Mục lục
[Dịch] Vô Thường (Đường Môn Cao Thủ Tại Dị Thế)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chẳng qua là, chỉ có sau khi tấn chức Thiên giai mới có thể cảm nhận được dòng di chuyển của năng lượng, bản thân hắn chỉ mới Huyền giai trung phẩm thế mà đã có thể làm được rồi! Đường Phong thầm vui mừng kinh ngạc.

Xem ra, lần này ngẫu nhiên tới ngắm biển, lại có thu hoạch lớn như vậy rồi. chẳng qua, Tiểu Khô Lâu ở trong cương tâm của mình, mặc dù có thể cảm nhận được những dòng năng lượng bên ngoài kia nhưng không cách nào sử dụng được, như vậy không khỏi khiến người ta phải thở dài mà.

Suy nghĩ một chút, Đường Phong chỉ có thể dùng từ giác ngộ để mà giải thích thu hoạch ngoài dự kiến này. Đạo gia cùng Phật tông giảng giác ngộ, đây là một thứ cơ hội cực kỳ hiếm thấy, hơn nữa thời cơ không phải do mình tạo nên, mà một khi giác ngộ, thực lực và tâm cảnh đều sẽ tăng lên trong phạm vi lớn!

ít nhất, Đường Phong cùng cảm giác tâm cảnh của hắn cũng cao hơn rất nhiều.

- Phong ca ca, trước giờ ngươi chưa được thấy biển sao.

Linh Khiếp Nhan mở miệng hỏi.

Đường Phong lắc lắc đầu, nói:

- Lần đầu tiên tới đây, sao, trước kia ngươi đã thấy qua rồi à?

Linh Khiếp Nhan nói:

- ừm, chuyện cũng đã rất lâu rồi, ta cũng quên.

Trong lúc hai người đang nói chuyện, mặt biển trước mắt bỗng nhiên vang lên một tiếng rầm, một người từ trong biển bước ra. Đường Phong đưa mắt sang nhìn một cái, muốn xem thử vị khách đột nhiên nhô ra từ dưới biển là ai, nhưng vừa nhìn tới, Đường Phong mặt mũi đều có chút đỏ ửng.

người này một đầu tóc dài ướt nhẹp phủ xuống ngực, trên người chỉ mặc vẻn vẹn một bộ đồ lót, da thịt tám phần lộ cả ra ngoài.

Áo lót và quần lót đều ướt sủng nước, hiện đang dính chặt trên làn da nàng, đem thân hình hoàn mỹ cũng với những đường cong mềm mại hiện rõ vào trong tầm mắt Đường Phong.

Biển rộng phía trước nổi sóng mãnh liệt, trước ngực của cô nàng kia cũng nổi sóng mãnh liệt. Da của nàng không trắng trẻo mềm mịn, mà có màu nâu như lúa mạch, toàn thân không có một chút mỡ thừa, khiến người ngoài nhìn vào liền cảm thấy nàng rất có sức sống, áo ngực và quần lót màu xanh nhạt phối hợp hài hòa với da thịt.

Nàng không thấp, có thể nói là cao nhất trong số các nữ nhân Đường Phong từng gặp, đoán chừng còn cao hơn cả hắn một chút, tay chân và cơ thể vô cùng cân xứng hiện lên phong thái mê người, nhất là cặp đùi thẳng tắp thon dài kia, đủ để hấp dẫn ánh mắt của bất kì nam nhân nào trên cái cõi đời này.

Mũi thon, cổ phấn, ngực nở, đùi thon, eo nhỏ, mông đầy, mắt sáng, răng trắng, môi hồng, tóc đen, chân ngọc... Đường Phong hoàn toàn không hề nghĩ tới ở cái chỗ này lại có thể gặp phải một đại mỹ nữ sống sờ sờ như vậy, nhất thời chỉ cảm thấy đầu óc hơi bị quá tải.

Trong lòng ngập tràn cảm giác phạm tội, nhưng cũng có chút mừng thầm.

Mỹ nhân này từ trong biển đi ra chắc cũng không ngờ đến trên bờ cát còn có một tên nam nhân đang đứng, nàng đưa tay lau nước biển trên mặt một cái, sau đó thả lỏng người mà duỗi thẳng lưng ong, thân thể hoàn mỹ đến vô cùng cứ thế duỗi ra.

Nhưng ngay một khắc đó, động tác của nàng bỗng khựng lại, hai mắt trợn trừng nhìn về phía Đường Phong, bốn ánh mắt chạm nhau, Đường Phong như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than, trong mắt mỹ nhân kia đã bắt đầu hiện lên một tia thần sắc giận dữ rồi!

Nên nhìn cũng đã nhìn, không nên nhìn cũng đã nhìn, Đường Phong cảm giác nếu như hiện giờ hắn giả ngu ngơ coi như không biết mà nói, nhất định sẽ không gạt được đối phương, nhân gia nàng chắc chắn không phải là ngốc.

Nhưng... làm thế nào giải thích hết thảy với nàng ta đây? Chẳng lẽ nói mình chỉ tình cờ đi ngang qua, trước nay chưa từng thấy biển rộng, lần này chẳng qua chỉ thuận đường tạt ngang qua ngắm một cái, liền thấy được nàng đang tắm ở chỗ này?

Phàm chỉ cần là nữ nhân còn có cảm giác thẹn thùng, đoán chừng sẽ tát Đường Phong hai cái là cùng, nhưng nếu như cô nàng này xem trọng sự trong trắng của thân thể mình, không chừng sẽ nổi lòng muốn giết Đường Phong để diệt khẩu.

Trong lúc luống cuống tay chân, đại mỹ nhân kia lại vươn ra một cánh tay, chắn ngang trước ngực mình, cố chặn lại ánh mắt trần trụi tràn đầy tính xâm lược của Đường Phong, khóe miệng chợt nở một nụ cười điềm đạm, cất giọng nói nhỏ nhẹ:

- Nhìn đủ chưa?

Đường Phong vội vàng chuyển ánh mắt sang chỗ khác, quay đầu nhìn sang một bên, ở cách đó không xa còn có một tảng đá, trên tảng đá còn có một bộ y phục nữ nhân được xếp ngay ngắn, chỉnh tề. Đường Phong thầm mắng bản thân lần đầu thấy biển lại có thể đắc ý hả hê đến vậy, ngay cả bên cạnh có một bộ y phục của nữ cũng không nhìn thấy, nếu sớm nhìn qua một chút mà nói, làm gì có hiểu lầm như vậy?

- Xin lỗi, ta đúng là tình cờ dạt ngang qua đây, vô tình mạo phạm, mong nàng bỏ qua!

Đường Phong cuối cùng vẫn quyết định không giả vỡ ngu ngơ, mà quyết định nói thật.

- Vô tình mạo phạm?

Đại mỹ nữ cười khẽ một tiếng, giọng nói bỗng nhiên chuyển sang lạnh lùng:

- Ghê tởm, nếu ngươi thật sự vô tình mạo phạm, ngay lúc nhìn thấy ra đã chuyển mắt sang chỗ khác! Làm thế nào còn có thể nhìn chăm chú một lúc lâu như vậy? rõ ràng chính là dâm tặc, nổi lòng háo sắc, nhìn cho đã mới chịu thôi.”

Đường Phong bị chửi một trận oan ức, nhưng những gì nữ nhân này nói cũng là thực tình. Đáng lý ra mình vừa nhìn thấy nàng thì phải dời mắt đi chỗ khác, nhưng mà... đàn ông mà, nhìn thấy gái đẹp, hơn nữa còn là mỹ nữ ăn mặc mát mẻ như vậy, nhìn nhiều hơn mấy lượt cũng là bình thường a!

Ăn của người ta thì nghẹn họng, lấy của người ta thì tay dơ, nhìn người ta thì đuối lý, Đường Phong nhất thời không biết nên giải thích như thể nào, chỉ biết ấp a ấp úng không nói nổi thành lời, chi mong đối phương có thể rủa xả mình một trận cho hả giận.

Nhưng không thể lường trước được, Đường Phong im lặng lại chọc tức đối phương, đại mỹ nhân nổi giận đùng đùng, nói:

- Sao? BỊ ta nói trúng tim đen nên không biết phải nói thế nào?

Đường Phong tiếp tục duy trì sự trầm mặc, vốn hắn nghĩ nên nhanh nhanh bỏ đi, nhưng lại không thể nào cất bước.

- Được! Coi như ngươi dám làm dám chịu, vậy ta sẽ lưu cho ngươi được toàn thây!

Mỹ nhân vừa dứt lời, sát cơ phô thiên cái địa đột nhiên từ trời giáng xuống, Đường Phong cả người căng cứng, không khỏi ngẩng đầu lên, cảnh giác nhìn nữ nhân vẫn còn đứng trong nước biển.

Trong mắt nữ nhân kia bắt đầu hiện lên sát cơ, nói:

- ngươi là nam nhân đầu tiên thấy được thân thể ta, cũng là kẻ cuối cùng!

Vừa nói, nàng vừa đưa tay chụp xuống mặt nước, nước biển bỗng phóng lên thành cột, lại vung tay phất về phía Đường Phong.

Vô số giọt nước vừa rời khỏi một chưởng của nàng nháy mắt liền biến thành một loại tinh thể màu đỏ sậm. Thứ tinh thể này nhìn đẹp mắt vô cùng, phát ra ánh sáng mê người như Hồng bảo thạch vậy, lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời. Nhưng giờ phút này, đám tinh thể đẹp đẽ ấy lại biến thành một hình tam giác bén nhọn, phá vỡ cách trở không gian, trong nháy mắt đã bay tới trước mặt Đường Phong.

Đường Phong hoảng hốt, vội vàng nhảy về phía sau.

Đại mỹ nhân này không ngờ lại còn là một cao thủ! Hơn nữa cương tâm còn kỳ quái như vậy, có thể biến nước biển thành vật chất hình dạng tinh thể. Từ lúc Đường Phong xuất đạo tới nay, đây là lần đầu gặp phải.

-o0o-

Đám tinh thể hình tam giác kia mỗi một cái đều ẩn chứa cương khí nồng đậm, nếu như Đường Phong bị đánh trúng, cho dù có Bất Phôi giáp trên người, tất cũng sẽ bị đánh đến trọng thương. Dù sao Bất Phôi giáp cũng chỉ có thể phòng hộ trong một phạm vi nhất định, trong khi vô số tinh thể kia đã vây từ đầu cho đến chân Đường Phong, bọc không chừa một chỗ mà phóng đến.

Có thể dễ dàng thấy được, nữ nhân này thật sự muốn giết Đường Phong, xuất thủ không chừa đường sống một chút nào.

Đường Phong chẳng qua cùng chỉ là Huyền giai, trong mắt nàng, dĩ nhiên là không hề có sức chống cự.

Nhưng sự thật lại khiến nàng thất kinh, tên Huyền giai này có tốc độ phản xạ vượt quá sức tưởng tượng của mình, đối mặt với đám tinh thể ngập trời ngập đất, thế mà trong nháy mắt đã lùi ra ngoài mười trượng, cùng lúc đó, hai tay của hắn lại giương lên, dưới ánh mặt trời, vô số phi châm giống như lông trâu lại được hắn phóng ra.

Phốc! Phốc! Phốc!

Từng tiếng vang trầm đục truyền lại, mỗi một cái phi châm đều vô cùng chuẩn xác va chạm cùng với tinh thể, đám tinh thể ở giữa không trung trực tiếp biến thành độc phấn, vỡ tung ra thành vô số đám khói màu đỏ sậm.

Ngay lúc phóng ra phi châm, Đường Phong cũng không dám đợi cho đối phương tiếp tục động thủ, phóng tiếp ra ba thanh phi đao, mục tiêu cũng không phải là nàng ta, mà là y phục đang xếp thành một đống trên tảng đá kia.

Thanh phi đao thứ nhất bắn vào trên đá, dọc theo bề mặt của tảng đá mà xiên lên trên một chút, trực tiếp xuyên qua, kéo theo đám y phục đủ màu sắc kia bay thẳng lên trời cao, không đợi cho thanh phi đao này rơi xuống, thanh phi đao thứ hai đã bay tới nơi, bắn thẳng vào chuôi thanh phi đao thứ nhất, đẩy nó bay lên trên, bay ra xa hơn một chút, ngay sau đó, thanh phi đao thứ ba cũng bắn trúng vào vị trí tương tự...

nữ nhân đang đứng dưới nước vốn còn đang kinh ngạc với tốc độ phản ứng của Đường Phong, đang chuẩn bị lần nữa ra tay đánh chết hắn, nhưng thấy toàn bộ y phục của mình bay ra ngoài, đành phải xoay người đuổi theo quần áo của mình.

Nếu mấy cái y phục này bị đánh rớt xuống biển hết, nàng thật sự không biết làm thế nào để trở về.

Nàng ta cũng không hổ là một cao thủ, đôi chân ngà ngọc ở trên mặt biển đạp nhẹ một hai cái, cả người đã giống như phi yến phóng lên thật cao, đem y phục đang bay tán loạn giữa không trung chụp vào tay lại.

Gờ thanh phi đao đang dính trên y phục của mình xuống, nữ nhân quay đầu lại nhìn một cái, nhất thời mặt mày giận dữ đến biến sắc, nghiến răng nghiến lợi mà nói:

- Ghê tởm. đừng để cho ta bắt được ngươi, đến lúc đó ngươi mở mắt ra mà xem!

Bộ y phục mà nàng thích nhất, cư nhiên lại bị phi đao đâm thủng mấy lỗ bự, cái này so với Đường Phong nhìn lén thân thể nàng còn khiến cho nàng tức giận hơn, ở cái chỗ như Diêm thành này, muốn sắm một bộ y phục đẹp đẽ quả thực hết sức hết sức khó khăn. Y phục của nàng cũng phải tốn rất nhiều tiền để mua ở bên ngoài mới được.

Ngẩng đầu nhìn lại, nào còn thấy bóng dáng Đường Phong? Tên thiếu niên cảnh giới Huyền giai kia sớm đã chạy mất dạng.

Nàng bị chọc giận! Bản thân nàng là một cao thủ, lần này vì khinh thường một tên tép riu mà nếm phải trái đắng, chẳng những bị lộ liễu cảnh xuân, ngay y phục cũng bị phá rách.

Nhìn mớ y phục không biết có thể che đậy thân thể được hay không, nữ nhân này đứng một chỗ do dự một lúc lâu, hồi sau bất đắc dĩ lắm mới đành mặc lại trên người.

Cầm trên tay thanh phi đao, nàng cẩn thận quan sát, muốn từ phi đao nhìn ra thân phận của Đường Phong, nhưng cuối cùng cũng phải thất vọng, vì trên phi đao không hề có đồ án, ký hiệu hay là ký tự gì. Nhưng kẻ rèn ra phi đao này tuyệt đối chính là một cao thủ! Cả thanh phi đao có 1 vẻ hoàn mỹ đến cực điểm, phảng phất như chỉ dùng một búa mà rèn thành, mặc dù chỉ là sắt thường trải qua rèn đập mà nên, nhưng đã bị tôi luyện đến không còn chút tạp chất, cơ hồ có thể gọi là tinh thiết được, có thể đem sắt thường rèn đến mức độ này, thực lực chỉ sợ rằng còn cao hơn cả nàng!

Hít sâu một hơi, nữ nhân kia biết hiện tại nàng có tức giận cũng vô dụng, chẳng qua... tên tiểu tử kia nhìn mặt lạ hoắc, chẳng lẽ là tới Diêm thành? Nhưng chỉ cần hắn dám lưu lại Diêm thành, đừng hòng mà tránh khỏi tai mắt mình được!

Nàng cố lấy lại tinh thần, sau đó rời khỏi bờ biển, cũng may thực lực của nàng không thấp, tốc độ lại nhanh như gió, chưa đầy nửa canh giờ đã ở Ô Long Bảo, cách Diêm thành hơn ba mươi dặm.

Nàng cũng không dám vào bằng cửa chính, vì sợ có người phát hiện dáng vẻ của mình lúc này, liền thi triển thân pháp, trực tiếp phóng thẳng vào trong một tiểu viện tinh xảo nằm bên trong Ô Long Bảo.

người vừa đáp xuống, còn chưa đứng vững thì ở ngoài đột nhiên có một nam nhân từ ngoài đi vào, nam nhân này cung kính hô lên:

- Bảo chủ!

Trong mắt nàng chợt lóe lên một tia sáng lạnh lẽo, đưa tay bắn ra một đạo kình khí đánh thẳng vào người tên nam nhân này. Tên nam nhân kêu thảm một tiếng, thân thể dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được nhanh chóng bị tinh thể màu đỏ sậm kia bao trùm, chỉ trong nháy mắt, đang còn sống sờ sờ thế mà lại biến thành một pho tượng được tạo ra từ tinh thạch.

Mấy nữ nhân vẫn đứng hầu trong sân đều cúi gầm mặt xuống, lạnh run người.

nữ nhân kia xoay người nhìn lại, mở miệng nói:

- Các ngươi nhìn thấy gì rồi?

Mấy nữ nhân này đều đồng loạt lắc đầu, trăm miệng một lời:

- Cái gì cũng không thấy.

- Tốt lắm!

nữ nhân kia hừ lạnh một tiếng.

- Lần sau còn người nào không thông báo đã đám xông vào viện của ta, kết quả cùng như hắn! Lôi hắn ra ngoài.

-Dạ!

Hai nữ đệ tử đứng lên, đem pho tượng tinh thạch từ từ lôi ra ngoài.

Mấy người còn lại cũng không biết hôm nay lại có kẻ nào dám chọc Bảo chủ tức giận, chỉ có thể cẩn thận từng ly từng tí mà đứng đó.

- Có phải các ngươi cảm thấy ta tàn nhẫn lắm đúng không?

nữ nhân kia cười dài nhìn đám nữ đệ tử, không một người dám nói dạ, tất cả đều lắc đầu.

- Dối trá!

nữ nhân cười lạnh nói:

- Tàn nhẫn chính là tàn nhẫn, nếu có một ngày các ngươi ở vào vị trí của ta thì các ngươi cũng có thể làm như vậy! Bởi vì lúc đó các ngươi đang ở vị trí của Ô Long Bảo bảo chủ! Bởi vì nơi này là môi trường nuôi cấy sát thủ, lúc nào các ngươi cũng phải chuẩn bị tốt tinh thần bị giết!

ngừng một chút, nữ nhân này lấy ngọn phi đao của Đường Phong ra, tiện tay ném cho một nữ tỳ gần đó nói:

- Đi Diêm Thành tra tìm một người cho ta, một người đàn ông, thoạt nhìn mười năm mười sáu tuổi, cao ráo.. .có vẻ cũng rất tuấn tú!

Nói tới đây, miệng của nữ nhân đột nhiên nhếch lên thành một nụ cười, bây giờ nghĩ lại một chút, tiểu tử kia đúng thật là rất dễ nhìn. Thu lại nụ cười trên mặt, khuôn mặt nàng lại lạnh như băng nói:

- Phi đao này chính là vũ khí của hắn, tìm được hắn thì dẫn hắn tới trước mặt ta!

- Vâng!

Đường Phong hiện tại đang ở một gò núi nhỏ bên ngoài Diêm Thành, trong lòng hắn phù phù nhảy loạn. Hắn cảm thấy mình thật là quá oan uổng đi, tự dưng lại đụng phải một nữ nhân hung thần ác sát, xuất thủ tàn nhẫn như vậy.

Thế giới bên ngoài, quả nhiên là rất hung tàn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK