Đưa mắt nhìn toàn bộ, ít nhất có hơn một trăm năm mươi người bình an trở về. Hơn một trăm năm mươi người này chậm rãi đi tới, mang theo sát khí máu tanh ngút trời, thế nhưng trên mặt người nào cũng đều tràn ngập sự vui mừng của đại cừu đã báo.
Các đệ tử Đường gia chờ tại cửa chính nhanh chóng tiến lên đón lấy mấy người anh em ruột thịt bị thương rất nặng nhanh chóng đưa vào bên trong nhà cứu chữa. Những đôi mắt còn lại trông mong nhìn hai vị gia chủ, chờ đợi một đáp án đối với việc đêm qua tập kích bất ngờ. Mặc dù từ những dáng vẻ vui mừng của đệ tử Đường gia đã đoán biết ra một chút manh mối, nhưng dù sao cũng không thể chứng thực được.
Đường Ngạo nhìn lướt qua mọi người, dùng giọng nói thong thả trầm thấp, ngắn gọn nói:
- Thắng!
Thực sự thắng. Có thể ở trong Chung Linh cốc giết xong lại quay ra, hai trăm người mang đi trở về hơn một trăm năm mươi người, bất luận tình hình phía bên Chung gia thế nào, Đường gia cũng thắng! Huống chi, tổn thất bên Chung gia thảm trọng, con số đệ tử tử thương nhiều hơn so với Đương gia. Tuy rằng Đường Ngạo không biết cấm địa Chung gia rốt cuộc xảy ra chuyện gì nhưng cũng biết tuyệt đối không phải là chuyện tốt. Nhất là Chung Sơn cuối cùng bạo phát khí thế Linh Giai, khiến Đường Ngạo càng lưu tâm.
Mọi người Đường gia sau giây lát trầm mặc thì bùng lên tiếng hoan hô vang vọng đất trời, đinh tai nhức óc.
- Tất cả đi nghỉ ngơi đi. Ai có thương chữa thương, không bị thương thì khôi phục, trong thời gian này phải canh phòng nghiêm ngặt Chung gia đến trả thù!
Đường Ngạo phất phất tay nói, dứt lời đi vào nhà lớn Đường gia, để mặc đệ tử Đường gia vui sướng cùng nhau.
Hơn một trăm năm mươi người trở về nghiễm nhiên trở thành công thần của Đường Gia. Một số đệ tử Đường gia này không thể đi vào mặc sức để một hai huynh đệ tỷ muội thân quen tóm lấy không ngừng hỏi về trận chiến đấu đêm qua. Nghe bọn họ thuật lại tình hình mình tự tay đâm cừu địch thì càng cảm thấy hả lòng hả dạ.
Tuy nhiên, những người trở về này đều không ngoại lệ cùng cảm thấy nghi hoặc đối với hai sự kiện. Một là lúc trời sắp sáng sau Chung Linh cốc một cao thủ Linh Giai bạo phát khí thế, cấm địa Chung gia sụp đổ, hai là sau nhà Chung gia bị đốt cháy.
Hai sự việc này quá mức kỳ lạ không ai hiểu rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Dù sao nơi đó là hậu phương lớn của Chung gia, Đường gia chỉ có đi hai trăm người, hắn là không ai có thể đánh giết tới đó.
Tuy nhiên bọn họ cũng biết, lúc này đây nhiều người trở về như vậy cũng là nhờ phúc của hai sự kiện đó. Lúc giây phút rút lui sau cùng, nếu không có hai sự kiện đó lôi kéo sự chú ý của hầu hết các đệ tử Chung gia, bọn họ không thể dễ dàng chạy thoát ra khỏi Chung Linh cốc, số người tử thương tuyệt đối chỉ tăng chứ không giảm.
Nhưng, rốt cuộc là ai có bản lĩnh lớn như vậy? Tất cả mọi người đều không hiểu.
Đường Phong đang ở trong Thính Tuyền Cư tắm rửa, thay đổi y phục sạch sẽ, đợi một lát sau, Đường Đỉnh Thiên và Diệp Dĩ Khô cũng đều đã trở về. Tuyết Nữ cố ý qua quan sát Đường Phong một chút, phát hiện hắn không có gì khả nghi, lúc này mới yên lòng.
Sự náo nhiệt của Đường gia kéo dài vài ngày, đã trong nhiều ngày rồi, hầu như mọi người đều bàn luận đại chiến đêm hôm đó tại Chung Linh Cốc, tự mình trải qua thì thao thao bất tuyệt, hoặc giải thích đúng sự thật, hoặc trắng trợn nói khoác, những người nghe khác được như bị say rượu.
Đường Gia Bảo mấy ngày nay cũng phòng thủ nghiêm mật, chỉ sợ người Chung gia trong cơn tức giận quay về dấy binh đến xâm phạm. Nhưng, Chung gia lần này bị lỗ vốn lớn như vậy nhưng không hề có động tĩnh gì, dường như là chấp nhận. Ngược lại khiến cho Đường Ngạo, Đường Duệ có chút lo lắng.
Tuy nhiên mấy ngày sau, một thám tử hồi báo, khiến Đường Ngạo Đường Duệ hoàn toàn buông bỏ sự lo lắng.
Chung gia không phải là không muốn trả thù, mà là hữu tâm vô lực!
Trận chiến đêm đó, tổn thất của Chung gia vượt xa ngoài dự đoán của Đường Ngạo Đường Duệ. Căn cứ theo tin tức của tên thám tử này đi tìm hiểu, đêm đó tại Chung gia không chỉ chết hơn bảy mươi Thiên Giai, trong đó bao gồm mười cao thủ Thiên Giai thượng phẩm, thậm chí ngay cả cao thủ Linh Giai Chung Sơn cũng chết oan chết uổng!
Không biết đệ tử nào của Đường gia đã một đao chém bay đầu hắn ta.
Chung Sơn đã chết, trong Linh Mạch chi địa trăm năm nay lần đầu tiên có một cao thủ Linh Giai bỏ mạng, chuyện lớn như vậy, người Chung gia dù muốn giấu diếm cũng không được.
Không chỉ Chung Sơn đã chết, ngay cả mấy đệ tử Chung gia ba tháng sau sẽ tham gia cuộc đại tỉ thí của gia tộc cũng chết gần hết. Vốn năm người được chọn giờ chỉ còn lại yêu nữ Chung Lộ kia còn đang sống tạm nhân thế, cấm địa Chung gia đã sụp đổ, hoàn toàn biến thành một đống phế tích.
Gia chủ Chung gia Chung Bố Sở khí huyết công tâm, tức giận thổ huyết tại chỗ trọng thương, chán nản không phấn chấn. Nghe đồn cũng chẳng mấy chốc mà rời bỏ nhân thế, hiện giờ đang ở trong Chung Linh cốc dưỡng thương.
Gia chủ tức giận đến nội thương, một cao thủ Linh Giai bị chết, cấm địa bị hủy, đệ tử Chung gia hiện tại nhân tâm hoảng hốt, đâu có tâm tình mà đi báo thù Đường gia?
- Tin tức này là thật?
Ngay khi biết được tin tức này hai người Đường Ngạo và Đường Duệ xưa nay thần sắc không dao động thì lập tức thay đổi, cả người hai vị lão nhân kích động run lên.
Tuy rằng đã dự đoán Chung Sơn đại khái chẳng có kết cục tốt gì rồi, nhưng khi bọn họ biết được Chung Sơn thật sự bị người ta một đao chặt bỏ đầu chết đến mức không thể chết hơn được nữa, sao có thể không kích động chứ?
Hai mươi năm trước, đệ tử Đường gia chết trong tay Chung Sơn còn ít sao?
- Đúng vậy gia chủ!
Tên thám tử Đường gia khẳng định đáp.
Đường Ngạo Đường Duệ nhìn nhau, không kìm được phá lên cười to, tiếng cười cuồn cuộn vọng khắp toàn bộ nhà lớn Đường gia, khiến mọi người chẳng biết tại sao.
Tuy nhiên Đường Ngạo Đường Duệ cũng biết, Chung Bố Sở bị tức thổ huyết đến trọng thương là thật, còn không lâu nữa rời bỏ nhân gian thì chưa rõ lắm. Cao thủ Linh Giai thường có tâm tính kiên định, ngay cả trong lúc nhất thời cũng khó mà chấp nhận được sự tổn thất nặng đến như vậy, nhưng cũng sẽ không đến mức đi đời nhà ma ngay đâu. Chắc là đệ tử Chung gia nghe nhầm truyền bá lung tung ra ngoài.
- Điều tra tất cả mọi người xem là ai làm?
Đường Ngao thu lại nụ cười, ngừng sự kích động trong nội tâm mở miệng hỏi.
- Đệ tử không tra được ra, hình như người Chung gia cũng hoàn toàn không biết gì cả.
- Tiếp tục điều tra, điều tra ra, lão phu muốn hắn đẹp mặt! Đám tiểu súc sinh này dám ẩn náu ư, phạm chuyện lớn như vậy mà cũng không biết thông báo, còn thể thống gì nữa!
Đường Ngạo tươi cười đầy mặt nói.
- Vâng!
- Chờ chút!
Đường Ngạo lại gọi lại thám tử đang chuẩn bị lui đi, trầm ngâm giây lát, nói:
- Không cần ngươi đi, lão phu đích thân tra tìm!
Nói xong, cùng Đường Duệ bước nhanh ra khỏi phòng, nhanh chóng muốn đi tìm hiểu rốt cuộc là công lao của đệ tử Đường gia nào.
Bên trong Thính Tuyền Cư, Đường Phong đang cùng Đường Điểm Điểm bàn luận chiêu thức, sau khi trải qua trận chiến sinh tử đêm hôm đó, thực lực của Lục tỷ tăng lên rất nhiều. Cũng không thể nói là tăng lên, chỉ là trận chiến đấu đêm hôm đó đã khiến tỷ phát huy được thực lực thật sự của mình mà thôi. Đường Điểm Điểm hiện nay gần như là đủ thực lực của một Thiên Giai trung phẩm tiêu chuẩn, không còn non nớt kinh nghiệm trong chiến đấu nữa.
Hiện giờ Đường Điểm Điểm đang vô cùng đắc ý, Đường Phong cũng không đả kích nàng, chỉ dùng thực lực Thiên Giai hạ phẩm để luận bàn với nàng, ngược lại cũng bị nàng làm cho cực kỳ nguy hiểm, mấy lần suýt bị thua, nếu không phải thời khắc mấu chốt Đường Phong hơi bạo phát một chút, thì thật đúng là đã thua dưới kiếm của nàng.
Trong lúc hai người đang dây dưa thì có tiếng chuông ngân vang trầm trầm vọng đến, liên tiếp âm vang tám lần. Đường Phong dừng động tác, nghi hoặc hỏi:
- Âm thanh gì vậy?
Đường Điểm Điểm cũng biến sắc:
- Chuông Cửu khúc?
Còn chưa dứt lời, Đường Đỉnh Thiên và Diệp Dĩ Khô cùng từ trong phòng xông ra, Đường Đỉnh Thiên chau mày, vừa đi ra ngoài vừa nói:
- Phong Nhi đi theo ta qua đó, gia chủ triệu tập.
Đại khái Đường Phong cũng đoán được âm thanh tiếng chuông Cửu Khúc là tín hiệu triệu tập đệ tử gia tộc. Chỉ không hiểu vừa rồi hai vị gia chủ còn cười lớn không ngừng, lúc này sao lại triệu tập đệ tử gia tộc?
Không bao lâu, mấy người đã đi tới một sân rộng to lớn của Đường gia. Lúc này ở đây mọi người đang tấp nập, vô số đệ tử Đường gia đang nhanh chân chạy vội đến.
Mà trên chiếc bàn dài ngay trước sân rộng, Đường Ngạo và Đường Duệ ngồi đó, sắc mặt hai ngươi bừng bừng, thỉnh thoảng lại liếc nhìn đệ tử Đường gia tới trình diện, khiến cả đám người câm như hến, trong lòng suy đoán không ngừng, không biết là có chuyện gì mà khiến hai vị gia chủ mất hứng.
Đường Phong và Lục tỷ đứng chung một chỗ, trốn phía sau đoàn người. Đợi một lát sau, Đường Tử Thư và Đường Long cũng đến. Hai người đó toát lên vị đạo hăng hái, rõ ràng là đã nhiều ngày sử dụng linh thạch gia tăng tu luyện, chuẩn bị ứng phó cho cuộc đại tỉ thí gia tộc sắp tới.
Đường Long và Đường Tử Thư hướng về Đường Phong gật đầu, không nói lời nào đứng bên cạnh hắn, yên lặng chờ đợi.
Mọi người đến đã gần như đông đủ, Đường Ngạo mới liếc nhìn lướt qua mọi người, chậm rãi mở miệng:
- Các đệ tử mấy ngày trước đây theo ta đến Chung Linh cốc, ra khỏi hàng!
Nghe xong những lời này, hơn một trăm năm mươi người đều đồng loạt bước lên trước, đứng thành một dãy ở đó.
- Tất cả đều ở đây sao?
Đường Ngạo lạnh giọng hỏi.
- Còn có một số người trọng thương chưa lành, đang tu dưỡng.
Lập tức có người trả lời.
Đường Ngạo gật đầu, ánh mắt sáng quắc lần lượt nhìn chằm chằm những người này một lần, sắc bén đánh giá một trăm năm mươi người này.
- Ai làm, đứng ra cho ta!
Đường Ngạo bưng một tách trà lên nhấp một ngụm, lãnh đạm nói:
- Hiện giờ đứng ra, lão phu sẽ không trách, nếu bị ta điều tra ra, các ngươi coi chừng!
Cả đám người nghe khó hiểu, không ai biết gia chủ đang nói cái gì.
- Trong lòng người làm chuyện này hiểu rõ, còn muốn lão phu nói rõ sao? Rốt cuộc là ai làm, đứng ra cho ta!
Đường Ngạo giả bộ giận giữ, vỗ bàn thật mạnh ầm vang!
Trong lúc Đường Ngạo đang nói, Đường Duệ lại quan tâm mỗi một biến hóa trên mặt từng người, nhưng khiến hắn ta thất vọng chính là, mỗi một người đi đến Chung Linh cốc đều không có gì khả nghi cả.
- Gia tộc bị trộm báu vật gì sao?
Đường Tử Thư đứng bên cạnh Đường Phong hỏi khẽ:
- Vì sao gia chủ lại tức giận lớn đến vậy?
Đường Phong lắc đầu, hắn cũng không rõ ý tứ của Đường Ngạo.
- Hừ!
Đường Ngạo hừ lạnh một tiếng:
- Có gan làm mà không có gan nhận sao? Các ngươi coi đệ tử Đường gia là gì? Đệ tử Đường gia đầu đội trời chân đạp đất, dám làm dám chịu, có giống như các ngươi dấu đầu lộ đuôi, lén lút như vậy!
- Gia chủ, rốt cuộc đã xảy ra chuyên gì?
Một người to gan mở miệng hỏi, tự dưng bị giáo huấn, thật quá ấm ức mà.
Đường Ngạo quét mắt về người đó, khiến y sợ đến mức rụt cổ lại, ngậm chặt miệng không nói.
Lúc này Đường Ngạo mới bật cười:
- Đám tiểu tử các ngươi, các ngươi rốt cuộc là ai mà giết chết được Chung Sơn, lại giết ba người Chung gia được chọn tham chiến? Chuyện lớn như vậy mà không thông báo một tiếng sao, che giấu làm gì?
Một người ồ lên một trận.
- Chung Sơn bị giết ư?
Đường Đỉnh Thiên trợn mắt hỏi.
- Đúng, bị người ta một đao chém bay đầu! Ba tên được chọn tham gia đại tỉ thí gia tộc cũng bị người ta đánh chết.
Đường Ngạo gật đầu:
- Quả thật là sảng khoái, ha ha ha! Công lao lớn nhất, so với việc giết chết hơn bảy mươi Thiên Giai Chung gia còn lớn hơn. Rốt cuộc là ai làm, đứng ra trước mặt ta, lão phu không đánh đâu!
Mọi người Đường gia lập tức xôn xao, toàn bộ sân rộng giống như chợ bán thức ăn. Chung Sơn là một Linh Giai, vậy mà lại bị một đệ tử Đường gia chặt bỏ đầu, công lao này thật sự là quá lớn.
Hơn nữa mọi người quan sát, gia chủ hôm nay vô cùng vui sướng, đâu sẽ đánh công thần kia? Chắc chắn là sẽ khen thưởng người đó.
Chỉ là náo nhiệt lại náo nhiệt, nhưng không ai chính mồm thừa nhận mình làm.
Đường Long và Đường Tử Thư quay đầu liếc nhìn Đường Phong, Đường Phong ho nhẹ một tiếng, cúi đầu thấp gãi mặt, Đường Điểm Điểm thì lấy tay che nửa mặt của mình, lén lút trốn ra sau Đường Phong.
Tuy nói Chung Sơn chết là do công lao của Đường Phong, nhưng ba người được chọn tham chiến cũng là do bốn người họ hợp lực đánh chết. Đối tượng gia chủ lần này dò hỏi đến, bốn người cũng có phần.
Đường Ngạo khẽ cười:
- Không ai thừa nhận ư? Được, được lắm. Tuy rằng lão phu cũng rất tán thưởng người có công không kiêu ngạo này, nhưng lão phu cũng rất muốn biết rốt cuộc là ai có năng lực lớn như vậy.
Nói xong, Đường Ngạo quay sang bên cạnh vẫy vẫy tay, lập tức có đệ tử Đường gia cầm một chiếc khay được trùm vải đỏ đi ra đưa tới trên tay Đường Ngạo.
Đường Ngạo lấy tay lật tấm khăn đỏ ra, trên khay được bày ra gì đó khiến cho ánh mắt mọi người nhìn không chớp. Bởi vì đó là mười khối linh thạch tròn!
- Đây là những linh thạch còn lại cuối cùng mười năm tới, bất kể ngươi là nam hay nữ, là lớn hay nhỏ, bất kể ngươi là đệ tử bổn gia hay là đệ tử nhánh bên, đứng ra, mười khối linh thạch này là của ngươi, ngoài ra còn được phong một chức vụ trưởng lão gia tộc, được trưởng lão cung phụng!
Vô số ánh mắt đỏ ngầu, chỉ riêng mười khối linh thạch này đã có sự mê hoặc lớn, hơn nữa còn được trưởng lão cung phụng, những lợi ích thu được khác xa tưởng tượng mọi người.
Trưởng lão Đường gia có thể nhận linh thạch để tu luyện, đồng thời có địa vị rất lớn trong gia tộc, nếu như lúc này có người đứng ra, có thể nói là Nhất Phi Trùng Thiên.
Nhưng lại không ai đứng ra, bởi vì Đường Phong không có tâm tư này, mà Đường Phong không đứng ra, đám người Đường Long chẳng lẽ không biết xấu hổ lại đi ra ngoài? Chuyện tối hôm đó, Đường Phong chiếm hơn nửa công lao.