Mục lục
[Dịch] Vô Thường (Đường Môn Cao Thủ Tại Dị Thế)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Nhưng mà đáp án này cũng không hề rõ ràng, vậy thì phải tìm thế nào?

Đường Phong cười khổ không ngớt.

Phúc Đồng Tử chần chờ trong chốc lát chỉ nói:

- Đồng tử chỉ có thế nói cho Đường công tử biết thủ phạm bắt người mà công tử tìm kiếm đã xuất hiện vào tối nay và chính công tử cũng đã thấy.

- Ta cũng đã thấy?

Đường Phong nghe vậy nhíu mày, tối nay ngoại trừ các cao thủ Linh Giai trong Loa Thành là mình thấy ra thì cũng chỉ còn người của Tư Đồ thế gia và cô nương Liễu Như Yên che mặt kia.

Tư Đồ thế gia tại phía tây, Trảm Hồn Tông tại phía đông nam.

Mà Liễu Như Yên lại là một nữ tử, lại càng là một cao thủ Linh Giai thượng phẩm, nàng còn tu luyện công phu trên tay, nghĩ tới đây, tinh thần Đường Phong chấn động, ôm quyền nói:

- Đa tạ đồng tử cho biết.

Phúc Đồng Tử hiện thân tại nơi này vốn là trong kế hoạch của Đường Phong, trận pháp Thiên Cơ huyền diệu phi thường, Đường Phong học nhiều năm trong đó cũng chỉ đạt được khoảng một phần mười cũng đã được lợi vô cùng, nếu như có ai tinh thông được toàn bộ trận pháp ở trong quyển này thì nhất định sẽ trở thành một đời kỳ nhân.

Thứ này vốn là từ Thiên Cốc mà ra, Đường Phong ở Loa Thành loan ra tin tức bán quyển trận pháp khắp mọi nơi trên giang hồ cũng chỉ vị muốn người Thiên Cốc tới. Mặc kệ vị nào trong tam đồng tử hiện thân thì Đường Phong đều có thể đạt được mục đích của chính mình.

Hôm nay Phúc Đồng Tử đã tới đây, tất nhiên là người mà Đường Phong hy vọng thấy nhất, Phúc Đồng Tử là một người tinh thông tính toán, hiểu hết sự tình trong thiên hạ, nếu muốn tìm nơi hạ lạc của Chu Tiểu Điệp thì chỉ cần hắn hỗ trợ là có thể tìm ra.

Phúc Đồng Tử vừa nói mấy câu đó, tuy rằng không trực tiếp nói cho Đường Phong biết nơi ở của Chu Tiểu Điệp nhưng chỉ nói ba hồi cũng khiến cho thế cục sáng sủa lên.

Những người của Loa Thành tự nhiên không có khả năng bắt đi Chu Tiểu Điệp, thứ nhất là bọn họ không có bổn sự này, thứ hai bọn họ cũng sẽ không xuất thủ bút như vậy.

Căn cứ vào tin tức trước đây cc nói qua cho mình, hầu như Đường Phong có thể kết luận người bắt đi Chu Tiểu Điệp chính là Liễu Như Yên của Trảm Hồn Tông!

Cho tới lúc này, tảng đá lớn trong lòng Đường Phong mới rơi xuống. Ở trong một thế giới xa lạ muốn tìm hình bóng một người nào đó không thể nghi ngờ đây là chuyện tình mò kim đáy bể, nếu như không phải bậc kỳ nhân như Phúc Đồng Tử tinh thông tính toán hỗ trợ thì Đường Phong căn bản không có khả năng tìm được đầu mối về nơi hạ lạc của Chu Tiểu Điệp. Hiện giờ đã biết được nơi hạ lạc của đồ đệ mình, Đường Phong cảm giác mọi chuyện dễ dàng hơn rất nhiều, hiện giờ chỉ cần đi Trảm Hồn Tông nhìn qua tình huống của Chu Tiểu Điệp, nếu như nàng bị khi dễ thì một sư phụ tiện nghi như hắn tự nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn.

- Đường công tử muốn đi Trảm Hồn Tông sao?

Phúc Đồng Tử phảng phất nhìn ra suy nghĩ trong lòng Đường Phong liền mở miệng hỏi.

Đường Phong liếc mắt nhìn sang Cổ U Nguyệt bên cạnh gật đầu nói:

- Phải.

- Lá gan không nhỏ a.

Cổ U Nguyệt chớp chớp đôi mi thanh tú,

- Nếu như ngươi muốn đi thì ngàn vạn lần đừng chết ở bên trong, tuy rằng ta với ngươi không quen biết nhưng nếu như tiểu đồng tử đã nhận thức ngươi thì chỉ sợ ngươi cũng không phải người thường.

Dừng một chút, Cổ U Nguyệt biến sắc nói:

- Nghe đồn trước đây vài ngày có rất nhiều cao thủ của các tông môn bị tổn hại rất nhiều tại linh mạch chi địa, đó là do bị một tên đệ tử của Đường gia bảo đánh bại, có lẽ người này chính là ngươi?

- Chính là tại hạ.

Đường Phong gật đầu thừa nhận.

- Giết nhiều người như vậy ngươi còn dám nghênh ngang chạy tới nơi này, ngươi không sợ những người đó sẽ tìm ngươi trả thù sao?

Cổ U Nguyệt vô cùng kinh ngạc, nàng rõ ràng thấy Đường Phong chỉ là một Linh Giai hạ phẩm nhưng phần can đảm này so với Linh Giai thượng phẩm còn lớn hơn rất nhiều, thật sự có cảm giác nghé con không sợ hổ.

- Nếu bọn họ muốn trả thù thì cứ việc tìm tới ta, giết người rồi chẳng lẽ không cho người ta cơ hội báo thù hay sao?

Đường Phong cười ha hả một tiếng.

Cổ U Nguyệt nhìn Đường Phong lặng yên một lát rồi mới nói:

- Thật không biết ngươi như thế nào, chẳng qua ta phát hiện tên tiểu tử ngươi rất là thú vị.

Trong lúc Đường Phong và Cổ U Nguyệt đang nói chuyện thì Phúc Đồng Tử nhìn chằm chằm vào Đường Phong, một lát sau quăng tất cả mấy khối xác rùa trên tay ném xuống mặt đất, thân thể hắn chậm rãi ngồi xuống dừng lại trên xác rùa rất lâu không động đậy, trên trán ngưng tụ lại thành mấy chữ.

- Đồng tử đang tính toán gì vậy?

Đường Phong nghi hoặc không giải thích được.

- Không có đạo lý nha, chuyện này không có khả năng a.

Phúc Đồng Tử lẩm bẩm, trầm ngâm không giải thích được, hắn đưa tay thu hồi lại xác rùa vứt trên mặt đất sau đó lại ném xuống, bàn tay giống như một chiếc bánh bao nhỏ, trên miệng thì thào không ngớt, vẻ mặt vô cùng gian khổ.

- Ngày sau nếu có cơ hội mới đến làm khách của Cổ gia ta, ta đi trước một bước.

Cổ U Nguyệt vừa thấy Phúc Đồng Tử đang tính toán gì đó liền biến sắc vội vàng cáo từ, lời còn chưa dứt thì thân ảnh đã biến mất hoàn toàn, xem nàng vô cùng kiêng kỵ Phúc Đồng Tử này tính toán.

Chẳng qua nghĩ cũng hiểu được, cho dù bất kỳ ai đối mặt với một kỳ nhân tùy tiện có thể đào móc ra bí mật xuất thân của chính mình đều sẽ cảm thấy không được tự do.

- Không phải đồng tử đang tính toán ta chứ.

Đường Phong nhíu mày hỏi.

Phúc Đồng Tử vẫn chưa trả lời, vẫn thì thào liên tục như cũ, qua một thời gian sắc mặt mới xám xịt mở mắt ra, thở dài một tiếng:

- Xin hỏi rốt cuộc công tử xuất thân ở nơi nào, vì sao thuật tính toán của đồng tử ta lại vô dụng đối với công tử vậy?

Đường Phong cười ha hả nói:

- Đồng tử xin hay dùng ít sức lực, ngươi không tính ra được ta đâu.

Có thể tính ra mới là có quỷ, trước đây thần hồn của Đường Phong xuất khiếu đã gặp qua Phúc Đồng Tử, lần đấy hắn đã không tính được, tự nhiên lần này cũng như thế.

Ngoài nguyên nhân này ra Đường Phong cũng đánh giá chuyện tình mình đi tới thế giới này cũng có liên quan một chút, dù sao cái loại sự tình này quá mức ly kỳ, cho dù Phúc Đồng Tử tinh thông tính toàn cũng không thể tính được đến điều đó. Thậm chí ngay cả Bạch Đế Ấn trong đan điền của mình cũng có chút quan hệ.

Bạch Đế Ấn thực chất gọi là Thiên Cơ Ấn, không biết từ lúc nào trở thành chí bảo hồn binh, Thiên Cơ Ấn thấy rõ thiên cơ, cho dù Phúc Đồng Tử có lợi hại hơn nữa cũng không có khả năng phá vỡ phong ấn của Thiên Cơ Ấn để điều tra bí mật của Đường Phong.

- Đường công tử xác thực là một đời kỳ nhân, đồng tử ta sống đã mấy trăm năm lần đầu tiên gặp phải tồn tại như ngươi vậy.

Phúc Đồng Tử cười khổ không ngớt.

- Nhân sinh trên đời nếu như tính toán được toàn bộ rõ ràng thi còn điều gì hứng thú để nói, chính là vì không biết chuyện gì cho nên sinh hoạt mới có thể muôn màu muôn vẻ, đồng tử đã sống qua mấy trăm năm, ngay cả điểm ấy cũng không phải nhìn không thấu chứ?

- Công tử nói phải, là do bản đồng tử quá đa tâm rồi.

Phúc Đồng Tử gật đầu đáp nhưng thần sắc vẫn như cũ không chịu cam tâm, xem ra hắn không phá giải được bí mật của Đường Phong trên con đường tính toán của hắn chính là một đả kích vô cùng lớn.

Đường Phong đưa tay giao trận pháp Thiên Cơ cho hắn rồi mở miệng nói:

- Cuối cùng ta cũng có thể đem vật này quy về chủ cũ của nó, thời gian lần trước không phải ta không muốn đưa mà thứ này vẫn còn chưa ở trên người của ta.

Lần trước thần hồn xuất khiếu gặp phải Phúc Đồng Tử nhưng thân thể vẫn lưu lại tại Vạn Ma Quật, không thể lấy được đồ vật từ trong không gian Mị Ảnh, tất nhiên không có biện pháp đưa cho hắn.

- Đường công tử không cần phải kinh hãi, chỉ là trận pháp này chính là bí mật không truyền của Thiên Cốc, cũng không phải do Thiên Cốc keo kiệt.

Đường Phong cảnh giác nói:

- Nhưng quyển trận pháp này ta đã xem qua toàn bộ rồi, hơn nữa còn ghi tạc toàn bộ trong đầu óc, Thiên Cốc các người sẽ không vì vậy mà tới tìm ta gây phiền phức chứ?

Phúc Đồng Tử lắc đầu nói:

- Đường công tử quá lo lắng rồi, hiện giờ trận pháp Thiên Cơ bị lưu lạc bên ngoài, công tử có thể trả lại nguyên vẹn thì Thiên Cốc ta tạ ơn còn không kịp, làm sao dám lấy oán báo ơn? Công tử có được quyển trận pháp Thiên Cơ đó chính là cơ duyên của công tử, tuy ta là người của Thiên Cốc cũng không thể can thiệp.

- Vậy là tốt rồi, coi như các ngươi cũng nói lý lẽ.

Đường Phong nhịn không được thở dài một hơi, thế giới bên ngoài này bất kỳ một trong bốn thế lực nào cũng có thể khiến cho Đường Phong không có đất dung thân, ngay cả ba đồng tử có năng lực khác nhau trong Thiên Cốc Đường Phong cũng vô cùng kiêng kỵ, nếu như ngày sau bọn họ còn muốn tìm mình gây phiền phức thì ngày ấy mình không phải nhún nhường quá mức để mà dâng cổ lên cho người ta chém.

- Công tử đã trả lại trận pháp Thiên Cơ, vậy thì bản đồng tử cũng xin cáo từ.

- Sau này còn gặp lại, không tiễn.

Đường Phong ôm quyền nói.

Phúc Đồng Tử đứng bên cạnh còn chưa mở miệng nói thì Linh Khiếp Nhan đã gật đầu, sau đó thân thể chợt lóe lên biến mất không thấy đâu.

- Được rồi, Thọ Đồng Tử của bản cốc nhờ ta chuyển cáo cho công tử mau chóng tu luyện tới cảnh giới Linh Giai thượng phẩm hắn còn đang chờ để đại chiến với ngươi một trận.

Thanh âm Phúc Đồng Tử xa xa nhẹ nhàng qua đây.

- Để hắn chết đi!

Đường Phong nổi giận gầm lên một tiếng.

Lần trước hắn và Thọ Đồng Tử đã đánh qua một trận, trận chiến ấy tên sát thần kia ngay cả một phần năm bản lĩnh cũng chưa thèm dùng tới, còn mình thì đã ra hết các chiêu thức, cho dù là Vô Cấp Kinh Mang Kiếm hay thần binh Ngự Thần cũng không thể làm gì được hắn, cho dù Đường Phong có thể tu luyện tới được cảnh giới Linh Giai thượng phẩm thì ở trước mặt hắn cũng không dám nói khẳng định phần thắng.

Hiện giờ hắn dĩ nhiên còn muốn đánh với chính mình, Đường Phong nào có tâm tư này? Sát thần cũng không phải người dễ dàng đối phó.

Thở dài một tiếng, Đường Phong quay đầu sang Linh Khiếp Nhan hỏi:

- Nha đầu, vì sao ta có cảm giác đã quên hỏi chuyện gì rồi?

Ngày hôm nay đưa Phúc Đồng Tử đến đây, một là vì trả trận pháp Thiên Cơ, hai là để tìm hiểu nơi hạ lạc của Chu Tiểu Điệp, hai sự kiện này đều đã làm xong thóa đáng nhưng Đường Phong đang nghĩ vẫn còn quên điều gì.

- Lệnh bài!

Linh Khiếp Nhan cũng nghĩ tới.

Đường Phong vỗ đùi nhanh chóng phóng xuất ra thần thức nhưng vẫn không thể tìm được hình bóng của Phúc Đồng Tử, không biết hắn đã chạy tới đâu.

Ba khối lệnh bài khắc hình kim long làm từ loại gỗ vô danh kia vẫn không biết tác dụng thế nào, vốn lần này có cơ hội định hỏi Phúc Đồng Tử, lấy sự từng trải và bản lĩnh của hắn khẳng định biết được ít nhiều, nhưng mà nói một thôi một hồi cuối cùng lại quên mất việc này.

Không thể nói đây là một sai lầm vô cũng lớn!

- Quên đi, nếu đã có nhiều người tranh đoạt lệnh bài như vậy thì sau này vẫn có thể tìm hiểu được tin tức.

Đường Phong suy nghĩ một chút rồi trấn an chính mình.

- Phải.

Linh Khiếp Nhan gật đầu.

- Nha đầu, thu nhỏ lại rồi chui vào trong lòng ta.

Đường Phong hướng Linh Khiếp Nhan vẫy vẫy tay.

Linh Khiếp Nhan cũng không hỏi nhiều, thân thể vừa thu nhỏ chỉ còn to bằng ngón tay cái nhanh chóng tiến vào trong lòng Đường Phong. Đường Phong thu hết y phục rơi lả tả trên mặt đất vào trong không gian Mị Ảnh, mỗi một lần Linh Khiếp Nhan thu nhỏ lại có chút không tiện, đó chính là ý phục của nàng không nhỏ theo, cho nên khi người nhỏ đi thì y phục cũng dần dần tuột khỏi thân thể.

Đường Phong đang nghĩ chính mình nên tìm một người nào đó có tay nghề cao để may một bộ y phục tí hon cho Linh Khiếp Nhan.

- Hiện giờ chúng ta đi đâu?

Linh Khiếp Nhan từ trong túi áo của do ló đầu ra hỏi.

- Nghĩ biện pháp tiến vào Trảm Hồn Tông.

Đường Phong ngưng thần xác định rõ phương hướng, sau đó xoay người lại đi về phía Loa Thành.

Nếu như Chu Tiểu Điệp bị Liễu Như Yên của Trảm Hồn Tông bắt đi thì bắt buộc hắn phải đi tới địa phương kia nhìn một chút về tình huống hiện giờ của Chu Tiểu Điệp thế nào. Chẳng qua Trảm Hồn Tông bài danh thứ hai trong bốn thế lực lớn, có lẽ cũng không thể tùy tiện mà lẻn vào được tông môn này, sợ rằng nơi đó có vô số cao thủ, phòng ngự cực kỳ vững chắc, nếu một ngày bị bại lô thân phận thì hậu quả Đường Phong cũng không thể dự liệu được.

Cho nên muốn tiến vào Trảm Hồn Tông thì phải tìm được biện pháp mới được.

- Loa Thành, Dư gia!

Ở trong đại sảnh, vẻ mặt mập mạp của Dư Thiên Phách lộ ra nụ cười nịnh nọt, hắn đang cúi đầu khom lưng với một thân ảnh nhỏ nhắn xinh xắn. Thân ảnh nhỏ nhắn xinh xắn này chính là Liễu Như Yên, mặc dù hiện giờ nàng vẫn dùng khăn đen che mặt cho nên vẫn như cũ không thể thấy được diện mạo thật của nàng.

Dư Thiên Phách a dua nịnh nọt bên cạnh khiến nàng không hề thích, nếu như không phải tối nay có việc thì nàng cũng không có khả năng tới một gia tộc như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK