Mục lục
[Dịch] Vô Thường (Đường Môn Cao Thủ Tại Dị Thế)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Ngươi chạy trốn được sao?

Tư Đồ Kiến cười lạnh một tiếng, đuổi theo Đường Phong.

Sau khi hạ xuống đất, Đường Phong không chạy nữa, hắn trực tiếp quay người lại, đánh ra một kiếm vô cùng mạnh mẽ, một kiếm này Tư Đồ Kiến không thể không phòng, bởi vì hắn còn chưa ra chiêu với Đường Phong, cho nên không làm được chuyện lưỡng bại câu thương.

Ngăn một kiếm này với hắn chẳng phải chuyện khó, bởi vì với khí thế Linh giai thượng phẩm của hắn đã có thể tùy ý làm được.

Một tiếng oanh vang lên, kiếm quang cực lớn chém xuống, lông tóc Tư Đồ Kiến không tổn hao gì, nhưng sau lưng của hắn, đã xuất hiện một cái rãnh cực sâu, mặt đất bị chém nứt ra, tro bụi bay lên bốn phía, che dấu mọi thứ bên trong nó.

Tư Đồ Kiến đang muốn xông lên dây dưa với Đường Phong, trong giây lát, hắn cảm giác có một cổ nguy hiểm tập trung lên người mình. Đó là cảm giác tử vong, đây là kinh nghiệm trả qua vô số đại chiến sinh tử, mài ra được thực lực hiện giờ của Tư Đồ Kiến, cho nên hắn không xa lạ cảm giác này chút nào.

Dùng thần sắc lạnh nhạt nhìn về phía trước, Tư Đồ Kiến nhìn thấy người trẻ tuổi Linh giai hạ phẩm kia đang nhìn chằm chằm vào mình, hai con mắt của hắn không có chút tình cảm nào, giống như đang nhìn một vật chết.

Mà ở trước người của Đường Phong, có một thanh trường kiếm bay lơ lửng, chính là trường kiếm mà hắn sử dụng, chính là Độc Ảnh kiếm của hắn.

Nhưng làm cho người ta cảm thấy kinh ngạc chính là, hắn không có cầm trường kiếm trên tay, mà chuôi kiếm này lại trôi nổi lơ lửng ở trước mặt của hắn.

Trong thoáng chốc, Tư Đồ Kiến nhìn thấy thanh kiếm này như biến thành một mũi tên vô kiên bất tồi, mà người tuổi trẻ kia chính là một cây cung lớn có dây cung đang bị kéo căng.

Tên đã trên dây, mục tiêu chính là mình, mang theo một cổ khí tức tử vong.

- Giả thần giả quỷ!

Tư Đồ Kiến nổi giận gầm lên một tiếng, hắn vì ảo giác mà mình cảm nhận ở trước mặt mà vô cùng phẫn nộ, đang muốn tiến lên trước một bước, liền nghe một âm thanh "Vi vu" truyền tới.

Đó chính là âm thanh khi mũi tên rời khỏi dây cung, âm thanh thanh thúy, không có tạp âm, chỉ có những thanh tuyệt thế trường cung trên thế gian này, mới có thể phát ra âm thanh này.

Trước mắt biến thành một màu bích lục, Tư Đồ Kiến lực chọn phản ứng theo bản năng, huy động trường kiếm trên tay của mình.

Nhưng hắn không làm nên chuyện gì, khoảng cách quá gần.

Sau đó là một tiếng kêu đau đớn, thân thể Tư Đồ Kiến bị một cổ lực đạo cường đại, đánh bay ra sau mười trượng, sau lưng phun ra một dòng máu đỏ thẫm, phun ra như suối.

Không đợi thân thể rơi xuống đất, Tư Đồ Kiến thất kinh uốn éo thân thể giữa không trung, nhanh như thiểm điện chạy thục mạng ra hướng khác.

- Muốn chạy?

Đường Phong cười lạnh một tiếng, thò tay lấy trong Mị Ảnh không gian ra một chuôi phi đao.

Vừa rồi một kích của Ngự Thần không thể giết chết Tư Đồ Kiến, không phải uy lực không đủ, mà là tiểu tử này quá nhạy cảm với cảm giác nguy hiểm, sau khi Độc Ảnh kiếm bị Ngự Thần bắn ra ngoài, hắn đã uốn éo hạ thân, làm cho một kích này không đánh trúng chỗ hiểm, chỉ lưu lại trên người hắn một lỗ thủng mà thôi.

Dù bị trọng thương, nhưng không đủ để lấy mạng hắn, với thực lực của Tư Đồ Kiến và linh đan diệu dược của Tư Đồ gia, hắn khôi phục lại chỉ là vấn đề thời gian.

Thả hổ về rừng gây họa ngày sau, đánh rắn không chết sẽ bị trả thù! Đối mặt với địch nhân như vậy không được mềm lòng, Đường Phong đã ôm tâm tính trảm thảo trừ căn.

- Phong nhi!

Vừa lấy phi đao ra, Đường Đỉnh Thiên và Diệp Dĩ Khô đã xuất hiện bên cạnh hắn, toàn thân hai người không có chút chật vật nào, thậm chí không bị dính một giọt máu.

- Tình huống như thế nào?

Bọn hắn vừa rồi quét sạch đám người còn lại của Tư Đồ gia, toàn bộ bị giết chết, không lưu một tên, khi nhìn thấy Đường Phong đang cố sức ứng phó, cho nên muốn ra tay hỗ trợ, nào biết vừa đến xem xét, chỉ còn lại một mình Đường Phong.

- Chạy thoát được sao!

Đường Phong nhìn về phía Tư Đồ Kiến vừa chạy trốn, thò tay đem phi đao bắn ra, phi đao lập tức lơ lửng trước mặt hắn.

- Ta đuổi theo hắn!

Đường Đỉnh Thiên cầm Khấp Huyết Thương muốn đuổi theo.

- Không cần!

Đường Phong từ từ lắc đầu, lập tức hít sâu một hơi, nhắm mắt lại.

- Đuổi theo cũng đuổi không kịp.

Diệp Dĩ Khô thở dài một tiếng, dù gì Tư Đồ Kiến cũng là cao thủ Linh giai trung phẩm, hiện giờ đã chạy được một dặm rồi, cho dù Đường Đỉnh Thiên có đuổi theo, chỉ sợ khó mà đuổi kịp, cao thủ Linh giai trung phẩm liều mạng chạy trốn, chỉ có Linh giai thượng phẩm mới có thể ngăn lại.

- Đáng tiếc!

Đường Đỉnh Thiên vô cùng giận dữ.

Đường Đỉnh Thiên vừa dứt lời, liền ngạc nhiên nhìn về phía Đường Phong, cả Diệp Dĩ Khô cũng thế, thình lình hai phu thê nhìn thấy khí chất của Đường Phong lúc này biến đổi, trở nên quỷ dị khó dò, một cảm giác khó hiểu xuất hiện trong lòng của hai người, mà cả người hắn, dù đứng nguyên tại chỗ, nhưng lại giống như một cây cung đang được kéo căng.

Ông một tiếng, tiếng vang này làm run màng nhĩ của người đứng bên cạnh, phi đao đang lơ lửng trước mặt Đường Phong, như biến thành một đạo lưu quang, trong chớp mắt đã biến mất không thấy đâu.

Đường Phong mở to mắt, nhìn hai người cười cười, nói:

- Hắn chết rồi!

Đường Đỉnh Thiên và Diệp Dĩ Khô nghi hoặc nhìn hắn, cho tới lúc này, một tiếng lợi khí đâm xuyên da thịt từ xa xa truyền tới, sau đó là tiêng kêu thảm thiết của người sắp chết phát ra, tiếng hét thảm này từ phương hướng chạy trốn của Tư Đồ Kiến truyền tới.

Hai phu thê liếc nhìn nhau, đều nhìn ra một tia sợ hãi trong mắt của đối phương.

- Ta đi xem.

Đường Đỉnh Thiên như vẫn chưa tin vào lời nới của Đường Phong, thân hình nhoáng một cái đã rời đi, một lát sau, trên tay của hắn cầm về một cổ thi thể, sắc mặt như thấy quỷ nhìn Đường Phong.

Thi thể Đường Đỉnh Thiên mang trở về, chính là Tư Đồ Kiến. Nhưng bộ dáng hiện tại của hắn vô cùng thê thảm, dưới bụng của hắn xuất hiện một lỗ thủng cỡ bàn tay hài tử, vẫn còn máu huyết đang chảy ra, vết thương này giống như bị trường kiếm đâm thủng, không phải đâm thủng đơn giản, mà là bị thanh trường kiếm đâm xuyên qua.

Mà cái ót của hắn cũng có miệng vết thương, cũng là một vết thương như thế, thương thế này nhỏ hơn phần bụng một chút, nhưng cũng là vết thương bị đâm xuyên qua. Lợi khí bay từ phía sau đâm xuyên qua não, đánh vào đầu, sau đó bay đi.

Từ hai vết thương này mà suy đoán, vết thương trí mệnh không thể nghi ngờ chính là cái sau! Dù là ai, khi cái ót bị đánh thủng một cái lỗ lớn như vậy, đừng mong toàn mạng.

Hai vết thương, tất cả đều là đâm xuyên qua, có thể tạo thành thương tổn như thế với cao thủ Linh giai trung phẩm, cần phải nhanh và mạnh bao nhiêu?

Hộ thân cương khí của Linh giai trung phẩm, cũng không phải để bài trí!

Càng làm cho Đường Đỉnh Thiên và Diệp Dĩ Khô kinh ngạc không thôi, chính là khoảng cách của một kích cuối cùng của Đường Phong đánh ra, đúng là khó có thể tưởng tượng. Khoảng cách khi đó của Tư Đồ Kiến và Đường Phong, ít nhất cũng khoảng ba dặm, đánh một kích đến khoảng cách xa như vậy, hơn nữa là một kích trí mạng, thì dù là Đường Đỉnh Thiên và Diệp Dĩ Khô, cũng không thể nào làm được.

Rốt cuộc chuôi ám khí đó làm sao bắn ra? Đường Đỉnh Thiên có nghĩ vỡ đầu cũng không rõ, hắn không thấy Đường Phong động thủ, chỉ nghe một tiếng ông, chuôi ám khí đã bay đi, sau đó nhìn thấy Tư Đồ Kiến mất mạng.

Hồi tưởng lại, giống như đang nằm mơ, không quá chân thật. Nhưng Đường Đỉnh Thiên và Diệp Dĩ Khô không hỏi nhiều, bọn họ biết rõ, nếu nhi tử của mình muốn nói thì đã mở miệng rồi.

Thời điểm hai phu thê khiếp sợ, Đường Phong đã đi tới thi thể Tư Đồ Kiến, nhìn nửa ngày rồi chép miệng, lộ ra vẻ không hài lòng.

Thời gian hắn thu được Ngự Thần quá ngắn, hắn chưa thể sử dụng chuôi Thần binh này một cách hoàn mỹ được! Lần đầu dùng Ngự Thần, chính là dùng Độc Ảnh kiếm làm mũi tên, làm cho uy lực của Ngư Thần giảm mạnh, cho nên Tư Đồ Kiến mới còn sống.

Dù sao trường kiếm không phải là sở trường của Đường Phong, lần thứ hai đổi thành ám khí, mới thuận buồm xuôi gió một ít, Ngự Thần bắn ám khí, mới có thể phát huy uy lực Ngự Thần, còn Đường Phong khống chế ám khí, chính là nhờ cương khí khống chế, cho nên Đường Đỉnh Thiên không nhìn ra được.

Hiện tại tác hại sau khi sử dụng Ngự Thần đã xuất hiện, xương cốt toàn thân vô cùng đau đớn, kinh mạch căng phồng lên. Dùng thân thể biến thành cung, nhưng dù sao thân thể làm sao mà sánh dược với Thần binh, áp lực chịu tải quá lớn.

Chính vào lúc này, những người khác của Đường gia bảo cũng chạy tới, bỏ qua những cao thủ Linh giai ra, sau khi những cao thủ Thiên giai nhìn thấy thi thể Tư Đồ Kiến, lập tức hoan hô một tiếng, cổ hào khí u ám nặng nè đè nặng Đường gia bảo bấy lâu nay, cũng đã theo tiếng hoan hô này biến mất.

Mấy ngày nay Đường gia bảo bị người của Tư Đồ gia khi dễ quá thảm, tuy có hai thanh Thần binh và hai Linh giai trung phẩm, nhưng cũng không thể nào ngăn cản được đám người Tư Đồ gia giết người, chỉ hai ngày ngắn ngủi, số đệ tử chết và tổn thương đã lên tới vài chục người, hơn nữa còn bị đối phương uy hiếp đến phát khổ, nhưng hết lần này tới lần khác lại không thể làm gì được đối phương. Nhưng hôm nay, tất cả những chuyện này theo cái chết của đám người Tư Đồ gia mà kết thúc, tất cả người của Đường gia bảo có cảm giác thở ra được một ngụm ác khí.

- Làm tốt lắm!

Đường Ngạo đi tới khen ngợi Đường Phong một câu.

- Tiểu Phong nhi trò giỏi hơn thầy, bạch mà thắng vu lam, còn có tiền đồ hơn cả lão Ngũ, cả nhà các ngươi đều là Linh giai, chẳng khác nào là bùa hộ mệnh cho Đường gia bảo!

- Gia chủ quá khen!

Sắc mặt Đường Đỉnh Thiên vui mừng rất ít, nhưng ai cũng có thể nhìn ra hắn rất vui vẻ. Con mình có tiền đồ, đương nhiên hắn rất cao hứng.

- Quét dọn nơi này một chút, đem những đệ tử Đường gia đã chết hậu táng, người Tư Đồ gia vùi xuống một cái hố là được rồi!

Đường Ngạo đưa ra mệnh lệnh, tất cả mọi người đều vội vàng làm việc.

Sau trận chiến này, Đường gia bảo cũng có tổn thất, dù sao đây là hỗn chiến, chết mấy cao thủ cấp bậc Thiên giai, còn người của Tư Đồ gia bị toàn diệt, điểm tổn thất ấy có thể chịu được.

Dù có phải chết, thì thà chết vinh còn hơn sống nhục! Cái chết của đệ tử Đường gia bảo rất có ý nghĩa.

Thời điểm mọi người trở lại Đường gia bảo, đã thấy vô số đệ tử Đường gia bảo xếp hàng nghênh đón, khua chiêng gõ trống, không khí náo nhiệt vui vẻ giống như đang chào đón năm mới.

Dù những người này không tham gia chiến đấu, nhưng không ít người trong bọn họ đứng trên tường thành quan sát trận chiến, cho nên khi tin tức Đường gia bảo toàn thắng truyền ra, hiện tại Đường Ngạo dẫn đội ngũ công thần trở về, những đệ tử Đường gia này rất vui mừng.

Hào khí rất tốt, nhưng Đường Phong chau mày, xuất hiện lo lắng.

Lúc này phong ấn thiên địa đã bị phá, nói cho cùng nguyên nhân chính là do mình! Nếu không phải mình thu phục Ngự Thần, phong ấn thiên địa cũng không bị tan vỡ nhanh nhưn vậy, ít nhất cũng còn kéo dài hơn vài chục năm hoặc trên trăm năm nữa.

Sau khi phong ấn bị vỡ, các Linh Mạch Chi Địa đều bị các thế lực của thế giới bên ngoài khi dễ, Đường Phong có cảm giác mình phải có một phần trách nhiệm.

Đường gia bảo gặp phải Tư Đồ gia, những gia tộc khác thì sao? Bố gia, Trang gia, các tất cả gia tộc lớn nhỏ trong Linh Mạch Chi Địa nữa! Bọn họ có thể ngăn cản được không?

Khi hắn nhận được tin tức, Đường Phong biết rõ có không ít gia tộc trong Linh Mạch Chi Địa bị các thế lực bên ngoài thu phục, biến thành gia tộc phụ thuộc, biến thành nô thành bộc!

Hơn nữa, hiện giờ chuyện của Tư Đồ gia vẫn chưa xong. Người của Tư Đồ gia đi vào Linh Mạch Chi Địa, cũng không chỉ là đám người vừa rồi, còn có một bộ phận nhân thủ ở lại Chung Linh Cốc, lấy nơi này làm cứ điểm.

Đường gia bảo đánh chết nhiều người Tư Đồ gia như vậy, đối phương sẽ từ bỏ ý đồ sao?

Sau khi trở về Đường gia bảo, Đường Phong liền bế quan khôi phục, hai lần vận dụng Ngự Thần, Đường Phong không thể không khôi phục một chút. Trong Chung Linh Cốc, vốn là lãnh địa hoang phế của Chung gia, hiện tại đã có không ít người ở lại, những người này là người của Tư Đồ gia.

Vào lúc nửa đêm, một lão già mặt đỏ đang đứng chấp tay sau lưng, đang đứng trong một cái sân, lông mi nhíu chặt, nếp nhăn trên mặt rậm rạp, nhìn qua thì thấy hắn đã gần đất xa trời.

Không biết thế nào, hôm nay hắn có cảm giác không được tốt cho lắm.

Buổi sáng người của Tư Đồ gia phái một đội ngũ nhân thủ đi tiếp xúc với một lãnh địa gọi là Đường gia bảo, đến bây giờ vẫn chưa trở lại, chuyện này đã làm cho hắn có cảm giác rất lo lắng.

Khi hắn nhận được tin tức, thì biết cái Đường gia bảo kia cũng không đơn giản, chẳng những có hai Linh giai trung phẩm, còn có hai thanh Thần binh. Linh giai trung phẩm thì cũng bỏ đi, nhưng hai thành Thần binh thì lão già này cũng rất để ý, nếu như hắn có thể phu phục được được Đường gia bảo này, bảo bọn họ dâng tặng hai thanh Thần binh kia, đây chính là công lao rất lớn.

Chính vì có hai thành Thần binh tồn tại, Tư Đồ gia bắt buộc phải thu phục Đường gia bảo cho bằng được. Thần binh, dù là gia tộc cỡ Tư Đồ gia, cũng không có được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK