Mục lục
[Dịch] Vô Thường (Đường Môn Cao Thủ Tại Dị Thế)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đối mặt với trường kiếm thứ thần binh của Đường Phong, bộ thi thể này dĩ nhiên không né không tránh, thể thể ngồi dưới đất giống như quỷ mị nhẹ nhàng lách qua đây, một cánh tay khô gầy giơ lên, dường như vừa chậm vừa mau cắm vào trong màn kiếm của Đường Phong.

Không có bất luận âm thanh gì phát sinh, nhưng Đường Phong lại kinh hãi phát hiện màn kiếm của mình dĩ nhiên trong nháy mắt liền bị hóa giải, ra chiêu hỗn loạn, không hề có kết cấu.

Thật mạnh! Trong lòng Đường Phong hoảng sợ. Cho dù lúc trước mình gặp phải Chiến khôn, toàn lực ra tay cũng không bằng bộ thi thể này. Chính mình tuy rằng không dốc lòng theo đuổi kiếm đạo, nhưng cuối cùng vẫn có được thi thể của kiếm thần Âu dương Tử, từ đó lĩnh ngộ ra một ít kỹ xảo xử dụng kiếm, nhưng chút kỹ xảo này công thêm thực lực của mình dưới bàn tay khô gầy chưa đến một phút liền hóa thành mảnh nhỏ.

Đường Phong thu kiếm, tiếp tục lùi lại, hai tay vung lên, trên mười ngón tay đã có phi đao.

Thi thể kia như hình với bóng, từ lúc phá vỡ màn kiếm vẫn đuổi theo Đường Phong không rời, bàn tay khô gầy lại chộp vào Đường Phong.

Gia nhập Duệ kim lực của cương tâm, trên phi đao lóe ra ánh sáng màu vàng, Đường Phong hầu như xuất ra toàn lực, ném phi đao ra ngoài.

Công kích lúc này làm cho đôi mắt thi thể kia hơi sáng ngời, sau đó chần chờ một lúc, bàn tay khô gầy của hắn lại thu trở về, xoát xoát xoát một mảnh tàn ảnh thoảng qua, đợi đến khi bụi bặm bay hết, sau lưng Đường Phong lại chảy ra một mảnh mồ hôi lạnh.

Phi đao chính mình đánh ra, dĩ nhiên bị bộ thi thể này toàn bộ tiếp xuống mà không chút thương tổn.

Kẻ địch mạnh mẽ hiếm thấy từ trước đến giờ! Thực lực của hắn, đã vượt qua phạm vi Linh Giai thượng phẩm bình thường, sợ rằng không kém Sát Thần Thọ Đồng Tử ở Thiên Cốc.

Mặc dù là Chiến Khôn đến nơi đây, chưa chắc có thể tiếp được ba mươi chiêu của hắn.

Bất quá để Đường Phong thở phào nhẹ nhõm đó là, bộ thi thể này tiếp được phi đao liền không nhúc nhích, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Đường Phong, ở chỗ sâu trong đôi mắt hiện lên một tia thần sắc hối hận, lập tức khẽ thở dài một cái.

Một tiếng thở dài này, tràn ngập bi thương và đau khổ, đánh thẳng vào sâu trong đáy lòng người, Đường Phong nghe được không khỏi trong lòng cảm thấy chua xót.

Nếu không phải hai mắt người này còn có chút sáng sủa, sợ rằng Đường Phong thực sự nghĩ hắn là một người chết. Chỉ là ánh mắt này, bất kể như thế nào cũng không phải là người chết nên có. Trên tay Đường Phong có Dược Thi, tự nhiên biết Dược Thi nên có cái gì.

Khí thế toàn thân thu liễm, không đến một hô hấp, người vừa thiếu chút nữa đưa Đường Phong vào chỗ chết này, lần thứ hai khôi phục trạng thái tịch mịch trước đó.

Đường Phong một khi bị rắn cắn, mười năm sau cũng vẫn đề phòng, mặc dù có lòng muốn rời khỏi, nhưng đã thăm dò mấy ngày trong mê tung trận, ở đây cuối cùng vẫn có chút hy vọng, bây giờ mà lập tức rời khỏi, trong lòng nhất thời không khỏi có chút chần chờ.

Người trước mắt này tuyệt đối không phải người chết, chính mình vừa chạm đến thi thể hắn còn cảm nhận được chút độ ấm. Nói như thế, người này dĩ nhiên là người trăm năm trước đã bị vây ở chỗ này.

Bị nhốt một trăm năm vẫn chưa chết, sinh mệnh lực của người này quả thật vô cùng cường đại, thêm vào đó trên người hắn có mấy vết thương tự hắn cắt ra, lại chứng tỏ hắn có dục vong sinh tồn rất cường đại.

Bất quá nếu nghĩ như vậy cũng có thể giải thích vì sao công lực người này lại siêu nhiên đến như vậy, lão quái từ trăm năm trước, thực lực có thể không cao sao? Mặc dù hắn hai mươi tuổi liền đi tới Hư Thiên Điện, tính toán xuống hắn cũng đến một trăm hai mươi tuổi rồi.

Lúc người này ngồi im bất động giống hệt như người chết, không có uy hiếp, nhưng Đường Phong lại biết người này không thể trêu vào.

- Không biết nên xưng hô tiền bối làm sao?

Luôn đứng sững người như vậy cũng không phải biện pháp, người này nếu bị nhốt một trăm năm, ít nhiều cũng có thể lý giải mê tung trận này, Đường Phong quyết định tìm hiểu tin tức từ trên người hắn.

Lão già khô gầy nhìn Đường Phong liếc mắt, khí phách trong đôi mắt sớm đã tiêu tán không còn gì, chỉ còn lại ánh sáng mệt mỏi lờ mờ, giống như một lão nhân đã gần đất xa trời. Đối mặt với câu hỏi của Đường Phong, hắn cũng không trả lời, chỉ dùng một loại giọng khàn khàn hầu như không nghe rõ âm thanh nói:

- Hậu sinh khả úy!

Âm thanh rất suy yếu, điều này không phải giả vờ, xác thực là do nguyên nhân không đủ sức sống. Về phần giọng bị khàn như vậy, có lẽ là lâu ngày hắn không nói chuyện nhiều, cho nên mở miệng dây thanh liền ma sát dẫn đến tình trạng đó.

- Tiền bối?

Đường Phong nhướng mày.

Lão giả khô gầy nhìn Đường Phong, tựa như có chút suy nghĩ, lẩm bẩm nói:

- Hư Thiên Điện lại mở ra sao?

- Vâng!

Đường Phong gật đầu.

- Đã qua đi trăm năm, thời gian quả thực không đợi người.

Cảm khái một tiếng, sau đó hỏi ra một câu để Đường Phong nghẹn họng nhìn trân trối:

- Có đồ ăn không?

Đường Phong dở khóc dở cười. Người này sợ là vô cùng đói, một khắc trước còn đột nhiên ra tay với mình, hiện tại dĩ nhiên tìm mình hỏi đồ ăn. Tuy rằng hắn là tiền bối, nhưng Đường Phong sẽ không ngốc đến nỗi đi tẩm bổ cho địch nhân.

Có thể tưởng tượng ra, người này ngay cả thịt của mình đều ăn, nếu như bị hắn thành công bắt được, sợ rằng Đường Phong sẽ gặp phải tình cảnh da thịt trên người đều bị bóc xuống ăn mấy ngụm.

Mà hắn ra tay hai lần lại không tiếp tục công kích, chỉ sợ là do thân thể quá yếu đuối.

Nếu như không phải, lấy công phu của hắn muốn bắt Đường Phong, chỉ là chuyện trong chớp mắt mà thôi.

Cho nên Đường Phong rất thẳng thắn lắc đầu:

- Không có!

Lão giả khô gầy khẽ cười một tiếng, vẫn dùng điệu cười khằng khặc quái dị, làm cho người ta sởn gai ốc:

- Trận này, ta biết được cách phá giải, cho ta đồ ăn, ta dạy cho ngươi.

Đường Phong lắc đầu:

- Không, chờ lúc người chết, ta tự tìm kiếm phương pháp phá giải.

- Ngươi không tìm được đâu. Lão phu tiêu hao thời gian trăm năm mới khám phá ra trận này, ngươi có thể chống đỡ được trăm năm sao?

Trong mắt lão giả khô gầy hiện lên một tia tự hào và xem thường.

Đường Phong cười:

- Ta học qua trận pháp.

Thần sắc trong mắt lão giả khô gầy biến đổi, ánh mắt khàn khàn trở nên lờ mờ rất nhiều. Hắn phải tiêu hao thời gian trăm năm mới nhìn thấu mê tung trận này, chính là bởi vì nguyên nhân không được học qua trận pháp, nhưng nếu là người đã từng học trận pháp tiến đến, tình huống sợ rằng không lâu như vậy.

Lẽ nào chính mình nhất định đói chết ở chỗ này? Thật đúng là vô cùng buồn cười, trận pháp không vây chết mình, thời gian trăm năm trôi qua mình vẫn sống sót, không ngờ cuối cùng lại đói chết ở chỗ này, thật sự là chê cười lớn nhất trong thiên hạ.

Tuy rằng hắn biết trên người Đường Phong khẳng định có thực vật, nhưng lấy tình huống thân thể hiện tại của hắn, căn bản không có khả năng lại ra tay, dù sao sức chiến đấu vừa rồi Đường Phong biển hiện ra ngoài không đơn giản, nếu thực sự đánh nhau, hắn không nắm chắc sẽ thành công.

- Mà thôi.

Lão giả khô gầy lại thở dài một tiếng, cũng không cưỡng cầu nữa, đơn giản nhắm mắt lại không để ý tới Đường Phong. Nhìn tư thế kia giống như muốn ngồi chết ở nơi đây.

Đường Phong không dám lơ là, một mực cảnh giác nhìn đối phương. Lúc này thấy đối phương nhắm mắt, tâm tình khẩn trương cũng trở nên buông lỏng rất nhiều.

Lại đợi hồi lâu, thấy hắn vẫn không hề động tĩnh, thần thức cũng không rình coi chính mình, lúc này Đường Phong mới lớn mật đi lại thăm dò xung quanh.

Vừa tìm tòi liền mất nửa ngày, nhưng không hề có thu hoạch, Đường Phong lại trở về trước mặt lão giả. Trận pháp này quá huyền diệu, có thể có cách phá giải, nhưng Đường Phong không thể nào tìm ra. Cũng khả năng đây là một tử trận, căn bản không có biện pháp phá giải.

Về phần lúc trước lão giả khô gầy nói hắn có biện pháp phá trận, Đường Phong không tin tưởng nhiều.

Nếu như hắn muốn thực sự đã phá trận từ lâu, sao lại còn ngồi ở chỗ này? Sớm đã nên cao chạy xa bay rồi, bất quá cũng không ngoại trừ nguyên nhân phá trận cần phương pháp đặc thù, một mình hắn không thể làm được.

Ngày này qua ngày khác, từ khi Đường Phong và lão giả khô gầy gặp nhau đã ba ngày, vùng quanh đây đã bị Đường Phong tìm kiếm bảy tám lần, vẫn không có chút manh mối, mà từ ngày ấy lão giả nhập định liền không mở mắt lần nữa, vẫn ngồi ở chỗ kia, không khác gì một người chết.

Tính toán một chút, khoảng cách Hư Thiên Điện đóng lại đã không còn mấy ngày, thật sự nếu không thể phá giải trận pháp đi ra ngoài, tình huống của lão giả trước mắt này, chính là kết cục cuối cùng của mình.

Vừa nghĩ như vậy, Đường Phong không khỏi sởn cả gai ốc.

Cho nên Đường Phong quyết định tìm lão nhân này nói chuyện, nếu như hắn thực sự biết cách phá giải, cùng lắm thì hợp tác với hắn là được.

Khoanh chân ngồi ở trước mặt đối phương, Đường Phong đang không biết mở miệng như thế nào để nói lên việc này, lão giả khô gầy đột nhiên mở mắt, đã không còn khí phách như lần đầu tiên, chỉ là một chút không cam lòng và mê man, mở miệng nói:

- Người thanh niên, nói cho ta nghe một chút thế cục hiện tại của thiên hạ.

Đường Phong sửng sốt, không nghĩ tới dĩ nhiên hắn lại hỏi điều này, bất quá Đường Phong không cự tuyệt, đơn giản nói lên thế cục thiên hạ hôm nay cho hắn nghe.

Lúc nghe xong, vẻ mặt lão giả khô gầy có chút buồn bã, thở dài nói:

- Quả nhiên… Không có.

- Cái gì không có?

Đường Phong vô cùng nghi hoặc, mình cũng chưa nói vật gì không có mà.

- Vậy hôm nay Chiến gia là thế lực đệ nhất trong thiên hạ hay sao?

- Đúng!

Đường Phong gật đầu:

- Danh tiếng lớn, danh vọng cũng như mặt trời ban trưa.

- Nên như vậy.

Nét mặt lão giả bộc lộ ra vẻ đương nhiên.

- Bất quá sau này bọn họ sợ là không thể tốt lắm.

Đường Phong hắc hắc cười một tiếng.

- Chỉ giáo cho?

Lão đầu cảm thấy hăng hái, thanh âm khàn khàn cũng cất cao rất nhiều.

Đường Phong một mặt vừa nói vừa quan sát hắn, hắn phát hiện lúc lão đầu hỏi ra câu này, nét mặt mơ hồ mang theo một tia chờ mong.

Lão nhân này không phải người của Chiến gia! Ngược lại hình như có cừu oán cùng Chiến gia. Bằng không hắn sẽ không chờ mong lời tiếp theo mình nói.

Lập tức, Đường Phong nói ra chuyện Chiến gia và Tư Đồ thế gia động tay đông chân trong Hư Thiên Điện, bản thân Đường Phong và hai đại gia tộc này có thù oán, cho nên trong thời gian kể chuyện tự nhiên mang theo chút cảm tình cá nhân ở trong đó.

Lão đầu nghe xong hỏi:

- Người thanh niên, xem ra ngươi và Chiến gia cùng Tư Đồ thế gia cừu hận cũng không nhỏ?

- Đúng?

Đường Phong nghe ra trong giọng nói của lão đầu ẩn chứa huyền cơ, không khỏi hồ nghi nói:

- Chẳng lẽ tiền bối và Chiến gia…

- Lão phu rơi vào hoàn cảnh như vậy, toàn bộ nhờ Chiến gia ban tặng.

Lão đầu lạnh lùng nói:

- Nếu không có vương bát đản âm hiểm như Chiến gia, làm sao lão phu sẽ bị đưa vào đường cùng, càng bị nhốt trăm năm!

Đường Phong nghe được trong lòng khẽ động. Chuyện một trăm năm trước hắn cũng không biết nhiều lắm, nhưng lại biết một chuyện trong đó.

Đó là Đoạn gia ở Tây Lĩnh xuống dốc! Lấy thực lực của đám người Chiến gia, dĩ nhiên còn muốn giở thủ đoạn để dẫn lão nhân này vào nơi đây, có thể tưởng tượng được thực lực lão đầu năm đó chắc chắn không hề thấp. Thực lực không thấp, xuất thân tự nhiên sẽ không kém. Nếu là người của tam giáo cửu lưu tiểu gia tộc, Chiến gia sẽ không hao tâm tổn trí để dẫn hắn vào bẫy.

Sắc mặt Đường Phong đột nhiên sững lại, mở miệng hỏi:

- Xin hỏi cao tính đại danh của tiền bối?

Ba ngày trước hắn từng hỏi qua vấn đề này, nhưng lão đầu không trả lời, chỉ là hiện tại Đường Phong mơ hồ nghĩ đến một việc, mới hỏi lại một lần.

Lão đầu nhíu mày liếc nhìn Đường Phong, thấy nét mặt hắn một mảnh nghiêm túc, không khỏi chậm rãi nói:

- Lão phu Đoạn Vô Ưu, chính là gia chủ của Đoạn gia ở Tây Lĩnh một trăm năm trước.

Quả nhiên là thế! Lão nhân này quả nhiên là người của Đoạn gia, nhưng lại là gia chủ Đoạn gia một trăm năm trước!

Tuy rằng nói chuyện cùng lão nhân này không nhiều, nhưng tin tức lão nhân lộ ra ngoài, có thể đoán hắn là cao thủ năm đó của Đoạn gia, chỉ là Đường Phong không nghĩ tới thân phận của hắn dĩ nhiên là gia chủ tôn quý.

Mà hắn vừa thở dài nói không có, chỉ sợ cũng chỉ Đoạn gia không có.

- Vãn bối Đường Phong ra mắt Đoạn tiền bối!

Biết được thân phận người này, Đường Phong tất nhiên không dám chậm trễ, vội vàng khom người thi lễ.

Đoạn Vô Ưu vô cùng nghi hoặc nhìn Đường Phong, tuy rằng thực lực bản thân hắn cao thâm, hơn nữa thân phận cũng không thấp, nhưng hiện tại như hổ trong cũi, toàn thân không có nửa phần khí lực, tự nhiên không rõ ràng làm sao Đường Phong lại phải cung kính như vậy.

- Vãn bối không biết thân phận của tiền bối, trước đây có điều mạo phạm, còn xin tiền bối chớ trách.

- Ngươi… cùng Đoạn gia ta có quan hệ xâu xa?

Đoạn Vô Ưu nghĩ mãi, cũng chỉ có nguyên nhân này mới giải thích được tại sao thái độ Đường Phong lại biến chuyển như hiện tại.

- Vâng!

Đường Phong gật đầu:

- Lúc vãn bối tiến vào Hư Thiên Điện, ngẫu nhiên gặp một vị hậu nhân của tiền bối, còn được người đó giúp đỡ không ít.

- Đoạn gia còn có người sống?

Hai mắt khàn khàn của Đoạn Vô Ưu trở nên vụt sáng, vốn hắn tưởng rằng Đoạn gia triệt để không còn, lấy thủ đoạn của đám người Chiến gia, chỉ sợ lúc mình mất tích liền phải diệt cỏ tận gốc, lại không nghĩ rằng tuy Đoạn gia Tây Lĩnh xuống dốc, nhưng vẫn còn sót lại huyết mạch.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK