Mục lục
[Dịch] Vô Thường (Đường Môn Cao Thủ Tại Dị Thế)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vận dụng Bạch Đế Ấn một lần, đầu Đường Phong nãy giờ vẫn một mực đau đớn không thôi, sắc mặt vàng như nghệ, trên trán mồ hội chảy ra lấm tấm. Lôi Tẩu thấy thế liền ân cần hỏi thăm:

- Phong lão đệ, không sao chứ?

Lôi Tẩu còn tưởng là Đường Phong bị doạ sợ nên mới vậy, nhưng hắn nghĩ lại Phong lão đệ cũng không phải người nhát gan a, làm sao có thể bị doạ thành như vậy?

- Không có gì!

Đường Phong khoát khoát tay nói:

- Ta tranh thủ khôi phục lại đã, làm phiền Ngưu huynh hộ pháp.

- Được!

Lôi Tẩu gật đầu đáp ứng liền.

Nửa canh giờ sau, Đường Phong mới cảm giác được đau đớn trong đầu dần nhạt đi, hơn nữa hắn còn phát hiện sau khi sử dụng Bạch Đế Ấn, thần thức của hắn phảng phảng như có chút gia tăng, bất quá cũng không rõ ràng lắm.

Mở mắt ra nhìn thấy Lôi Tẩu vẫn ở một bên lẳng lặng thủ hộ cho mình, Đường Phong nhìn Lôi Tẩu một cái rồi hai người đồng thời cười khổ.

Lúc này đi cướp đoạt Xích Tâm linh quả ai cũng không ngờ lại đụng phải một đầu linh thú cường đại như vậy. Vốn tưởng rằng chỉ là một đầu Thất giai linh thú bình thường, nhưng lại đụng phải một đầu so với Lôi Tẩu còn cường hãn hơn nhiều.

- Ngưu huynh, con linh thú đó có phải là bát giai không?

Đường Phong đối với thực lực của linh thú không biết phán định ra sao nên chỉ có thể dò hỏi.

Lôi Tẩu lắc lắc đầu nói:

- Không rõ lắm, nhưng hẳn không phải là bát giai nhưng cách bát giai cũng không xa!

Linh Khiếp Nhan ở trong Cương tâm của Đường Phong lên tiếng:

- Đầu linh thú kia đúng là không phải bát giai mà chỉ là thất giai thượng phẩm. Bát giai cùng thất giai tuy chỉ kém một giai nhưng thực lực lại ngày đêm khác biệt, nếu nó thật sự là bát giai linh thú, Phong ca ca ngươi cùng tên xuẩn ngưu này căn bản trốn không thoát!

- Ra là vậy!

Đường Phong gật gật đầu.

Linh thú tiến vào thất giai cũng giống như nhân loại tiến vào Linh giai. Đến đẳng cấp này, muốn tiến thêm một bước quả thực vô cùng gian nan, mà mỗi một bước tiến, thực lực đều gia tăng trên phạm vi lớn.

Lôi Tẩu hiện tại chỉ là một đầu thất giai hạ phẩm mà thôi mà con linh thú kia đã là thất giai thượng phẩm, uy áp của áp chế Lôi Tẩu là chuyện bình thường.

Đường Phong chỉ cảm thấy, từ sau khi tiến vào Bạch Đế Cảnh hắn như đã đụng tới một cánh cửa mở ra một thiên địa mới.

Dĩ vãng đụng phải những cao thủ kia, lúc động thủ khí thế tuy phi phàm nhưng cùng với linh giai hoàn toàn không thể so sánh được. Lấy Xà nữ cùng con linh thú vừa rồi làm ví dụ, động một cái là có thể ảnh hưởng đến linh khí trong phạm vi hơn mười dặm, một chiếu đánh ra cũng có thể phóng ra hơn hai mươi dặm.

Đây là việc mà cao thủ Thiên giai không cách nào có thể làm được.

Thiên giai cùng Linh giai xác thực là có một khoảng cách khó vượt qua được.

- Phong lão đệ, hiện tại Xích Tâm linh quả cũng đã tới tay rồi, chúng ta hay là ...

Lôi Tẩu có chút chờ mong nói.

Đường Phong biết rõ là hắn muốn làm cái gì, hiện giờ cách thời hạn một tháng cũng còn chút thời gian, hơn nữa Đường Phong cũng muốn đi tới chỗ đó thăm dò một phen, nói không chừng còn có thể tìm được bảo bối gì đó, cho nên hắn cũng không từ chối lời đề nghị của Lôi Tẩu.

- Tất nhiên, chúng ta đi tới chỗ Hôi Y Bảo nhìn xem thế nào.

Đường Phong gật đầu nói.

- Tốt, hay rồi!

Lôi Tẩu xoa xoa hai bàn tay, hưng phấn nói, Đường Phong căn bản không biết hắn hưng phấn vì cái gì!

Từ chỗ khu vực đầm lầy đi tới vị trí Hôi Y Bảo đã là một ngày sau.

Đứng trước mặt khối kiến trúc đã sừng sững ở nơi này không biết bao nhiêu năm tháng, Đường Phong không khỏi có chút thổn thức. Cái tông môn này trước kia đại khái chắc cũng là một phương bá chủ, nhưng đời người ai cũng có hoạ phúc đan xen, mặt trăng còn có khi tròn khi khuyết kia mà. Trên đời này luôn luôn có một vài sự việc xảy ra ngoài ý muốn, không phải sức người có thể kháng cự được. Giống như cái tông môn từng huy hoàng một thời này, hiện giờ ngay cả một bóng người cũng không thấy.

Thế giới này vốn là như thế, không nói đến tình hình bên trong Bạch Đế Cảnh, chỉ cần nhìn thế giới bên ngoài kia cũng là biển lớn sóng sau đè sóng trước, thương hải tang điền. Tiền nhân bất tử, hậu bối như thế nào toả hào quang?

Những cao thủ phong vân thời trước, qua mấy trăm năm hơn ngàn năm còn mấy ai có thể nhớ đến họ? Danh lợi, danh vọng, phú quý ... đã sớm tan theo mây khói, còn được người nhớ đến không có bao nhiêu. Hôm nay Hôi Y Bảo này chỉ còn lại một cái tông môn trống rỗng và tấm biển lớn treo giữa hai cây long trụ trước mặt Đường Phong xem như là còn chút lưu lại cho một tông môn đã một thời vang danh.

Trong lúc Đường Phong cảm khái, Lôi Tẩu đã nôn nóng muốn hướng vào Hôi Y Bảo mà đi. Nhưng kỳ quái là ở ngoài cái tông môn này dường như có một vách tường vô hình nào đó, ngăng cản Lôi Tẩu lại.

Lôi Tẩu cố gắng rất nhiều lần mà vẫn bị màn chắc vô hình đó bắn ngược trở về, trong lúc nhất thời khiến hắn rất mê mang, chớp chớp đôi ngưu nhãn nhìn Đường Phong.

Hắn từ nhỏ tới lớn đều sinh hoạt trong Bạch Đế Cảnh, kiến thức rất thấp, cho nên nghĩ mãi mà không rõ tại sao. Đường Phong cũng chưa gặp qua tình huống như thế này bao giờ, nhưng hắn ít nhất so với Lôi Tẩu hiểu biết hơn nhiều. Đường Phong thử đưa tay ra thăm dò thử liền phát hiện bên ngoài tông môn này có một vầng năng lượng nhu hoà bao bọc lại, tầng năng lượng này rất cứng cỏi, mặc dù nhìn như nhu hoà nhưng lại kín không kẽ hở, hơi suy tưởng một chút là có thể đoán được vầng năng lượng này đại khái chính là một loại biện pháp thủ hộ cho Hôi Y Bảo này.

Cái này hẳn là một loại trận pháp nào đó dùng để bố trí ra một cái kết giới, ngoại nhân nếu không biết phương pháp mở ra thì căn bản không thể vào được.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao Bạch gia từ ngàn năm nay luôn thăm dò Bạch Đế Cảnh mà vẫn không cách nào đi vào những tông môn di chỉ này.

Mấy loại trận pháp này Đường Phong chưa bao giờ tiếp xúc qua, nhưng Tứ Quý Tuyệt Sát Kiếm trận cũng coi như một loại trận pháp. Đường Phong có được Bạch Đế Ấn cũng có thể học được nó, chỉ có điều những ngày gần đây hắn không có thời gian rãnh, cho nên vẫn chưa học được. Đường Phong thầm nghĩ đợi sau này có thời gian rãnh phải hảo hảo mà nghiên cứu mới được.

Tứ Quý Tuyệt Sát Kiếm tuyệt đối được xem là một bộ kiếm pháp đỉnh phong, tứ quý lực bao trùm, nóng lạnh luân chuyển, sinh tử luân hồi, giết người trong lúc vô hình, đối với bộ kiếm pháp này Đường Phong rất có hứng thú.

Nhưng cái Hôi Y Bảo này chí ít cũng phải ngàn năm không có người tới mà kết giới thủ hộ bên ngoài vẫn hoàn hảo không tổn hao gì khiến Đường Phong rất kinh Ngạc.

Nhưng dù sao cũng đã qua thời gian lâu như vậy, kết giới mặc dù còn có tác dụng nhưng khẳng định uy lực phải giảm đi nhiều, dùng thực lực Linh giai hạ phẩm của Lôi Tẩu và Thiên giai hạ phẩm của Đường Phong hiện tại chưa chắc không thể phá vỡ được.

Nghĩ vậy, Đường Phong vội nói với Lôi Tẩu:

- Ngưu huynh, thứ này ta cũng chưa từng gặp qua, nhưng nó đã là do năng lượng tạo thành thì chắc chắn sẽ có sức chịu đựng nhất định, không bằng huynh ra tay công kích thử xem tầng năng lượng này cường độ như thế nào?

Đây là mặc dù là biện pháp ngu xuẩn nhất nhưng hiện tại cũng là biện pháp tốt nhất.

Lôi Tẩu liền gật đầu nói:

- Được, Phong lão đệ lui lại phía sau một chút!

Đường Phong nghe vậy thì biết Lôi Tẩu muốn xuất toàn lực, toàn lực một kích của Thất giai hạ phẩm linh thú cho dù chỉ là dư âm còn sót lại, uy lực cũng không thể khinh thường. Đường Phong lập tức lùi về phía sau vài chục trượng, vận chuyển cương khí bảo vệ bản thân, đợi Lôi Tẩu công kích xem như thế nào.

Lôi Tẩu giơ Thiên Lôi Thần Mộc kiếm lên cao, thân kiếm cùng với mình trần của hắn điện hoa quấn quanh, khí thế nhanh chóng trướng lên, trong thiên địa lập tức trần ngập một khổ không khí áp bức, mấy cục đá trên mặt đất vậy mà cũng chậm rãi bị hấp dẫn kéo lên trên không trng.

Lôi Tẩu quát lớn một tiếng, trên trán nổi đầy gân xanh, đem toàn thân khí thế kéo lên đến đỉnh phong, lập tức Thiên Lôi Thần Mộc kiếm trên tay hắn hoá thành một đạo lưu quang chém xuống.

- Phá cho ta!

Lôi Tẩu sau khí quát lớn, Thiên Lôi Thần Mộc kiếm liền nện lên hư không trước mặt. Trước mắt hắn đột nhiên hiện lên một vòng rung động mắt thường có thể thấy được. Vòng rung động này nhanh chóng khuếch tán ra bống hướng, mộ thồi đất rung núi chuyển, linh khí cuồng bạo xoáy tròn giống như một cái vòi rồng thổi quần áo Đường Phong bay phất phới.

Ánh mắt Đường Phong trầm xuống, hắn đã phát hiện ra, tâm làn sóng rung động vừa rồi là chỗ Lôi Tẩu công kích làm phát ra, nhưng lực công kích lại nhanh chóng bị phân tán đi các nơi khác, cho nên một kích toàn lực này của Lôi Tẩu chỉ có thể làm cho tầng năng lượng rung động một chút như vậy.

Một kiếm không có kết quả nhưng Lôi Tẩu lại không chút nào nhụt chí, liên tục chém Thiên Lôi Thần Mộc kiếm xuống, mỗi một lần đều phát ra tiếng nổ vang trời, từng cái gợn sóng liên tiếp nhau không ngừng khuếch tán ra xung quanh.

Cũng không biết đã chém xuống bao nhiều nhát, đang lúc Lôi Tẩu muốn bỏ cuộc thì bên tai lại truyền tới một tiếng răng rắc giòn tan giống như một tấm gương bị vỡ ra vậy. Ngay lúc đó, không gian trước mặt hắn, ngay chỗ Thiên Lôi Thần Mộc kiếm đánh xuống nãy giờ xuất hiện một vết rạn.

Lôi Tẩu thấy vậy thì trong lòng vô cùng vui vẻ, hắn biết thành công đã gần tới, ra tay càng thêm hung mãnh.

Lại thêm mấy đạo công kích chém xuống, một tiếng rạn vỡ thanh thuý truyền ra. Đường Phong và Lôi Tẩu chỉ thấy hư không trước mặt đột nhiên xuất hiện từng vết nứt dạng lưới, những vết nứt này không ngừng lan ra xung quanh, không bao lâu sau, những vết rạn nứt này đã bao quanh toàn bộ cả Hôi Y Bảo.

"Rắc!" một tiếng, kết giới bên ngoài Hôi Y Bảo rốt cuộc cũng vỡ tan.

Cùng lúc hai cây long trụ trước mặt hai người cũng hoá thành bột phấn ống ánh vàng theo gió tiêu tán trong không trung, trong rất đẹp mắt.

- Thành công?

Lôi Tẩu vui mừng quay đầu hỏi Đường Phong.

Đường Phong giơ ngón cái lên với hắn, nói:

- Thành công!

Đường Phong cũng thật sự không ngờ, vốn chỉ muốn Lôi Tẩu ra tay thăm dò một chút mà lại thực sự có thể phá cái kết giới này, có lẽ cũng là do thăm dò quá lâu một chút đi.

Lôi Tẩu dù gì cũng là một đầu Thất giai linh thú tương đương với một Linh giai cao thủ, toàn lực công kích liên tục như vậy mà không thể phá được cũng quá bất hợp lý đi.

Lúc này đây, Hôi Y Bảo ở trước mặt hai người căn bản đã mất đi sự phòng ngự, dù Đường Phong tâm tính có kiên đinh tới đâu, cũng không nhịn được có chút chờ mong và vội vàng muốn biết cái tông môn này có lưu lại thứ tốt gì không.

- Tranh thủ thời gian tiến vào xem đi.

Lôi Tẩu xung phong đi trước, vác Thiên Lôi Thần Mộc kiếm nghênh ngang bước vào trong Hôi Y Bảo, Đường Phong mỉm cười đi theo phía sau hắn.

Phòng ốc bên trong cùng với kiến trúc bên ngoài cũng không có gì khác nhau, trước mặt là một con đường thẳng tắp do những phiến đá màu xanh tạo thành, rộng rãi dị thường, đủ cho năm con tuấn mã song song cùng tiến.

Bước trên con đường này lờ mờ cũng có thể cảm giác được khí thế của cái tông môn này khi xưa.

Hai người cũng không có đặc biệt chú ý cái gì, trên đường đi tới gặp phải bất cứ cái phòng nào cũng vào xem. Nhưng khiến hai người thất vọng là ở đây không có một người mà ngay cả một ít đồ vật trân quý cũng không có, ngược lại Đường Phong lại phát hiện một ít đồ trang sức của nữ giới, những thứ này tiền tài bình thường này hắn cũng không quá để ý.

Đi trọn vẹn một con phố, mỗi một gian phòng đều là tình trạng như thế, Lôi Tẩu không khỏi lầu bầu:

- Ở đây quả thật không có người a, lão Ngưu ta thất vọng quá.

Hắn vốn là hưng phấn đi vào đây muốn tìm tung tích con người, hiện tại không thấy ai tự nhiên là rất thất vọng rồi.

Đường Phong cũng không biết an ủi hắn thế nào, trong Bạch Đế Cảnh này không có người hắn đã biết từ sớm, nếu mà có người mới thực sự là kỳ quái.

Lại tốn nửa canh giờ, hai người đi qua một đầu phố khác, Lôi Tẩu càng thêm ủ rũ nhìn không chút tinh thần nào, Đường Phong ngược lại vẫn siêng năng thăm dò.

Hai con đường đi qua, mấy thứ trân quý không tìm được chút nào, nhưng trong Mị Ảnh không gian của Đường Phong lại có thêm không ít tiền tài. Hôi Y Bảo này cũng giống như một cái thành trì, bên trong các loại cửa hàng nhiều vô số kể, đầy đủ mọi thứ, bất quá những đồ vật trong các cửa hàng này bởi vì thời gian quá dài nên sớm đã hoá thành bột mịn, gió thổi qua liền hóa thành bụi bay đi.

Cũng giống như một cái dược điếm Đường Phong tìm được, lúc đó hắn phát hiện trong đó có rất nhiều linh thảo, nhưng lại thu không được bởi vì chúng đã mất hết linh khí, vừa đụng tới liền nát bấy khiến hắn một hồi tiếc hận không thôi.

Lại tiện tay đẩy ra một cái cửa phòng, cánh cửa thiếu chút nữa bị Đường Phong đẩy nát, Hôi Y Bảo nhìn bên ngoài coi như còn hoàn hảo nhưng các phòng ốc bên trong đã có dấu hiệu bị phong hoá rất nhiều.

Đảo mắt một vòng, Đường Phong vốn căn bản không ôm hi vọng gì nhưng lại phát hiện được một thứ đáng chú ý trong phòng này.

Đo là một khung xương trắng hếu nằm trên mặt đất mặc một bộ quần áo màu xám, chỗ vị trí bụng của bộ xương có một thanh kiếm cắm vào, trên quần áo cũng lờ mờ thấy được vết máu khô.

Đường Phong cầm thanh kiếm kia lên, thoáng cảm nhận một chút, thanh kiếm này là một thanh cương binh, Đường Phong liền thu vào trong Mị Ảnh không gian.

Cương binh tuy không quá khó kiếm nhưng cũng không phải mỗi người đều có thể có được. Trong mười người tu luyện thì đại khái cũng chỉ có một người có được một thanh Cương binh mà thôi, thứ này đem về làm quà tặng cũng tốt.

Người này không biết làm sao lại chết ở chỗ này, xem ra giống bị người ta giết. Chẳng lẽ nói Hôi Y Bảo năm xưa phát sinh nội loạn gì hay sao? Hoặc là người này là từ chỗ mai cốt chi địa bị thương mò về tới đây? Đường Phong thầm đoán nguyên do, có khuynh hướng cho khả năng thứ hai hơn.

Thò tay nhẹ nhàng tìm tòi trên bộ xương này một chút, bộ quần áo vừa đụng vào liền nát vụn, cùng lúc đó một tiếng đinh đương giòn tan vang lên, có một thứ gì đó từ trong đống quần áo của người này rơi ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK