay nâng nữ tử kia lên, ôn nhu nói:

- Có chuyện gì từ từ nói.

Lập tức, cô gái này đem tao ngộ bi thảm của mình nói ra. Nghe nói nàng kể có một ngày vào rừng tu luyện, nhưng không ngờ có nam nhân từ trên trời lao xuống, kéo nàng vào trong rừng làm chuyện không an phận, xong việc còn hung hăng càn quấy nói mình là Huyết Ma Đường Phong, nếu dám đem chuyện này nói ra ngoài sẽ giết cả nhà của nàng...

Cô gái này nhát gan, tự nhiên không dám nói cho bất luận kẻ nào, chỉ có thể hàng đêm thút thít nỉ non, nhưng không ngờ hai tháng sau, nàng đã mang bầu.

- Không giết tên ác nhân kia, hôm nay ta sẽ chết ở đây.

Nữ tử lại là gào khóc, nghe tiếng lệ rơi, người nhìn thấy rất thương tâm.

- Vô sỉ!

Phi Tiểu Nhã hận đến mức nghiến răng nghiến lợi

- Hèn hạ!

Thang Phi Tiếu nói.

- Thấp hèn!

Đoạn Thất Xích phát ra âm thanh từ lỗ mũi.

Phi Tiểu Nhã thực sự bị làm tức chết, nàng thân là cung chủ Đại Tuyết Cung, dung mạo nghiêng nước nghiêng thành, xem như là nàng, dù cho Đường Phong, tiểu tặc kia cũng không cam tâm tình nguyện tiếp nhận mình, lấy tính tình của tiểu tặc kia, có thể làm ra chuyện này sao? Lại nói, trong Thiên Tú có nhiều nữ tử xinh đẹp như vậy, trong lòng sùng bái hắn, nếu thật sự hắn muốn, tùy tiện ngoắc ngoắc ngón tay sẽ có đầy trên giường, cần gì phải ra ngoài tìm nữ nhân chứ?

Bởi vì cái này gọi là gán tội cho người khác, sợ gì không có lý do, đến bây giờ, bọn người Phi Tiểu Nhã đã nhìn ra manh mối, lần này Hoàng Đạo Môn muốn mượn chuyện trừ khử Đường Phong, lớn mạnh danh vọng của mình, tăng thêm địa vị, cho nên, Đường Phong có làm ác hay không không trọng yếu, dội nước bẩn là chuyện mà ai cũng có thể làm được.

Có cô gái này dẫn đầu, ngay sau đó, không ngừng có người đứng ra kể về việc ác mà Đường Phong đã làm, chỉ cần đi ra xác nhận là Đường Phong có phạm tội, đem toàn thân Đường Phong bôi đen.

Đốt giết đánh cướp, gian dâm nữ tử, chỉ cần là tội, thì có thể viết thành sách.

Đường Phong ở phía dưới nghe được trợn tròn mắt, những chuyện này là hắn lần đầu tiên nghe thấy, cái gọi là người trong cuộc đứng ra xác nhận kia, hắn chưa từng gặp mặt. Đúng là cánh rừng lớn, chim gì cũng có.

Bạch Tiểu Lại đứng bên cạnh hắn mỉm cười nhìn hắn, nói khẽ:

- A Phong, sau khi chuyện lần này, chỉ sợ không ai có danh tiếng lớn hơn ngươi.

Đường Phong buồn rầu nói:

- Lại tỷ cũng giễu cợt ta.

Chỉ ra và xác nhận Đường Phong có làm việc ác cũng phải mất nửa canh giờ, mắt thấy không sai biệt lắm, Hoàng Thiên Đạo lúc này mới mở miệng nói:

- Bạch tông chủ, chuyện đã tới nước này, ngươi còn muốn bao che tên tặc tử kia sao? Đem người giao ra đây, ta cam đoan không phạm đến một cành cây cọng cỏ của Thiên Tú, nếu không...

Trên mặt lộ ra một tia âm tàn, Hoàng Thiên Đạo nói:

- Những hào kiệt nơi này xông lên, tổ Thiên Tú của ngươi bị phá cũng không có trứng lành đâu.

Sắc mặt Bạch Tố Y lạnh lẽo:

- Dù Thiên Tú ta đều là nữ tử, nhưng cũng không phải quả hồng mềm mà ai cũng có thể bóp! Phong nhi có đại ân với Thiên Tú ta, chớ nói hắn có làm những chuyện này hay không, dù hắn làm, Thiên Tú ta dù phải chiến, cũng để các ngươi đụng vào một sợi tóc của hắn, Hoàng môn chủ nếu đã muốn đành thì đánh, tìm cớ nhiều như vậy làm gì!

Đường Phong nghe được trong lòng ấm áp, lời Bạch Tố Y nói chém đinh chặt sắt, không có chỗ thương lượng, hiển nhiên đã xem Đường Phong như người nhà để đối đãi.

- Tốt!

Hoàng Thiên Đạo trầm giọng quát:

- Bạch tông chủ đã không biết tốt xấu, cực lực che chở Huyết Ma, Hoàng mỗ đành phải làm trái lương tâm ra tay với Thiên Tú.

Vừa nói, Hoàng Thiên Đạo vung tay lên, cất cao giọng nói:

- Các vị bằng hữu, mời theo Hoàng mỗ, cùng xông vào Thiên Tú bắt trói Huyết Ma Đường Phong về qui án, nếu có người phản kháng, xem như đồng lõa của Đường Phong... Giết chết bất luận tội!

Ra lệnh một tiếng, trên vạn người chuẩn bị xông vào Thiên Tú.

- Muốn chết cứ tiến lên.

Một tiếng gầm truyền đến, lập tức có một cự chưởng hư ảo hóa hành băng lam từ trên trời đánh xuống, bàn tay này bao trùm phương viên mười trượng, những người ở xung quanh không đứng vững, toàn bộ đều quỳ rạp xuống đất, mồ hôi chảy như tắm, ngay sau đó, bàn tay kia thu lại, nắm lấy một người con gái, sau đó có một tiếng con gái thét lên, trực tiếp bị bắt về phía Thiên Tú, mọi người nhìn theo, thấy người bị bắt chính là người con gái đầu tiên đứng ra xác nhận hành vi phạm tội của Đường Phong, nàng nâng cái bụng to lớn ngã ngồi trên mặt đất, trong đôi mắt hoảng sợ nhìn một thân ảnh cao tám thước eo gấu lưng hổ, dâm quang trong mắt không ngừng nhìn qua ngực và mông của nàng.

- Cách Không Thủ!

Sắc mặt Hoàng Thiên Đạo đại biến. Cự chưởng hư ảo hình băng lam kia, chính là tuyệt kỹ thành danh mười mấy năm trước của Thang Phi Tiếu, Hoàng Thiên Đạo thân là môn chủ Hoàng Đạo Môn, cho nên không phải người có kiến thức thiển cận, chỉ cần liếc một cái đã nhận ra.

Nghe Hoàng Thiên Đạo nói, tất cả Thiên giai của các môn phái đều đứng dậy, hoảng sợ nói:

- Thiên Sát Thang Phi Tiếu!

- Chính là ta!

Thang Phi Tiếu cười ha hả một tiếng, thò tay xé rách mặt nạ để lộ ra khuôn mặt của mình.

Đoạn Thất Xích vẫn đứng nguyên tại chỗ, không thấy hắn làm động tác gì, duỗi tay áo cách không bổ về phía nử tử bị Thang Phi Tiếu vừa bắt tới.

Một tiếng vải bị xé rách vang lên, nàng cảm thấy cái bụng nhỏ của mình mát lạnh, cúi đầu nhìn xuống, thấy quần áo của mình bị xé một lỗ lớn, phần bụng đã lộ ra ngoài, trong bụng rơi ra một cục bông được buộc chặt.

Trong nhất thời xuân quang tiết ra ngoài, nàng sợ hãi kêu lên liên tục, cấp tốc dùng hai tay che lại.

- Vô hình đao khí, Địa Thí Đoạn Thất Xích?

Mí mắt Hoàng Thiên Đạo nhảy lên.

Đoạn Thất Xích đưa mắt nhìn lên, nhìn Hoàng Thiên Đạo, không lên tiếng.

Tất cả mọi người đều dừng bước, đám người lập tức hỗn loạn, va chạm lẫn nhau, không ít người bị té xuống mặt đất, bị vô số chân dẫm đạp lên.

Thiên Sát Thang Phi Tiếu, Địa Thí Đoạn Thất Xích, dù đã qua mười mấy năm, nhưng danh tiếng của hai người này vẫn còn uy hiếp rất lớn, nhất là đối với loại người như Hoàng Thiên Đạo, thời điểm hai người nhiễm loạn giang hồ, hắn chỉ là một tên vô danh tiểu tốt.

Cho tới bây giờ chỉ nghe danh, chưa gặp mặt lần nào, mà hôm nay, hai người bọn họ đã đứng trước mặt của mình, ngăn ở trước cửa chính của Thiên Tú, làm sao mà mọi người không khủng hoảng chứ?

Đại danh của họ gắn liền với huyết tinh, là hóa thân của giết chóc, nhắc tới tên hai người này, không ai không run sợ.

Hoàng Thiên Đạo không muốn thừa nhận, hai tên nam nhân lạ lẫm ngăn cản trước mặt bọn họ, chính là hai tên sát thần! Nếu như biết từ trước, bất luận thế nào Hoàng Thiên Đạo cũng không nhảy vào vũng nước đục này.

Lần này Hoàng Đạo Môn bị hải khổ rồi, trong lòng Hoàng Thiên Đạo phát khổ, khóe miệng khô khốc.

- Hoàng môn chủ, ta còn có việc, thứ cho không thể phụng bồi, đi trước một bước.

Tên đại biểu Lưu Vân Tông đôi chân run như cầy sấy, cố lấy hết tinh thần nói xong câu này, mang theo trăm người Lưu Vân Tông chuồn mất.

- Hôm nay là đại thọ một trăm tuổi của lão đường chủ, chúng ta cũng nên về sớm chuẩn bị.

Cúc Hoa Đường là người bỏ chạy thứ hai.

- Vô Ảnh Môn và Cúc Hoa Đường có giao hảo trăm năm, chúng ta cũng đi Cúc Hoa Đường chúc thọ, cũng nên đi trước một bước.

Đám người Vô Ảnh Môn thuận nước đẩy thuyền, thừa dịp mà chạy.

Giờ phút này ba tông môn này hận mình có thể chạy xa bao nhiêu thì cố chạy xa bấy nhiêu, trước khi tới đây, bọn đã được nghe chỉ thị cao nhất của môn chủ, lần này đi, chỉ nhìn, cái gì cũng không làm, nếu gặp phải cao thủ lợi hại, lập tức dẫn người rời đi, không cần nhìn mặt mũi Hoàng Thiên Đạo làm gì.

Hiện tại hai tên sát thần mất tích mười mấy năm trước là Thang Phi Tiếu cùng Đoạn Thất Xích đã xuất hiện, còn ở lại đây nhận lấy cái chết sao? Tội lỗi của Huyết Ma Đường Phong mà so sánh với hai người này, giống như hài tử gặp gia gia, không đáng giá nhắc tới, thời điểm hai người này giết người lông mày không nhảy một cái.

Có ba đại tông môn dẫn đầu, một ít người vây xem không dám ở lâu, có chút tiểu tông môn cũng tranh thủ rời đi, không đến nửa chén trà nhỏ đã có khoảng hai ba ngàn người bỏ đi, còn lại tuy muốn đi, nhưng không nhận được mệnh lệnh, không dám tự ý hành động.

- Đã mười năm Thang Phi Tiếu ta không giết người, xem ra hôm nay đã không còn bao nhiêu người sợ ta a.

Thang Phi Tiếu cười khổ một tiếng, cúi đầu nhìn nữ tử ngồi dưới đất đang dùng tay che quần áo của mình lại, khẽ cười nói:

- Tuổi còn nhỏ không lo học, lại đi vu oan giá họa, niệm ngươi không phải chủ mưu, cút nhanh, bằng không Thang thúc thúc sẽ xé sạch quần áo của ngươi.

Sắc mặt nàng kia bị dọa trắng bệch, cố sức chống thân thể đã mềm nhũn đứng lên, ưm một tiếng, không nói hai lời quay đầu bỏ chạy.

Mồ hôi lạnh trên trán Hoàng Thiên Đạo ứa ra, hôm nay đâm lao đành phải theo lao, tiến cũng không được, lùi cũng không xong, đừng đấy xấu hổ, tuy bản thân hắn là cao thủ Thiên giai thượng phẩm, nhưng hắn biết rõ chênh lệch giữa mình và hai tên sát thần kia. Huống chi...

Hai tên sát thần này hành động giống như là thị vệ của nữ tử kia, chỉ sợ trong thiên hạ này chỉ có một người, chính là tân nhậm cung chủ Đại Tuyết Cung, Phi Tiểu Nhã!

Ba người này, đại biểu cho cả Đại Tuyết Cung, thế lực lớn thứ hai của Lý Đường, không phải Hoàng Đạo Môn của hắn có thể so sánh.

Phi Tiểu Nhã dáng cười yểu điệu như cũ, chậm rãi từ trên ghế đứng dậy, váy áo toàn thân xinh đẹp đến cực điểm, liếc nhìn Hoàng Thiên Đạo, Phi Tiểu Nhã nói:

- Tiểu Nhã dùng thân phận cung chủ Đại Tuyết Cung tuyên cáo, hôm nay ai dám động thủ với Thiên Tú, sẽ là địch nhân của Đại Tuyết Cung.

Sắc mặt đám người thay đổi, rất nhiều người ở đây không đoán ra thân phận của Phi Tiểu Nhã, nhưng đến lúc này, tất cả đều tỉnh ngộ.

Thiên Tú tông có quan hệ với Đại Tuyết Cung? Đây là việc mà tất cả mọi người đều không đến.

Đang lúc khiếp sợ, một âm thanh ôm nhu nhàn nhạt truyền vào tai mọi người:

- Ai động vào Thiên Tú cũng sẽ là địch nhân của Bạch Đế thành!

Lập tức, hai đạo thân ảnh từ trong đám người bay ra, sánh vai nhau mà đứng, bồng bềnh như tiên hạ xuống trước cửa chính của Thiên Tú.

- Đường Phong!

Phi Tiểu Nhã liếc thấy Đường Phong đang đội chiếc mũ rộng vành, kinh hỉ kêu một tiếng, đang muốn nhào tới, nhìn thấy bên cạnh Đường Phong có một nữ tử đang đeo mạng che mặt, bước chân dừng lại, vẻ mừng rỡ trên mặt trầm xuống, tức giận nói:

- Bạch Tiểu Lại!

- Tiểu Nhã muội muội, đã lâu không gặp.

Bạch Tiểu Lại mỉm cười, thò tay tháo mạng che mặt xuống, đôi mắt giống như sao trời nhìn chằm chằm vào Phi Tiểu Nhã.

Cung chủ đại nhân ngây ngốc không vui:

- Ai là Tiểu Nhã muội muội của ngươi, đừng có nhận người quen.

Bạch Tiểu Lại hé miệng cười cười, nói:

- Tiểu Lại lớn hơn mấy tuổi, theo như quy củ đương nhiên phải gọi người là Tiễu Nhã muội muội.

- Cái gì quy củ? Quy cũ chó má!

Cung chủ đại nhân tức lên, ủy khuất đến cực điểm nhìn Đường Phong, thấy hắn đang hàn huyên với bọn người Thang Phi Tiếu, chưa từng nhìn qua chính mình, ủy khuất trong lòng càng nhiều.

- Tiểu Nhã muội muội, nếu ngươi muốn tranh giành tình nhân với ta, chỉ làm A Phong khó chịu mà thôi.

Bạch Tiểu Lại nhìn qua nàng, nhẹ giọng truyền âm nói.

Một cổ phiền muộn trong lòng Phi Tiểu Nhã bộc phát, nghiến răng nghiến lợi, lúc này mới oán hận nói:

- Hôm nay ta không so đo với ngươi, đợi đẩy lùi đám người này sẽ tiếp tục.

- Tiểu Nhã muội muội rất nghe lời a.

Khuôn mặt ôn nhu của Bạch Tiểu Lại tươi cười tán thưởng nàng, thiếu chút nữa làm cung chủ đại nhân tức giận ngất đi.

Thời điểm hai nữ nhân tranh đấu với nhau, tràng diện phía dưới lặng ngắt, ngay cả hít thở cũng bị đè nén đến cực điểm, đến cây kim rơi cũng có thể nghe thấy, đã có không ít người đoán ra thân phận thật sự của Bạch Tiểu Lại.

Nếu nói đám người Thang Phi Tiếu cùng cung chủ Đại Tuyết Cung Phi Tiểu Nhã hiện thân, dốc hết sức che chở Thiên Tú tông đã làm cho mọi người khiếp sợ, nhưng hiện tại ngay cả thiếu thành chủ Bạch Đế thành Bạch Tiểu lại cũng xuất hiện mở miệng bảo hộ Thiên Tú đã thật sự làm cho đám người này chết lặng.

Bắc Bạch Đế, Nam Đại Tuyết! Đây là câu khen tặng dành cho hai thế lực lớn nhất Lý Đường, tại sao hôm nay lại liên lụy đến lần thảo phạt Huyết Ma Đường Phong, hơn nữa, lại là đối thủ của bọn họ, chuyện này phải làm thế nào cho phải?

Đắc tội một nhà nào trong đó, những thế lực ở đây, không mất đến nửa tháng sẽ biến mất, chứ đừng nói đắc tội cả hai nhà.

Đại Tuyết Cung cùng Bạch Đế thành cho tới bây giờ đều là đối thủ một mất một còn, nhưng bây giờ, cùng liên thủ với nhau, đây là chuyện trước nay chưa từng có. Thiên Tú tông có hà đức hà năng gì, làm sao có quan hệ cùng lúc với cả hai nhà này chứ?

Hơn nữa hai nữ nhân này dường như còn có quan hệ thân mật với Huyết Ma Đường Phong, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.

Không ít người đã bỏ cuộc, hôm nay đại thế đã mất, cho nên không dám lưu lại, bọn họ đến cả chào hỏi Hoàng Thiên Đạo cũng không thèm, lặng lẽ lôi kéo môn hạ đệ tử của mình chuồn mất.

Đường Phong cùng bọn người Thang Phi Tiếu hàn huyên một lúc, lại nói mấy câu với Bạch Tố Y cùng Lâm Nhược Diên, bất quá hắn cũng lẵng lặng lưu ý đến động tĩnh của Bạch Tiểu Lại cùng Phi Tiểu Nhã.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK