Trang Tú Tú năm hai mươi mốt tuổi đã đạt tới cảnh giới Thiên Giai thượng phẩm, có thể nói là một người trẻ tuổi có tư chất xuất sắc nhất toàn bộ linh mạch chi địa. Cũng bởi vì có thành tích không tầm thường cho nên nữ tử này khá kiêu ngạo, nàng cho rằng toàn bộ người trẻ tuổi tại Linh Mạch ngoài nàng ra, tất cả đều là phế vật.
Nhân tài mới xuất hiện của Trang gia này, nhất là người qua đường, nhìn thấy nàng thì đi đường vòng, bởi vì nàng có câu cửa miệng rất nổi tiếng: Ngươi có đúng là nam nhân không, thật là vô năng!
Lần lượt nam đệ tử trẻ tuổi của Trang gia bị nàng làm nhục, tất cả đều xấu hổ vô cùng. Người nào cũng muốn vượt hơn nàng nhưng lại hữu tâm vô lực.
Tuy rằng nàng kiêu ngạo nhưng lại có năng lực, hơn nữa được gia chủ thương yêu, Trang Tú Tú sống tại Trang gia như một nữ vương.
Tên tuổi của đại tiểu thư Trang gia vang dội cả linh mạch chi địa, Chung gia với Trang gia lại có quan hệ đồng minh, muốn không nhận ra bọn họ cũng khó.
Nàng là cao thủ trẻ tuổi nên đương nhiên là người được chọn tham gia đại tỉ thí gia tộc. Những người được chọn tham chiến của gia tộc khác lúc này đây chỉ có thể ẩn trong gia tộc tận lực khổ luyện, sợ ra bên ngoài bị người ta ám sát, nhưng Trang Tú Tú lại không cần. Bởi vì không ai dám động đến đệ tử Trang gia và Bố gia.
Chỉ là, nàng từ xa chạy tới Đường gia bảo bên này làm cái gì? Đường Phong lập tức cẩn trọng suy nghĩ. Lúc này bên cạnh Trang Tú Tú còn có hai người trẻ tuổi, chắc cũng là nhân tài của Trang gia mới xuất hiện, thực lực hẳn là cảnh giới Thiên Giai trung phẩm.
Hai người đó kè kè đi theo sát phía sau Trang Tú Tú giống như nô lệ.
Ba người bước nhanh tới trước mặt Đường Phong và Âu Dương Vũ. Trang Tú Tú nhìn lướt qua Đường Phong, trong đôi mắt sắc bén toát lên sự khinh thường, rồi nàng lại nhìn sang Âu Dương Vũ, ánh mắt có chút nghi hoặc nhưng cũng không để tâm nhiều.
Âu Dương Vũ thân là cao thủ Linh Giai, nàng hẳn nhìn là biết.
- Các ngươi là đệ tử Đường gia?
Trang Tú Tú nghếch cằm mượt mà hỏi Đường Phong, tuy là câu hỏi, nhưng lại dùng ngữ khí khẳng định.
Đường Phong gật đầu:
- Ta là...
- Được rồi.
Trang Tú Tú không đợi Đường Phong nói hết, ngón tay đã chỉ về hướng Đường gia bảo, nói:
- Ta muốn vào Đường Gia bảo, ngươi dẫn đường.
Đương nhiên câu nói này không để cho người khác phản bác, giống như là Đường Phong chính là nô bộc của nàng.
Phong độ của nữ vương Trang gia, giờ khắc này Đường Phong rốt cuộc lĩnh giáo.
Nhướng mày, sắc mặt Đường Phong không vui, nói:
- Hiện nay Đường Gia bảo toàn thành giới nghiêm, không cho phép đệ tử nhà khác đi vào.
- Nếu không phải thế, ta còn cần ngươi dẫn đường sao?
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Trang Tú Tú lộ ra vẻ tức giận. Trước đó nàng đã đi qua Đường Gia bảo một lần nhưng lại bị đệ tử canh giữ của Đường gia bảo ngăn cản, từ trước tới giờ Trang Tú Tú không coi ai ra gì, bị mấy đệ tử Đường gia chỉ có cảnh giới Địa Giai ngăn cản, phẫn nộ suýt động thủ, cũng may hai nam nhân trẻ tuổi Trang gia đi theo nàng còn có lý trí, nhanh chóng ngăn nàng lại.
Trang gia so với Đường gia mạnh hơn một chút, nhưng dù sao nơi này cũng là Đường gia bảo, tại nơi này công kích đệ tử nhà khác căn bản không phải là chuyện có thể giải quyết dễ dàng.
Trang Tú Tú nén cơn giận vào bụng, tâm trạng của nàng vốn đã không tốt rồi, tại bên Đường gia bảo vấp phải trắc trở càng nặng nề thêm.
Lần này nàng rời khỏi Trang gia là vì phụng mệnh của gia chủ, đi vào Chung Linh cốc, thương thảo với Chung Bố Sở dùng linh thạch đổi lấy Tinh Thần Thiên Nguyên Quả, nhưng tại Chung Linh cốc chỉ toàn hít phải tro bụi.
Chung Bố Sở đau lòng gia tộc bị tổn thất thảm trọng, Trang Tú Tú lại chạy đi tìm hắn đòi đổi Tinh Thần Thiên Nguyên Quả không tồn tại, hắn có đâu mà lấy ra? Hai nhà thương thảo mấy ngày cũng không có kết quả, Trang Tú Tú giận giữ rời khỏi Chung Linh Cốc, Chung Bố Sở càng phiền muộn không ngớt.
Tuy nhiên Trang Tú Tú cũng không quay về thẳng Trang Gia và đột nhiên nảy ra ý nghĩ đi vòng tới Đường Gia bảo, nhưng tại Đường Gia bảo lại bị người ta đóng cửa không cho vào. Một lần rồi lại hai lần, trong lòng Trang Tú Tú thiêu đốt lửa giận, đang ở ngoài Bảo suy nghĩ xem làm thế nào để đi vào được Đường gia bảo, thì phát hiện Đường Phong và Âu Dương Vũ, liền đi nhanh tới.
- Ngươi muốn đi Đường gia bảo làm gì?
Đường Phong không hiểu vì sao người của Trang gia lại tới tìm Đường gia, hai nhà luôn luôn không có giao tình gì.
- Hỏi nhiều như vậy làm gì?
Mắt phượng Trang Tú Tú lạnh lẽo, trên mặt lộ vẻ tức giận.
Đường Phong chậm rãi lắc đầu.
- Tiểu tử, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt! Tiểu thư nhà ta bảo ngươi dẫn đường thì dẫn đường, không để ngươi thiếu chỗ tốt đâu.
Một nam nhân đứng phía sau Trang Tú Tú ngay tức khắc lạnh lùng thốt lên.
Đường Phong ngẩng đầu nhìn gã, không có hành động nào.
- Chỉ là một Thiên Gia hạ phẩm mà cũng có chút can đảm, so với nam nhân mạnh mẽ hơn một chút.
Trang Tú Tú hừ lạnh, sắc mặt hai người bên cạnh nàng sầm lại.
- Nói cho ngươi biết cũng không sao, bản tiểu thư muốn đi Đường Gia bảo gặp Tuyết Nữ, mua Thủy Hàn Kiếm của nàng ta.
- Mua?
Đường Phong ngạc nhiên, lần đầu hắn nghe nói có thể mua thần binh.
- Sao? Sợ Trang gia ta không trả giá nổi à?
Trang Tú Tú hừ lạnh:
- Vạn vật thế gian đều có giá, thần binh đương nhiên cũng có.
Đường Phong cười nói:
- Chỉ là loại đồ vật như thần binh, nếu không thể nhận chủ, chẳng qua cũng chỉ là mảnh sắt vụn, không dùng được, dù ngươi mua được thì sao?
Trang Tú Tú lạnh lùng nói:
- Bản tiểu thư tu luyện cũng là cương khí băng hàn, Tuyết Nữ được Thủy Hàn Kiếm nhận chủ, bản tiểu thư lại không được sao?
Đường Phong bất đắc dĩ nói:
- Thứ cho ta bất lực, bởi vì dù ta đưa ngươi vào Đường Gia bảo gặp Tuyết Nữ, nàng cũng sẽ không bán Thủy Hàn Kiếm cho ngươi đâu. Bất luận là ai giữ thần binh cũng làm vậy, trừ phi là kẻ ngốc!
- Ngươi không phải là Tuyết Nữ, ngươi sao biết?
Trang Tú Tú gần như không kiên nhẫn được nữa, sẵng giọng lên.
- Tiểu cô nương, ngươi xem thanh kiếm trên tay ta trị giá bao nhiêu?
Âu Dương Vũ vẫn đang chăm chú xem liền rút thanh Tàng Phong Kiếm ra, mỉm cười hỏi.
Trang Tú Tú quay đầu nhìn lại, xem thường:
- Đồng nát sắt vụn, không có giá trị!
Cũng khó trách nàng không nhìn ra, Thần binh khi bình thường căn bản không nhìn ra có gì xuất chúng, nhất là thanh Tàng Phong Kiếm này, kiếm tên Tàng Phong, sự sắc bén được giấu đi, xác thực là chẳng khác gì đồng nát sát vụn.
Trang Tú Tú vừa dứt lời, trên Tàng Phong Kiếm chợt bật lên một luồng khí máu tanh và hung tàn, luồng khí này tràn ngập sát ý, tính xâm chiếm cực mạnh khiến cho tất cả mọi người ở đây đều run lạnh.
Đôi mắt Trang Tú Tú nghiêm trọng, nhìn chăm chú Tàng Phong kiếm, thất thanh:
- Thần binh?
Đến giây phút này rồi mà nàng còn không biết hàng, vậy chỉ có thể nói nàng là người mù. Khiến cho Trang Tú Tú thất thố cũng không phải là bản thân thần binh, mà là chủ nhân đang kiềm giữ thần binh!
Nàng không nhìn ra được sự nông sâu của Âu Dương Vũ nên không để tâm đến người này. Nhưng hiện giờ thấy không phải đối phương quá thấp, mà là căn bản mình nhìn không thấu. Lấy nhãn lực của cảnh giới Thiên Giai thượng phẩm mà nhìn người không thấu, chỉ có một khả năng, đó chính là cao thủ Linh Giai!
Ý thức được điểm này, Trang Tú Tú lập tức như lâm đại địch, ngược lại hai gã thanh niên bên cạnh nàng, trong mắt toát lên thần sắc tham lam.
Một số người, cả đời chỉ nghe tên thần binh mà chưa từng thấy qua.
Mà hiện tại có một thần binh ở ngay trước mắt chính mình, phía bên Trang gia có ba Thiên Giai, thực lực không kém, đương nhiên bọn họ sẽ nảy sinh ý niệm không hay ho gì trong đầu.
Tàng Phong Kiếm trên tay Âu Dương Vũ lay động, sát khí phát ra, kiếm linh trong Tàng Phong Kiếm chính là thể dung hợp giữa hai phần tinh hồn của Linh Khiếp Nhan, bá đạo và độc ác, là hai phần tinh không có tính công kích mạnh nhất, há có thể để người khác vũ nhục như vậy.
Trang Tú Tú vừa đánh giá một câu là đồng nát sắt vụn, rõ ràng là chọc giận kiếm linh.
- Ngươi không nên nói nó như vậy.
Âu Dương Vũ thở dài:
- Âu Dương không có ý giết người, nhưng đáng tiếc nó muốn các ngươi chết, trên đường xuống hoàng tuyền chớ trách Âu Dương thủ đoạn độc ác, hiện tại ta muốn giết các ngươi, các ngươi tốt nhất là dốc hết lực đi.
Vừa dứt lời, trên thân Tàng Phong Kiếm bắn ra một luồng sáng trắng, chỉ nghe xoẹt một tiếng, Trang Tú Tú đã nhanh chóng rút bội kiếm của mình ra, dốc hết toàn lực đỡ một đường kiếm trước mặt, toàn thân lập tức giống như diều đứt dây văng ngược lại.
Tia sáng vụt tắt, ngoại trừ khóe miệng Trang Tú Tú trào máu ra, rơi xuống đất rồi liên tiếp thối lui vài bước ra, hai gã Trang gia còn lại kia vẫn đứng thẳng tắp tại đó.
Trong mắt bọn họ tràn ngập thần sắc tham lam, trên mặt còn hiện lên tia kinh ngạc.
- Trang Thành, Trang Trữ!
Trang Tú Tú run giọng gọi.
Hai gã thanh niên kia vẫn không nhúc nhích, một lát sau, một vệt máu đỏ thẫm từ trên cổ bọn họ chảy xuống, sức sống trong nháy mắt nhanh chóng lụi tàn, ngửa mặt ngã xuống.
Thiên Giai trung phẩm, căn bản không thoát được một kích của cao thủ Linh giai, chỉ có cao thủ cảnh giới Thiên Giai thượng phẩm mới có thể miễn cưỡng chống đỡ được.
Tuy nhiên không phải Thiên Giai thượng phẩm nào cũng có thể đỡ được một kích của cao thủ Linh Giai. Vừa rồi Âu Dương Vũ xuất thủ không hề báo trước, tuy rằng có mở miệng nhắc nhở như động tác quá nhanh, gần như là tập kích bất ngờ, thế nhưng nữ nhân này lại có thể đỡ được. Bởi vậy có thể thấy thực lực của nàng... Rất mạnh!
- Chiêu tiếp theo của ta không chết không được. Ngươi có thể chạy, ta còn muốn tính toán nợ cũ với vị Đường công tử này.
Âu Dương Vũ nhìn Trang Tú Tú lạnh nhạt nói.
Ánh mắt Trang Tú Tú tràn ngập sự cừu hận nhìn chằm chằm Âu Dương Vũ. Bộ ngực đầy đặn phập phồng, trên mặt lộ rõ sự kinh hoảng và không cam lòng.
Tàng Phong Kiếm lại một lần nữa ngân vang lên. Âu Dương Vũ vỗ vỗ vào Tàng Phong Kiếm, thoải mái nói:
- Được rồi được rồi, người ta là một tiểu cô nương, ngươi còn muốn đuổi tận giết tuyệt sao? Ngày hôm nay đã ngoại lệ cho ngươi xuất thủ một lần, ngươi biết ta chưa bao giờ giết nữ nhân...
Kiếm linh trong Tàng Phong Kiếm cũng không phải tự chủ dựng dục ra, cho nên cũng có thể nghe hiểu được Âu Dương Vũ nói, rung lên một lát thì không còn động tĩnh.
- Cút đi...
Âu Dương Vũ thản nhiên liếc nhìn Trang Tú Tú đang lau máu trên khóe miệng, thần sắc trên mặt nàng tỏ ra ngang bướng, chậm chạp không chịu bước đi.
Âu Dương Vũ cũng không để ý tới nàng nữa, mà chuyển ánh mắt nhìn sang Đường Phong, nghiêm nghị nói:
- Đường công tử, hôm nay không có nữ tử xinh đẹp kia tương trợ, công tử không phải là đối thủ của ta, hãy đưa vật ta cần cho ta, Âu Dương sẽ đi ngay, công tử cũng biết ta không muốn lấy tính mạng của công tử!
Đường Phong cười nói:
- Âu Dương tiên sinh cứ nhất định muốn lấy, muốn bản thiếu gia chắp tay dâng lên, thật quá si tâm vọng tưởng!
Bất luận là Đường Phong hay là Âu Dương Vũ đều muốn đoạt hai phần tinh hồn của Linh Khiếp Nhan đang nắm giữ trong tay đối phương. Nhưng Linh Khiếp Nhanh đi theo Đường Phong lâu như vậy, quan hệ tình cảm giữa hai người từ lâu đã không giống bình thường, Đường Phong làm sao đơn giản giao Linh Khiếp Nhan cho người khác? Nói cách khác, Âu Dương Vũ cũng sẽ không làm vậy.
- Nếu đã như thế, vậy thì đắc tội rồi!
Âu Dương Vũ tra kiếm vào vỏ. Y là một cao thủ Linh Giai, đối phó với một Thiên Giai hạ phẩm như Đường Phong còn sử dụng thần binh, vậy thắng cũng không võ rồi.
Cũng không thấy y có động tác gì, toàn thân di chuyển vọt đến trước mặt Đường Phong ba thước, ngón tay điểm về trước, dùng ngón tay vận kiếm, trên đầu ngón tay bắn ra ba luồng kiếm quang ba tấc lạnh thấu xương đâm thẳng vào cổ Đường Phong. Một chỉ này nếu đâm trúng, trên cổ Đường Phong nhất định sẽ thủng một lỗ.
Âu Dương Vũ vừa tấn công vừa vân đạm phong khinh cười cười:
- Tạo nghệ chỉ pháp của Đường công tử không tầm thường. Nếm thử một chỉ này của Âu Dương mỗ thế nào?
Đường Phong nào dám đón đỡ. Tuy rằng hiện tại tố chất thân thể của hắn đã khá vượt trội, đã có thể nói là tồn tại nghịch thiên. Thế nhưng một đòn của cao thủ Linh Giai há có thể khinh thường, hắn vội vàng nghiêng đầu né tránh một chỉ của Âu Dương Vũ.
"Phụt" một tiếng, một luồng kiếm quang sắc từ đầu ngón tay của Âu Dương Vũ bắn ra cực nhanh xé rách không gian phía sau Đường Phong thành một đường dài hơn mười trượng.
Lúc né tránh một kích này, Đường Phong không chút ngừng lại, nhanh chóng rút ra trường kiếm Độc Ảnh, trên thân kiếm lóe sáng kim quang, toàn thân khẽ nghiêng, lật tay đâm một kiếm hướng về một chỉ của Âu Dương Vũ. Kiếm ra, sắc bén bức người cắt mặt đất to lớn thành mảnh vụn.
Thần sắc Âu Dương Vũ nghiêm trọng, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc, ngón tay hơi đi xuống đâm chệch ra ngoài một đoạn, nhẹ nhàng điểm trúng trên thân Độc Ảnh kiếm.
"Đinh" một tiếng giòn vang.
Đường Phong chỉ cảm thấy một lực mạnh từ trên thân kiếm truyền đến chấn động làm hắn suýt thì không trụ được, toàn thân bị đẩy khụy xuống, thế kiếm tự sụp đổ. Âu Dương Vũ thừa cơ tiến đến trước mặt Đường Phong. Ngay lúc Đường Phong kinh ngạc chưa kịp nhìn kỹ thì ngón tay đã điểm vào ngực hắn.
Sau một khắc, Âu Dương Vũ dường như nhìn thấy khóe miệng của Đường Phong đột nhiên lộ ra một nụ cười quỷ dị rất mờ nhạt. Một đường quyền đột nhiên từ đối diện đi lên đón đầu.
Âu Dương Vũ nhướng mày, cũng không né tránh, kiếm quang trên ngón tay càng linh động như lưỡi rắn phun ra nuốt vào không ngớt, đâm vào trên thiết quyền của Đường Phong.