Mục lục
[Dịch] Vô Thường (Đường Môn Cao Thủ Tại Dị Thế)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

May mắn chính là, vô luận là Tạ Tuyết Thần hay là mấy người đi theo hắn, tuy rằng đối với Mang chấp sự đều có một chút cảnh giác và địch ý, thế nhưng còn chưa tới mức độ muốn động thủ.

Thật vất cả trôi qua nửa canh giờ, lúc này Mang chấp sự mới đứng lên cáo từ:

- Mấy vị tạm thời ở chỗ này, bảo chủ đại khái vài ngày nữa sẽ trở về Ô Long Bảo, đến lúc đó nàng sẽ tiếp đãi các vị.

Tạ Tuyết Thần gật đầu.

- Mang mỗ cáo từ!

Lúc này Hai người Mang chấp sự và Sở Văn Hiên mới đứng dậy rời khỏi lầu các.

Tiếp tục đi được hơn mười trượng, bắp chân của Sở Văn Hiên vẫn không chút thả lỏng, cho tới bây giờ hắn vân cảm giác được phía sau luôn luôn có mấy đạo ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm chính mình.

Sở Văn Hiên nhẹ giọng nói:

- Chấp sự, ngài quá lớn gan rồi!

Mang chấp sự cười khẽ một tiếng:

- Tạ Tuyết Thần đã hoài nghi thân phận của ta rồi, bất quá chỉ là hoài nghi, chưa thể kết luận chính xác!

- Vậy vì sao bọn họ không động thủ?

Sở Văn Hiên ứa mồ hôi lạnh toàn thân, nếu như vừa rồi động thủ mà nói, cho dù là hắn cũng sẽ gặp tai ương, trước mặt nhiều cao thủ như vậy, một Địa giai thượng phẩm nho nhỏ như hắn tính là cái gì?

- Bọn họ không muốn đánh rắn động cỏ!

Mang chấp sự đáp:

- Điểm này cũng giống như ý muốn của chúng ta, tất cả mọi người đều đang chờ đợi cơ hội, cơ hội có thể nhất cử diệt trừ tất cả đối phương, bất quá chúng ta đã rõ ràng thực lực của bọn họ rồi, đáng tiếc bọn họ lại không hề hiểu rõ đòn sát thủ ẩn dấu của chúng ta, chúng ta chiếm ưu thế rất lớn.

Đòn sát thủ? Không cần bàn cãi chính là hai đại sát thần và Tuyết Nữ rồi. Sở Văn Hiên có nhận biết hai đại sát thần, tuy rằng không biết Tuyết Nữ là ai, thế nhưng Sở Văn Hiên có thể cảm nhận được, nữ nhân mặc quần áo trắng bạc, mái tóc cũng màu trắng bạc, thực sự sâu không thể đo lường.

- Đi, tới chỗ bảo chủ, chúng ta cần thương lượng buổi tối nên động thủ như thế nào!

Mang chấp sự không khỏi đẩy nhanh bước tiến.

Mang chấp sự và Sở Văn Hiên vừa mới rời khỏi, Tạ Tuyết Thần trầm mặc một lát, lúc này mới vỗ tay nói:

- Diệu, diệu, quá hoàn mỹ rồi!

- Cung chủ, Mang chấp sự kia có chuyện!

Một sát thủ Đại Tuyết Cung trong đó nói, ba người còn lại cũng gật đầu phụ họa.

- Vì vậy ta mới nói là quá hoàn mỹ rồi!

Tạ Tuyết Thần khẽ cười một tiếng:

- Các ngươi cũng phát hiện, hắn và một người rất giống nhau sao?

- Uhm, loại cảm giác âm lãnh này, cùng với người kia quá giống nhau!

- Không phải là giống!

Ngữ khí Tạ Tuyết Thần chắc chắn nói:

- Mà căn bản chính là hắn!

- Sao có khả năng?

Bốn sát thủ Đại Tuyết Cung khiếp sợ không ngớt:

- Hắn trước kia đã bị Tứ Quý thành chủ trực tiếp giết chết rồi, điểm này ngay cả Tứ Quý thành chủ cũng không hề phủ nhận, lúc đó hai lão bất tử Thủy Nguyệt Kính Hoa của Thiên Công Sơn Trang cũng có mặt, cho dù là một người sai lầm, nhưng không đến mức toàn bộ sáu người đều sai lầm.

Cao thủ Thiên giai thượng phẩm không phải người mù, thế nhưng chuyện này lại xảy ra trước mặt sáu vị cao thủ nhất lưu Thiên giai thượng phẩm.

- Tình huống cụ thể ta không rõ ràng lắm, thế nhưng nếu như ta không nhận được tin tức từ trước, sợ rằng ngay cả ta cũng bị hắn lừa gạt rồi, chỉ biết rằng khí tức của hắn và người kia rất giống nhau mà thôi!

- A? Nói như vậy, nhân thủ Tạ cung chủ an bài nơi này có thực lực không thấp?

Âu Dương tiên sinh đột nhiên mở miệng nói, nếu như thực lực thấp, làm sao phát hiện ra bí mật này?

- Ha hả!

Tạ Tuyết Thần từ chối cho ý kiến:

- Âu Dương tiên sinh nhìn ra vấn đề gì hay không? Thành thực mà nói, ta cho tới bây giờ vẫn không biết rốt cuộc hắn làm cách nào để thay đổi dung mạo của bản thân, trên mặt hắn căn bản không hề có bất cứ vết tích mang mặt nạ hay thậm chí là sửa chữa!

- Thay đổi dung mạo của chính mình có rất nhiều loại phương pháp!

Âu Dương tiên sinh khẽ cười một tiếng:

- Ngươi không nhìn ra chỉ có thể nói là kỹ xảo của đối phương rất cao siêu, hoặc có thể là tầm mắt của ngươi thiếu. Thế nhưng hắn xác thực là đeo mặt nạ, chỉ là mặt nạ này quá mức tinh diệu rồi, ngay cả ta cũng thiếu chút nữa bị lừa!

- Lần này thực đúng là có ý tứ!

Trên mặt Tạ Tuyết Thần nở nụ cười mỉm, buông chén trà trong tay, đột nhiên cong ngón tay bắn nhẹ, một đạo kình khí phá vỡ không khí, giống như một thanh phi đao xuyên thấu qua trán một vị thị nữ đang đứng hầu hạ bên cạnh.

Những thị nữ này Đường Phong đã từng gặp qua trước đây, trong Ô Long Bảo các nàng chỉ làm những công việc nặng bình thường nhất, bản thân không hề tu luyện qua, chỉ có thể coi như những người bình thường.

Cho dù là cao thủ giống như Sở Văn Hiên chỉ sợ cũng không thể chống đối lại được một đạo kình khí này do Tạ Tuyết Thần bắn ra, huống chi là một nữ tử bình thường ngay cả tu luyện cũng chưa từng tiếp xúc qua.

Mọi người chỉ nghe thấy một tiếng vang phụt nho nhỏ, lập tức thị nữ này liền mềm nhũn ngã xuống dưới đất. Giữa trán của nàng có một lỗ thủng lớn chừng hạt đậu, lúc này đang chảy xuôi máu hồng giao tạp thứ gì đó màu trắng xám nát vụn.

Đôi con mắt đẹp của nàng mở to, trên dung nhan xinh đẹp vẫn duy trì thần sắc trước khi chết, nhưng rất nhanh mất đi màu sắc.

Sau khi lặng yên ba hơi thở, phía trước nối tiếp phía sau vang lên mấy tiếng thét chói tai, mấy thị nữ này không biết xảy ra chuyện gì, kiệt lực hét lên chói tai, trừng lớn đôi con người, kinh khủng ngã ngồi trên mặt đất nhìn chằm chằm vào đồng bạn không nhúc nhích.

- Hừ, không muốn chết thì nhanh chóng câm miệng cho ta!

Ngữ khí của Tạ Tuyết Thần vô cùng ôn nhu nói, trên mặt vẫn nở nụ cười như cũ, như

Bất quá những lời này rất hiệu quả đối với, những thị nữ bị dọa tới cứng đơ người, thân thể lạnh run, sắc mặt trắng bệnh như tờ giấy, nhưng lại không dám hét lên lấy một tiếng, chỉ là kinh khủng nhìn chằm chằm vào Tạ Tuyết Thần.

- Các ngươi cái gì cũng không thấy, cái gì cũng không nghe thấy, càng không thể đi ra khỏi gian nhà này, nếu như ai phạm vào, kết cục giống như nàng ta, nghe rõ chưa?

Tạ Tuyết Thần nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu một thị nữ bị dọa ngồi xổm bên cạnh hắn, nhẹ nhàng mở miệng nói.

Mấy thị nữ liều mạng gật đầu không ngừng.

Gặp phải tràng diện kinh khủng như thế này, các nàng làm sao dám có bất cứ phản kháng nào.

Mấy sát thủ Đại Tuyết Cung không hề lay động, vẫn thưởng thức trà thơm như cũ, bọn họ vốn là loại người hai tay dính đầy máu tanh, giết chết người vô tội không có một nghìn thì cũng có mấy trăm, hiện tại giết chết một người bình thường trước mặt bọn họ thì có là cái gì?

Chỉ có Âu Dương tiên sinh khẽ cau mày, có chút không thích liếc mắt nhìn Tạ Tuyết Thần. Tất cả thị nữ ở đây đều là người bình thường, đối phó với người thường cần phải sử dụng thủ đoạn sắc bén như vậy hay sao? Chỉ cần tùy tiện một chút là có thể dọa sợ các nàng, các nàng nhất định sẽ đi vào khuôn khổ!

Chương 371: Tin tức (hạ).

Dưới con mắt của Âu Dương tiên sinh, loại người như Tạ Tuyết Thần rất có chút chuyện bé xé ra to, thay lời khác mà nói, lên không được mặt bàn. Thế nhưng lần này đã hợp tác với Đại Tuyết Cung, mặc dù hắn không thích nhưng cũng không ngăn cản đối phương.

- Ngoan, mang nàng tới hậu viện, sau đó tùy tiện đào một hố chôn xuống!

Tạ Tuyết Thần ôn nhu nói, tuy rằng ngữ khí của hắn cực độ ôn nhu, nhưng trong tai mấy thị nữ, thanh âm này không cần bàn cãi là thanh âm kinh khủng nhất, lập tức không dám có bất cứ chần chờ, hoang mang rối loạn bước tới cạnh thi thể đồng bạn, một mặt nghẹn ngào liên tục, một mặt kéo thi thể ra phía sau.

Các nàng không dám khóc thành tiếng, bởi vì không ai có thể đảm bảo được kẻ sát thân này có thể đột nhiên hạ thủ không một tiếng báo trước đối với các nàng hay không.

Đợi khi mấy thị nữ rời khỏi, một sát thủ Đại Tuyết Cung trong bốn người đứng dậy, đưa tờ giấy thu được từ trước đó cho Tạ Tuyết Thần:

- Cung chủ, đây là lúc qua đường có người đưa cho ta!

Tạ Tuyết Thần tiếp nhận, mở tờ giấy để trước mặt bàn nhìn một chút, trong nháy mắt trên mặt hiện lên một tia vô cùng kinh ngạc và thần sắc cười khổ.

- Cung chủ, phát sinh chuyện gì rồi?

Người vừa mới thu được tờ giấy không hề xem qua nội dung bên trong, tuy rằng hắn cũng biết đây là tin tức quan trọng do cơ sở ngầm an bài tại Ô Long Bảo truyền tới, nhưng không dám tự ý kiểm tra.

Tạ Tuyết Thần cười khổ lắc đầu, đẩy tờ giấy ra ngoài, sau đó nhìn Âu Dương tiên sinh nói:

- Âu Dương tiên sinh, chuyện tình lần này có chút phát triển ngoài tầm dự đoán, sợ rằng phải dựa vào ngài xuất thủ rồi!

Đôi lông mày của Âu Dương tiên sinh nhíu sát lại:

- Xem ra Âu Dương tới đây không thể ngồi chơi được rồi.

Lúc bốn vị sát thủ Đại Tuyết Cung đọc qua nội dung trong tờ giấy một lượt, không người nào không thay đổi sắc mặt. Bởi vì nội dung bên trong tờ giấy hoàn toàn vượt quá dự liệu của bọn họ.

- Rốt cuộc là chuyện gì ngoài dự liệu, khiến các ngươi như lâm đại địch như vậy?

Thấy sắc mặt mấy người, Âu Dương tiên sinh không khỏi hiếu kỳ.

- Từ vài chục năm trước, Đại Tuyết Cung nằm dưới sự chưởng quản của Gia sư, trong cung có hai đại sát thủ khiến người khác phải sợ hãi. Có thể nói, nguyên nhân Đại Tuyết Cung có thể phát triển thành một trong ba thế lực lớn của Lý Đường đế quốc, công lao của hai người bọn họ không thể không tính đến. Năm đó, nơi hai người đi qua đều nhấc lên tinh phong huyết vũ, nghe được tên của bọn họ đều có thể khiến địch nhân sợ hãi đầu hàng. Chỉ bất quá hơn mười năm trước, hai người này đột nhiên rời khỏi Đại Tuyết Cung, cho tới tận bây giờ vẫn không biết hạ lạc. Nhưng không hề nghĩ tới, tại thời điểm mấu chốt như thế này, bọn họ cư nhiên xuất hiện trong Ô Long Bảo.

- Là loại người gì?

Âu Dương tiên sinh cảm thấy có chút hứng thú hỏi.

- Thiên Sát Thang Phi Tiếu, Địa Sát Đoạn Thát Xích, cách không lấy mạng người, cuồng đao quét nghìn quân.

Tạ Tuyết Thần lẩm bẩm nói:

- Hai đại sát thần đỉnh cao nhất Đại Tuyết Cung năm đó, Cách Không Thủ Thang Phi Tiếu, Cuồng Đao Đoạn Thất Xích.

- Nguyên lai là bọn họ!

Âu Dương tiên sinh nhướng mày.

- Sao vậy? Tiên sinh cũng từng nghe qua đại danh của bọn họ?

- Cũng có nghe thấy!

Âu Dương tiên sinh gật đầu, không chút vết tích quan sát sắc mặt bốn vị sát thủ Đại Tuyết Cung, phát hiện tuy rằng bọn họ coi như trấn định, bất quá trong mắt đã hiện lên một tia kiêng kỵ thật sâu.

Xác thực bốn người này vô cùng kiêng kỵ, năm hai người Thang Phi Tiếu và Đoạn Thất Xích cưỡi mây đạp gió, danh tiếng như mặt trời giữa trưa, bọn họ bất quá chỉ bồi hồi giữa Địa giai thượng phẩm và Thiên giai, tuy rằng thực lực không tính quá thấp, thế nhưng hoàn toàn không thể so sánh với hai đại sát thần.

Tới ngày hôm nay, tuy rằng bọn họ đã tấn chức tới Thiên giai thượng phẩm, nhưng bốn người vừa nghĩ tới hai bóng người sát khí tận trời kia liền có một chút cảm giác sợ hãi. Cũng may tâm tính và ý chí của bọn họ hiện tại rất kiên định, băng không trước khi đại chiến diễn ra lại có loại tâm tình mặt trái như thế này, vô cùng có khả năng ảnh hưởng nặng tới sức chiến đấu.

Toàn bộ Đại Tuyết Cung không có bất cứ người nào so sánh được với sát khí của hai người kia. Hai người kia chính là ngọn núi cao mười hai sát thủ của Đại Tuyết Lâu vĩnh viễn không thể vượt qua, là tiền bối của tất cả Đại Tuyết Lâu.

Bất quá dù là như vậy, cân đối thế lực giữa hai bên đã bị đánh vỡ rồi. Bên phía Ô Long Bảo có bảy cao thủ, mà bên phía Tạ Tuyết Thần lại chỉ có năm, nếu như Âu Dương tiên sinh không ra tay mà nói, vô cùng có khả năng Tạ Tuyết Thần sẽ thất bại thảm hại.

Thế nhưng Âu Dương tiên sinh biết Tạ Tuyết Thần không chỉ có một điểm năng lượng như vậy, hắn đối với chuyện tình đã sớm dự liệu trước của Tạ Tuyết Thần vô cùng hiếu kỳ, muốn biết nam nhân này rốt cuộc đã có chuẩn bị như thế nào ở phía sau.

- Như vậy cũng tốt!

Trên mặt Tạ Tuyết Thần nở nụ cười:

- Hai phản đồ này cũng đã sống đủ lâu rồi, nếu như dám xuất hiện ở nơi này, cũng đỡ ta phải tiêu tốn công sức đi tìm.

Dưới tay Tạ Tuyết Thần có nhiều cao thủ bị dược vật khống chế như vậy, làm sao có thể dễ dàng tha thứ cho phản đồ tồn tại? nếu như là một người hai cái, thậm chí là toàn bộ đều học theo Thang Phi Tiếu và Đoạn Thất Xích thoát ly khỏi Đại Tuyết Cung, như vậy hắn sẽ không còn gì nữa rồi, vì vậy tuy rằng hai đại sát thần từ hơn mười năm trước đã rời khỏi Đại Tuyết Cung, thế nhưng Tạ Tuyết Thần còn nghĩ muốn đánh con mắt lên hai phản đồ này.

Đối với phàn đồ, tự nhiên là giết chết thật nhanh.

- Hiện tại chúng ta đã biết hết thực lực của bọn họ, bọn họ đối với chúng ta chỉ có kiến thức nửa vời, điều này rất có lợi đối với chúng ta!

Tạ Tuyết Thần nói:

- Nếu như bọn họ ẩn nấp không ra mặt, như vậy vô cùng có khả năng sẽ triển khai đánh lén tối hôm nay, vì vậy nói, thắng bại sẽ quyết định trong tối hôm nay, hiện tại quan trọng chính là chúng ta chờ đợi bọn họ tới đánh lén ở đây hay là đánh lén ngược lại!

Tạ Tuyết Thần quay sang mấy sát thủ Đại Tuyết Lâu chậm rãi nói, trận chiến đấu này không thể tránh né, vô luận là người của Đại Tuyết Cung hay là Ô Long Bảo đều biết rõ ràng điều này, bất quá đối với Tạ Tuyết Thần mà nói, mặc kệ là đánh bây giờ hay là chờ đợi bọn họ tự chui đầu vào lưới, đối phương đều là cá nằm trên thớt, hoàn toàn mặc cho chính mình xử lý mà thôi.

Rất trùng hợp, tại nơi ở của bảo chủ đại nhân, Mang chấp sự cũng giữ vẻ mặt ngưng trọng nói với mấy đại cao thủ:

- Tạ Tuyết Thần đã nhận ra ta rồi, thế nhưng chuyện này không quan trọng, hắn tuyệt đối không ngờ tới có lão Thang và Lão Đoạn ở chỗ này. Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, tại điểm này Tạ Tuyết Thần đã kém hơn một bậc rồi, đến lúc đó để ta tới đối phó Tạ Tuyết Thần.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK