Mục lục
[Dịch] Vô Thường (Đường Môn Cao Thủ Tại Dị Thế)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đường Phong biết rõ lần này phải quẹo trái, nhưng hắn vẫn phải quan sát cẩn thận thông đạo bên trái, thông đạo bên trái hơi nghiêng, có khắc mấy chữ sinh, mà bên phải, khắc chữ tử.

Nhất niệm sinh, nhất niệm tử! Sinh Tử Chi Môn, hai cái thông đạo phân nhánh này, chính là khảo nghiệm đơn giản nhất, đi Sinh môn là chính xác, đi tử môn... Đường Phong không biết sẽ có hậu quả gì, bên trong có khả năng sẽ có bẫy rập tồn tại, nhưng chắc chắn một chuyện, đó là lạc đường.

Cửa vào Linh Mạch Chi Địa này, chính là một cái mê cung khổng lồ! Có vô số phân nhánh, vô số lối đi, nếu không có khẩu quyết, căn bản không tìm được con đường chính xác, hiện tại chủ mới gặp hai cái phân nhánh mà thôi, vận khí tốt có lẽ sẽ đoán đúng, nhưng kế tiếp, sẽ có ba đoạn rẽ, bốn đường rẽ... Nhiều nhất là tám đường rẽ.

Hưu, Sinh, Thương, Đỗ, Cảnh, Tử, Kinh, Khai, kỳ môn độn giáp nhân sự bát môn. Đây là trình tự bí quyết, nếu gặp đường rẽ sẽ phát hiện ra phương hướng chính xác nhất.

Lần thứ nhất đụng phải đường rẽ, tiến vào Sinh môn, lần thứ hai đụng phải đường rẽ, tiến vào Khai môn, Đường Phong biết chính xác bí quyết tiến vào.

Càng đi về phía trước đi, ước chừng một khắc, Đường Phong lại gặp một đường rẽ khác, lúc này có ba đường rẽ, phân thành trái phải và giữa, phân biệt khắc Sinh Đỗ Khai ba chữ, Đường Phong quyết đoán tiến vào Khai môn.

Nếu là người không biết rõ về nơi này, dù đoán đúng được đường rẽ thứ nhất, khi đi đến đây, có thể sẽ tiếp tục chọn tiến vào Sinh môn, nhưng nếu tiến vào đó, chính là bi kịch, ngươi sẽ bị giam vào bên trong, cũng có khả năng vĩnh viễn không thể thoát ra.

Lần thứ ba đụng phải bốn đường rẽ, có khắc Đỗ Hưu Tử Kinh, Đường Phong đi vào Kinh môn.

Không biết trải qua bao lâu, Đường Phong bị sơn động quấn đến đầu choáng mắt hoa, thậm chí hoài nghi không biết mình có lạc đường hay không, nếu không phải mỗi lần đụng phải đường rẽ số lượng tăng thêm một đường, Đường Phong có cảm giác mình đã lạc đường thật sự, hơn nữa phương hướng đi về phía dưới càng dài ra, hẳn là đi đến vị trí chân núi.

Thời điểm trước mặt Đường Phong xuất hiện tám đoạn đường rẽ, hắn không tự chủ được rùng mình một cái. Đi trong một con đường âm u như vậy, mỗi một bước đều phát ra tiếng vang, dù Đường Phong là kẻ tài cao gan lớn, cũng bị áp lực rất lớn.

Đây là lần lựa chọn cuối cùng, chỉ cần qua được tám cửa này, đi thêm một đoạn ngắn, sẽ nhìn thấy cừa vào Linh Mạch Chi Địa.

Bộ pháp nhẹ nhàng bước vào Tử môn, tâm tình Đường Phong nhẹ nhõm.

Cảm giác bốn phía, Đường Phong rất nhanh cảm giác được có điểm cổ quái. Nơi này là một mảnh hư vô, giống hệt cửa vào của Bạch Đế Bí Cảnh, thời điểm Đường Phong dưỡng thương ở Bạch Đế thành, đã từng thần du quanh Bạch Đế thành một lần, khi đó xem xét cửa vào của Bạch Đế Bí Cảnh, chính là một mảnh hư vô, không tồn tại bất kỳ vật gì, cũng không có bất kỳ tia linh khí nào, đây hẳn là điểm chung của bất kỳ cửa vào Linh Mạch Chi Địa nào.

Đến! Cửa vào xuất hiện, một cánh cửa to lớn xuất hiện, một tia sáng chói mắt lóe lên trước mặt Đường Phong, đem cả sơn động chiếu sáng như ban ngày.

Đây là cửa vào Linh Mạch Chi Địa.

Lần này Đường Phong thay cổ thân thể này nhận tổ quy tông, dù nói thế nào, thân thể cũng là hậu nhân Đường gia. Bản thân Đường Phong dù không có bao nhiêu lòng trung thành với Đường Phong, nhưng họ Đường làm cho hắn cảm thấy thân thiết. Hơn nữa phụ mẫu còn tại thế, cũng có một chút chờ mong và kích động.

Hít sâu một hơi, Đường Phong điều chỉnh trạng thái của mình đến mức tốt nhất, một bước tiến vào bên trong quang cầu. Hắn không biết khi tiến vào Linh Mạch Chi Địa có nguy hiểm gì hay không, nhưng Đường Phong không phải là kẻ gan bé sợ trước sợ sau.

Tầm mắt hoa lên, thậm chí Đường Phong còn chưa kịp thấy rõ Linh Mạch Chi Địa là cái dạng gì, hắn cảm thấy có một luồng gió mạnh thổi tới, mang theo một cổ sát cơ âm lãnh.

Chẳng lẽ lọt vào công kích? Đường Phong nghĩ thầm thiếu gia không có chọc trêu ai, tại sao bị công kích? Cũng may mắn khi tiến vào hắn cũng không chủ quan, trong nháy mắt cảm giác được không đúng, bước chân Đường Phong xê dịch, tránh ra xa, đến khi xuất hiện thì đã cách chỗ cũ hai mươi trượng.

- Ồ?

Một tiếng âm thanh ngạc nhiên truyền đến, trong trong âm thanh ẩn chứa một chút oán trách và tức giận, hơn nữa âm thanh tương đối ngọt ngào, mặc kệ nàng oán trách hay tức giận, tránh trước là tốt nhất.

- Thật phiền phức.

Là nữ tử, nàng tức giận, Đường Phong càng tức giận hơn nàng, chính mình đang êm đẹp từ bên ngoài bước vào liền bị công kích, tâm tình sẽ dễ chịu sao?

Cau mày nhìn về phía âm thanh phát ra, thấy một dáng người yểu điệu, một nữ tử trên người mặc quần áo lụa mỏng như cánh ve.

Nhìn xuyên thấu qua tầng lụa mỏng, thậm chí Đường Phong có thể nhìn thấy bộ quần áo lót che bộ ngực cùng hạ thân màu đen, còn có da thịt sáng bóng trắng nõn như ẩn như hiện.

Phóng đãng, đại phóng đãng, Đây là cái nhìn của Đường Phong. Nữ tử kia vứt mị nhãn khắp nơi như muốn câu dẫn tất cả nam nhân nhìn thấy nàng.

Sẽ không trùng hợp như vậy chứ? Đường Phong dở khóc dở cười. Hắn phát hiện mình nhận thức nữ nhân này. Đương nhiên. Nữ nhân này không biết hắn. Sỡ dĩ Đường Phong có thể nhận thức, vì trong trí nhớ Chung Minh đã từng gặp qua.

Nữ nhân này là người Chung gia, thực lực đạt đến Thiên giai thượng phẩm, trong Chung gia có địa vị gần với Chung Minh, miễn cưỡng được xem là thiên tài của Chung gia.

Hơn nữa cô gái này rất là đặc biệt, tu luyện công pháp tên là Vô Cực Mị Công, có chút quan hệ với mị thuật. Nhưng khi tu luyện lại chẳng khác gì giày vò người khác. Nàng phải ân ái với nam nhân để tăng công lực, thực lực nam nhân càng cao, công lực của nàng tiến bộ càng nhanh.

Đây không phải là tà công gì, chẳng phải công pháp thái dương bổ âm. Nhưng ý nghĩ của nó, chả khác gì nhưng công pháp trên, hơn nữa tốt hơn không ít. Đây là một công pháp đặc thù, căn bản người trên đời này không thể tu luyện.

Chung Lộ, đây là tên của nữ nhân này.

Nàng có thân thế rất đáng thương, sở dĩ nàng lựa chọn tu luyện Vô Cực Mị Công là có một ít nguyên nhân bất đắc dĩ, nàng vốn là cô nhi được Chung gia thu dưỡng, từ nhỏ đã lớn lên trong Chung gia, chỉ có điều tư chất không tốt, cương tâm cũng không có, trước mười lăm tuổi chưa từng tu luyện qua, cho nên tu luyện chẳng ra trò trống gì.

Nhưng vì tướng mạo xinh xắn, âm thanh ngọt ngào, được một đám thiếu gia Chung gia vừa ý, thu làm nha hoàn.

Đều này cũng không có gì, những nữ tử không có thực lực và chỗ dựa như Chung Lộ, thường thì sẽ nghe theo vận mệnh, nếu như các thiếu gia kia thu nàng thì nàng đỡ một chút, hạnh phúc sống hết cuộc đời không phải không được, nhưng vị thiếu gia thu nhận nàng lại chẳng có địa vị gì. Bởi vì thế, tên thiếu gia này vì nịnh nọt đám thiếu gia ăn chơi, để có thêm lợi ích, có một lần đánh thuôc mê Chung Lộ, đưa cho đám thiếu gia kia chà đạp vài ngày.

Chuyện này qua đi, Chung Lộ như biến thành một người khác, triệt để cam chịu. Vốn Chung Lộ trời sinh mị cốt, tuy không đạt tới cấp bậc như Thi Thi, nhưng cũng có thể khiến cho rất nhiều nam nhân hứng thú, công phu trên giường càng là vô sự tự thông, rất được, cho nên nàng biến thành quân cờ. Tên thiếu gia kia cũng theo đó nước lên thuyền lên, địa vị dần dần đề thăng.

Chung Lộ lên giường với đám thiếu gia kia, già trẻ đều phục thị, ai cũng có thể làm chồng. Nàng có tư sắc và bổn sự trên giường, cho nên được cao tầng vừa ý thu đi không phải việc khó, nhưng thanh danh của nàng tại Chung quá thối, những nam nhân kia tuy thèm thuồng sắc đẹp của nàng nhưng không ai không biết xấu hổ dám thu nhận nàng.

Có một lần Chung Lộ đang phục thị một chấp sự Chung gia, tên chấp sự kia cao hứng truyền cho nàng bộ Vô Cực Mị Công. Vốn tên chấp sự kia chỉ tùy tiện truyền thôi, vốn Vô Cực Mị Công ở Chung gia không phải là cơ mật quan trọng gì. Tuy cấp bậc không tệ, nhưng không người tu luyện, truyền cho nàng cũng không phải đại sự gì.

Nhưng ngoài ý muốn, sau khi Chung Lộ tu luyện Vô Cực Mị Công, công lực ngày đi ngàn dặm. Thực lực bạo tăng. Một năm sau, Chung Lộ gần mười bảy tuổi.

Trong tám năm ngắn ngủi, Chung Lộ từ một luyện cương kỳ, đạt đến cảnh giới Thiên giai thượng phẩm! Ẩn ẩn có thể so sánh với Chung Minh.

Nhưng vì cương tâm của nàng không tốt, tuy cảnh giới không tệ, nên vẫn bị Chung Minh áp một đầu.

Thực lực phát triển nhanh như vậy. Chung Lộ tự nhiên bị đám cao tầng Chung gia chú ý, địa vị Chung Lộ lập tức tăng lên, được Chung gia đại lực bồi dưỡng. Đan dược tốt, linh thạch, vũ khí Thiên binh, cái gì cần đều có.

Chung Lộ sau khi đạt được địa vị của mình, chuyện thứ nhất nàng làm chính là tính sổ với đám người từng khi dễ nàng trước kia.

Nàng đem tên thiếu gia thu nhận mình trước kia đánh thành bánh thịt, sau đó chưng thành một cái bánh bao lớn, mời đám đệ tử Chung gia từng khi dễ mình ăn một bữa cơm.

Chuyện này qua đi, rất nhiều đệ tử Chung gia nửa tháng không ăn ngon, nghe thấy vị thịt liền muốn ói.

Chung Lộ vũ mị cùng tâm ngoan thủ lạt bởi vậy thành danh, không chỉ người Chung gia biết rõ, tất cả mọi người trong Linh Thạch Chi Địa đều biết rõ, nhưng tên thiếu gia bị đập thành bánh thịt địa vị không cao, chết cũng đã chết, không ai tìm nàng tính sổ.

Sau khi báo thù, Chung Lộ lại không thu liễm, trước kia là nam nhân khi dễ nàng, bây giờ thì trái lại, nàng đi khắp nơi săn bắt nam nhân có tướng mạo và có thực lực không tệ, ân ái với những nam nhân đó một đêm. Hưởng thụ xong, thấy thuận mắt thì để lại, thấy không vừa mắt liền giết. Đối với người từng bị khi dễ như nàng, nam nhân đều không phải là người tốt, giết nam nhân đơn giản như giết chó.

Chung Lộ từng muốn đem Chung Minh lên giường, muốn thân mật với hắn. Nhưng Chung Minh không phải hạng người ham mê nữ sắc, không bị nàng hấp dẫn, điều này làm cho Chung Lộ cảm thấy thất bại.

Trong đầu Đường Phong hồi tưởng về những gì biết về Chung Lộ một lần, không khỏi cảm thán một tiếng, người này đáng thương cũng đáng hận.

Chung Lộ vốn là nữ hài trẻ trung đơn thuần, nhưng vận mệnh lại đẩy này như thế, điều này có thể trách ai, trách thiếu gia thu nàng, hay trách đám nam nhân khi dễ nàng? Hoặc trách chính cô ta?

Ai cũng nói không rõ.

Đối với Đường Phong mà nói, nữ nhân này chẳng qua là người xa lạ, nếu nàng ta đã đánh lén mình, mình cũng không ngại giết nàng. Bởi vì nàng là người Chung gia, giết một người liền ít đi một địch nhân.

Nhưng hiện tại, Đường Phong phát hiện dường như Chung Lộ không phải cố ý công kích nàng, mà là đang đánh nhau với người, người này là nam nhân, tướng mạo rất suất (đẹp trai), Đường Phong không phải nhận thức hắn, thực lực đạt tới Thiên giai trung phẩm, thần sắc có chút kinh hoàng. Hắn không phải đối thủ của Chung Lộ, đánh được đến thời điểm này, vốn hắn muốn lao ra khỏi Linh Mạch Chi Địa, nhưng lại bị Chung Lộ cản lại, cho nên cây roi kia thuận thế đánh về phía Đường Phong, xét đến cùng, chẳng liên quan gì đến Đường Phong.

- Thiên giai Hạ phẩm?

Đôi mắt diễm lệ đến cực điểm của Chung Lộ nhìn về phía Đường Phong, thần sắc vui vẻ, âm thanh ngọt ngào ngả ngớn nói:

- Bộ dáng rất tuấn tú, ngoan ngoãn đợi ở chỗ này, đợi sau khi tỷ tỷ giết xong tên này sẽ tầm hoan với đệ đệ.

Đường Phong nhướng mày, cả người nổi da gà. Âm thanh Chung Lộ quá ỏn ẻn, ỏn ẻn đến mức người ta không chịu nổi.

Vừa nói, Chung lộ đem trường tiên cuốn tới, lao tới tập kích Đường Phong.

Trước mặt nàng có hai nam người, một Thiên giai trung phẩm, một Thiên giai hạ phẩm, đương nhiên, nàng muốn nhanh chóng chế trụ Đường Phong trước, rảnh tay đối phó người còn lại.

Chỉ là nàng không thể tưởng được, thực lực và cảnh giới của Đường Phong không có quan hệ với nhau, trường tiên run lên, giống như linh xà xuất động, bóng roi đầy trời chụp xuống Đường Phong, muốn trói hắn lại.

- Đúng là nữ tử không biết xấu hổ. Phong ca ca dẹp nàng đi!

Linh Khiếp Nhan trong cương tâm vẩy vẩy nắm tay nhỏ trợ uy, nàng không thích nhìn nữ nhân phóng đãng trước mặt Đường Phong.

Đường Phong khẽ cười một tiếng, cong ngón tay búng ra, đánh về giữa trường tiên.

Đinh một tiếng, trường tiên bay trở về, bóng roi đầy trời tiêu tán, Đường Phong vẫn không động đậy.

Thần sắc Chung Lộ sững sờ, trên khuôn mặt mỹ lệ lộ ra thần sắc khó hiểu, nàng không hiểu vừa rồi xảy ra chuyện gì. Nhưng nàng không nhụt chí chút nào, cánh tay trắng bóc run lên lần nữa, trường tiên đang bay trở về cuộn lại thành hình tròn cuốn trở lại.

Nhân cơ hội này. Nam nhân đang đối chiến với Chung Lộ cũng lao về phía nàng xuất ra một chiêu. Chung Lộ bất đắc dĩ thu hồi trường tiên, ngoài miệng cười mỉm nói:

- Đem linh thạch lưu lại, nô gia thả ngươi rồi đi!

- Nằm mơ!

Nam nhân kia hét lớn một tiếng, quay đầu nằm sấp xuống, chiêu vừa rồi dĩ nhiên là hư chiêu.

Vừa chạy, vừa quay đầu nhìn Đường Phong hô:

- Huynh đài chạy nhanh lên, nữ nhân này là người điên!

Gặp biến cố này làm Đường Phong cảm thấy dở khóc dở cười, nam nhân đúng là rất trung thực, những lời như vậy phải khéo đưa đẩy mới phải. Nhưng hắn cũng không giống đám người không biết đạo nghĩa, khi bỏ chạy sẽ kiếm người chịu trận thay mình, lấy Đường Phong làm lá chắn để tranh thủ ít thời gian, nhưng hắn trước khi bỏ chạy lại nhắc nhỏ Đường Phong, cũng được xem là người biết đạo nghĩa.

Một Thiên giai trung phẩm cùng một Thiên giai hạ phẩm liên thủ, cũng không cách nào chiến thắng một Thiên giai thượng phẩm, hắn bỏ chạy cũng không sai.

Nhưng Đường Phong sẽ không để ý tới lời hắn nói, bởi vì hắn có thực lực chiến thắng Thiên giai thượng phẩm. Tốc độ người nọ không chậm, sau khi nói xong đã không còn thấy bóng dáng, tại chỗ chỉ còn lại Đường Phong và Chung Lộ.

Hai đầu lông mày của Chung lộ hiện ra một chút do dự, vốn định đuổi theo nam nhân kia, dù sao trên người nam nhân kia cũng mang theo một khối hạ phẩm linh thạch, làm cho nàng muốn chiếm được không thôi.

Nhưng suy tư một lúc, liền buông tha cho ý niệm trong đầu, uyển chuyển dậm chân một cái, nói:

- Thật sự chán ghét mà, chạy nhanh như vậy, nô gia sao ăn ngươi được.

Lập tức nghiêng đầu mỉm cười nhìn chằm chằm vào Đường Phong, tán thưởng nói:

- Ngươi có cốt khí hơn hắn nhiều, tiểu ca ca ngươi không sợ nô gia sao?

- Tại sao ta phải sợ ngươi?

Đường Phong khẽ cười một tiếng.

Chung Lộ vỗ tay nói:

- Tiểu ca ca quả nhiên là kẻ tài cao gan lớn, nô gia rất thích ngươi. Không bằng chúng ta tìm một chỗ uống chút rượu tâm sự, được không?

- Đề nghị này quả thực không tệ, nhưng sau khi uống rượu trò chuyện xong, ngươi có ăn tươi ta không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK